Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 323: Lời đồn nổi lên bốn phía





Thiên địa đại biến, phía trước không đường!
Toàn bộ bề mặt mặt đất đều thay đổi, tự nhiên nguyên bản cũng không còn tồn tại. Phế tích vạn dặm, một cảnh tượng tận thế, dung nham cuồn cuộn khắp nơi. Dường như toàn bộ thế giới đều biến thành thế giới lửa.
Chu Hằng nhìn về phía Hoặc Thiên, thiên nữ tuyệt thế này phong phạm nữ vương càng ngày càng nặng, đối mặt với cảnh tượng đáng sợ như vậy lại không hề động dung chút nào, hết sức nhàn nhã ngồi ở trong xe ngựa, ngồi xem gió mây biến đổi.
Xe ngựa tiếp tục đi tới, dọc theo đường đi dư chấn không dứt. Không chỉ là nơi này xảy ra núi lửa bùng nổ, những địa phương khác cũng khắp nơi có động đất sóng thần, chỉ là trình độ bất đồng.
Thế giới này là làm sao vậy?
Xe ngựa lắc la lắc lư, Chu Hằng cũng cơ bản giống như Hoặc Thiên cả ngày ngồi trong xe ngựa, tuy nhiên hắn cũng không nhàn nhã như nàng, mỗi ngày đều suy nghĩ vấn đề Thần chích, hắn cách cửa ải này chỉ một bước.
Lúc ngừng lại, hắn liền nghĩ Hoặc Thiên đến tột cùng là lai lịch gì, tiên nhân trong thiên địa tự nhiên sinh ra sao?
Nàng nếu là người thường, đánh chết Chu Hằng cũng sẽ không tin tưởng!
Chỉ là Hoặc Thiên trí nhớ trống rỗng, từ trong miệng nàng cũng không hỏi được gì. Có lẽ... con lừa đen có thể biết được lai lịch của nàng!
Còn có hắc kiếm, đây cũng là một tên cổ quái, tuy rằng chữa trị một đoạn mảnh vỡ nhưng dường như không có mảy may biến hóa, chỉ là dài thêm một đoạn.
Không gian đan điền của Chu Hằng quá lớn, cho dù hắn mỗi ngày cầm linh thạch thượng phẩm tu luyện, nhưng hai tháng nay tiến bộ lại phi thường đáng thương, gần như có thể nói là dậm chân tại chỗ. Đạo tu luyện của hắn, số đã định là phải cướp đoạt giết chóc.
Hai tháng sau, hắn rốt cục về tới Thượng Thiên Võ Các.
May mà đế đô có trận pháp phòng ngự cường đại bảo hộ, chỉ cần thiên địa đại tai biến lúc trước không phải trực tiếp phát sinh ở chung quanh đế đô, ngăn lại dư ba lại hoàn toàn không thành vấn đề. Nơi này phồn hoa như trước, nhưng thêm vô số dân chạy nạn, có vẻ tương đối hỗn loạn.
Hoặc Thiên đội mũ, che đi dung nhan tuyệt thế của nàng, tránh cho gây nên chấn động mạnh, rước lấy phiền toái không cần thiết.
Chu Hằng thanh toán một khoản phí dụng phong phú tiễn hai phu xe ngựa, dẫn theo Hoặc Thiên đi hướng biệt viện của mình.
- Chu Hằng!
Khi hắn trở lại viện, các nàng Ứng Mộng Phạm đều còn ở Linh Võ Các nghe giảng bài, trong phòng chỉ có bốn người Tiêu Họa Thủy, Nam Cung Nguyệt Dung, Lan Phi và Mai Di Hương. Nhìn thấy hắn trở về, trừ Mai đại tiểu thư ra, ba nàng khác đều ra đón.
- Lùi lại! Hoặc Thiên đột nhiên ngẩng đầu, khí thế nữ vương lập tức điên cuồng cuốn tới.
Nhìn thấy dung nhan tuyệt thế của nàng, bốn nàng đồng thời ngẩn ra, lộ ra biểu tình không thể tin.
Thế gian lại có nữ nhân tuyệt lệ như thế!
Mỹ nữ đố kị nhau. Một mỹ nữ là tuyệt đối sẽ không dễ dàng thừa nhận dung nhan của mình thua bởi mỹ nữ khác. Nhưng Hoặc Thiên lại hoàn toàn bất đồng, vẻ đẹp của nàng vượt qua hết thảy, đẹp đến khiến bất kỳ nữ nhân nào đều không sinh ra ghen tị!
Dưới khí thế nữ vương như vậy của nàng, ba nàng Tiêu Họa Thủy đều kìm lòng không đậu dừng lại, chỉ cảm thấy nghe theo mệnh lệnh của nàng là chuyện đương nhiên.
Như say như dại, các nàng đều ngẩn ra trước vẻ tuyệt sắc của Hoặc Thiên.
- Khụ khụ! Chu Hằng nặng nề ho khan một cái, tỏa ra khí thế của bản thân.
Ầm dưới khí thế đánh vào, bốn nàng đều phục hồi tinh thần.
Trong tâm linh của các nàng tràn ngập thân hình cao lớn như thiên thần của Chu Hằng, thành công xua đi vẻ tuyệt mỹ vô song của Hoặc Thiên.
- Lui ra! Hoặc Thiên lại nói.
Ba nàng Tiêu Họa Thủy không dám không tuân, nhao nhao lùi ra. Thiên nữ tuyệt thế này tuy rằng tu vi thấp đến đáng thương lại có một luồng khí thế lớn không nói nên lời. Ngay cả hạng con lừa đen, Dương Chiêm đều chỉ có thể ở trước mặt nàng ngũ thể đầu địa, huống chi là các nàng Tiêu Họa Thủy.
- Nàng gọi Hoặc Thiên, một người bạn! Chu Hằng giới thiệu cho bốn nàng, sau đó hướng về Hoặc Thiên nói: - Ba người các nàng là nữ phó trong nhà, vị này cũng là bạn của ta!
Hoặc Thiên rụt rè gật gật đầu, kiêu ngạo đi vào trong phòng, đối với bốn nàng hoàn toàn không thèm quan tâm, phong phạm nữ vương mười phần.
Bốn nàng đều nhìn chằm chằm Hoặc Thiên, đợi nàng đi vào phòng lúc này mới nhìn về phía Chu Hằng. Tiêu Họa Thủy nói: - Sự tình có chút không quá ổn. Hiện tại người của toàn bộ Võ Các đều đang nói ngươi chiếm được truyền thừa của Tam Dương Thiên Tôn, nói muốn chờ sau khi ngươi trở về đòi một cách nói!
- Cách nói? Cách nói gì? Chu Hằng có chút không hiểu ra sao, bất kể hắn có đạt được truyền thừa của Tam Dương Thiên Tôn, điều này liên quan gì đến người khác? Đúng rồi, đỏ mắt. Đây nhưng là truyền thừa của Hóa Thần Cảnh, ai đạt được đều có khả năng trở thành Thiên Tôn!
Nhưng đừng nói Chu Hằng cũng không đạt được truyền thừa của Tam Dương Thiên Tôn, cho dù đạt được lại vì sao phải giao ra?
Hắn ngược lại muốn nhìn xem có ai dám tới!
Cốc Cốc Cốc!!! Cửa lớn đột nhiên vang lên.
Hắc, tới còn thật là nhanh!
Chu Hằng phất phất tay nói: - Các ngươi và Hoặc Thiên cùng vào phòng trước! Nói xong hắn đi đến trước cửa, mở ra.
- Chu huynh! Ở cửa đang đứng một mỹ nữ xuất sắc cười chúm chím, băng cơ ngọc cốt, tỏa ra thần tính quang huy, chính là Băng Hoàng Nữ.
Chu Hằng có chút ra ngoài dự đoán, không nghĩ tới người thứ nhất tìm tới chính mình lại là nàng! Nên biết với tâm tính tu vi của nàng, thế nào cũng không cần làm chim đầu đàn chứ?
- Tinh cô nương, có gì chỉ giáo? Hắn dựa cửa hỏi.
- Không mời ta đi vào ngồi một chút? Băng Hoàng Nữ lộ ra một vẻ tươi cười, lãnh diễm động lòng người.
Chu Hằng quả thật không có ý này, nhưng người ta nếu đã lên tiếng nói ra, nếu là hắn còn không đáp ứng thì có vẻ không phóng khoáng. Hắn tránh ra nói: - Mời!
Hai người đi tới phòng khách, Chu Hằng cũng không gọi các nàng Tiêu Họa Thủy đi ra rót trà bưng điểm tâm, đi thẳng vào vấn đề nói: - Có phải là vì chuyện Tam Dương Thiên Tôn?
- Chu huynh đã sảng khoái như thế, như vậy ta cũng không quanh co lòng vòng! Băng Hoàng Nữ trên mặt mang theo mỉm cười, nàng có danh xưng Băng Hoàng, có thể đối với Chu Hằng mặt cười đối xử, nói ra không biết có thể làm cho bao nhiêu nam nhân đố kỵ đến chết.
Chu Hằng không hề để ở trong lòng, có vị thiên nữ tuyệt thế Hoặc Thiên kia, thế gian còn có nữ nhân nào có thể so sánh với nàng? Chỉ là cười nhạt nói: - Mời nói!
Băng Hoàng Nữ sắc mặt nghiêm trang:
- Chu huynh, không phải ta cố ý làm thấp, nhưng Chu huynh cũng không có thế lực cường đại gì ở sau lưng duy trì, có đúng không?
- Không sai! Chu Hằng gật gật đầu.
- Từ sau Vạn Cổ Đại Đế, võ đạo điêu linh, không còn ra được một Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh, nguyên nhân chủ yếu hơn phân nửa là bởi vì đứt đoạn truyền thừa của cấp bậc Hóa Thần Cảnh, không còn người nào có thể đạt tới độ cao như vậy nữa!
Băng Hoàng Nữ lại nói đến chuyện dường như hoàn toàn không liên quan, tiếp: - Trừ phi xuất hiện một kỳ tài ngút trời, với đại trí tuệ đánh thông trói buộc thiên địa, tiến vào Hóa Thần Cảnh, mở lại cánh cửa này! Nếu không, cũng chỉ có đạt được truyền thừa của những vị Hóa Thần Cảnh thời kỳ thượng cổ kia!
- Chu huynh, không có đủ lực lượng thủ hộ, truyền thừa của Tam Dương Thiên Tôn sẽ chỉ mang đến tai nạn lớn bằng trời cho ngươi! Thiên hạ tất cả thế lực Thần Anh Cảnh, Kết Thai Cảnh đều sẽ trở thành kẻ địch của ngươi, ép ngươi giao ra truyền thừa của Tam Dương Thiên Tôn!
- Điểm Tinh Tông nguyện ý mở rộng cánh cửa với ngươi. Chỉ cần Chu huynh mang theo phần truyền thừa này bái vào tông ta, lão tổ tông môn thậm chí nguyện ý lập ngươi là tông chủ đời kế tiếp. Đợi Chu huynh phá vào Kết Thai Cảnh, tông chủ đương nhiệm tự nhiên sẽ thoái vị nhượng hiền!
Nàng là một thuyết khách không tồi, trước đem tình cảnh của Chu Hằng miêu tả đến cực kỳ nguy hiểm, sau đó với tư thái chúa cứu thế vươn tay viện trợ, thậm chí còn cho hắn một hư danh tông chủ đời kế tiếp. Có thể nói là thành ý mười phần!
Nhưng trên thực tế, Điểm Tinh Tông chỗ tốt có tính thực chất gì đều không lấy ra, lại lấy không một phần truyền thừa Hóa Thần Cảnh!
Tông chủ đời kế?
Trước không nói có phải là tư lệnh không có quân quyền, cho dù thật sự để Chu Hằng làm thì lại làm sao? Nhân tài ưu tú như thế tuyệt đối đáng giá hấp thu vào Điểm Tinh Tông. Đây là tông môn, không phải gia tộc, nhất định phải có cùng dòng máu.
Chu Hằng không khỏi nở nụ cười nói: - Tinh cô nương thật sự là có tài ăn nói, lưỡi nở hoa sen, khiến ta đều tim đập thình thịch! Đáng tiếc, ta cũng không đạt được truyền thừa của Tam Dương Thiên Tôn, chỉ sợ Tinh cô nương phải thất vọng rồi!
- Chu huynh, đến lúc này rồi, ngươi còn muốn vòng vo với ta sao? Băng Hoàng Nữ lộ ra một tia không vui: - Chu huynh, ta cũng không có nửa phần nói sai, không đến một tháng, toàn bộ thiên hạ sẽ bởi vì ngươi mà động! Thậm chí sau khi dị tộc nhận được tin tức cũng sẽ phái ra cao thủ đến cưỡng đoạt truyền thừa Hóa Thần Cảnh!
- Một khi bị bọn họ đoạt được, đó sẽ là ngày tận thế của toàn bộ loài người!
- Chu huynh, ngươi sẽ không nguyện ý làm tội nhân thiên cổ này!
Nàng hiên ngang lẫm liệt, chiếm cứ điểm cao đạo đức.
Chu Hằng thở dài nói: - Ta lại nói một lần, cũng là một lần cuối cùng. Ta cũng không đạt được truyền thừa của Tam Dương Thiên Tôn! Chuyện ở trong rừng hoa đào xảy ra quá mức rung động, bị người nghĩ lầm hắn lấy đi truyền thừa của Tam Dương Thiên Tôn cũng không kỳ quái.
Thấy Chu Hằng nhìn mình, Băng Hoàng Nữ đột nhiên trong lòng khẽ động, sắc mặt chợt lạnh, nhưng lập tức khôi phục bình thường nói: - Chu huynh. Giao ra truyền thừa của Tam Dương Thiên Tôn, chính là cống hiến đối với toàn bộ loài người. Muốn Vũ Dạ gả cho cũng không phải không có khả năng!
Chu Hằng da mặt co giật, nữ nhân này cũng quá tự kỷ, cho là mình nhiều lần thoái thác là bởi vì đối với nàng mưu đồ xấu, đang cò kè mặc cả sao? Hắn cười ha ha một tiếng nói: - Tinh cô nương, không nên nói nữa. Nếu không giữa chúng ta vốn là không tính là hữu nghị sẽ không còn sót lại chút gì!
- Mời trở về đi! Hắn làm ra một động tác đuổi người.
- Chu huynh, vẫn xin cân nhắc thêm, ba ngày sau ta lại tới bái phỏng, hy vọng Chu huynh sẽ thay đổi chủ ý! Băng Hoàng Nữ không lại giằng co nữa, ôm quyền hướng Chu Hằng, xoay người rời đi.
Băng Hoàng Nữ rời đi không bao lâu, Tang Thanh Sơn liền cũng tới bái phỏng, ý đồ đến tương tự Băng Hoàng Nữ, chỉ là điều kiện thay đổi một chút, muốn mời Chu Hằng là khách khanh Tang gia, cũng đưa lên một đống bảo vật lớn.
Ít nhất từ thành ý mà nói, có ý tứ hơn so với Băng Hoàng Nữ nhiều.
Hảo cảm của Chu Hằng đối với Tang Thanh Sơn cao hơn xa Băng Hoàng Nữ, hắn thẳng thắn thành khẩn cùng Tang Thanh Sơn cả đêm, làm cho đối phương tin tưởng hắn cũng không đạt được truyền thừa của Tam Dương Thiên Tôn.
Nhưng cũng chỉ giới hạn ở cá nhân Tang Thanh Sơn, Tang gia là tuyệt đối sẽ không từ bỏ truyền thừa Hóa Thần Cảnh, cho dù chỉ là tin tức vỉa hè.
Đối với chuyện này Tang Thanh Sơn cũng không có biện pháp, chỉ có thể tận khả năng lớn nhất đi thuyết phục gia tộc, nhưng vị lão tổ Thần Anh Cảnh của Tang gia kia dừng lại ở cảnh giới này thật sự quá lâu, hơn nữa tuổi thọ cũng gần khô cạn, chỉ cần có một đường hy vọng vị lão tổ này đều sẽ đi mạo hiểm.
Sau đó, lại có rất nhiều người đại biểu thế lực bất đồng giao thiệp với Chu Hằng, yêu cầu hắn giao ra truyền thừa của Tam Dương Thiên Tôn.
Chu Hằng càng ngày càng không kiên nhẫn, người khác khách khí một chút hắn cũng liền khách khí đuổi đối phương ra ngoài. Nếu là trong hành động lời nói của đối phương không khách khí, hắn liền trực tiếp đem đối phương một quyền đánh bay ra ngoài.
Trước mắt, bên phía Võ Các ngược lại không có động tĩnh gì, cũng không tạo áp lực với hắn, nhưng gợn sóng lăn tăn, đang có một cơn gió lốc đang ấp ủ.