Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 248: Triệu Đoạt Thiên yêu cầu




Hiện tại tên của Chu Hằng đúng là như sấm bên tai người Ứng gia, phàm là con cháu Ứng gia thì ít có ai không biết tới người này.
Liên tục giết bốn tộc nhân Ứng gia, trong đó bao gồm một cường giả Sơn Hà Cảnh cực mạnh. Khi tin tức truyền về Ứng gia, ngay cả các vị cao tầng Linh Hải Cảnh cũng chấn động, nhất là còn liên lụy tới Hàn Diệc Dao!
Kỳ quái, là Ứng Thừa Ân lại không hề nổi giận, bộ dạng bình thản làm người ta cho rằng hắn muốn làm vua mọc sừng, vậy mà cũng nhịn được?
Vị chủ nhân này không thể có tính cách nuốt giận được, lúc trước cường bạo phu nhân gia chủ đến chết, những người khác cho rằng là hắn dâm tính bộc phát, nhưng chỉ có một số ít cao tầng biết rõ, đó là bởi phu nhân gia chủ chỉ vô tình nói xấu hắn một câu mà thôi.
Nói xấu một câu cũng đã khiến hắn làm ra chuyện như thế, như vậy nếu cắm sừng lên đầu hắn thì sao?
Ứng Thừa Ân chỉ là bình tĩnh bảo người đi tìm Hàn Diệc Dao, hai người sớm nên thành hôn, chỉ là bị Hàn Diệc Dao kéo mãi mà thôi. Lần này xem ra Ứng Thừa Ân không định đợi thêm nữa, nhất định phải lấy được một trong ba đóa kiều hoa đế đô.
Hắn có thể rộng lượng như vậy, nhưng những người Ứng gia khác lại không nhịn được!
Hiện tại Ứng Thừa Ân chính là bảng hiệu của Ứng gia, là ngôi sao tương lai, định sẵn nhất định trở thành tuyệt thế thiên kiều Thần Anh Cảnh, hắn hoàn mỹ không cho phép một chút khinh nhờn, Chu Hằng kia nhất định phải chết!
Chỉ là không ai ngờ tới, Chu Hằng này to gan lớn mật như vậy, biết rõ Ứng gia muốn tìm hắn tính sổ, còn dám chạy tới đế đô?
Hừ, thật nghĩ rằng Triệu gia bảo hộ được hắn?
Nên biết đế đô vẫn là ba đại hào môn, mà không phải bốn đại hào môn, như vậy còn chưa nói rõ vấn đề hay sao? Triệu gia, không xứng đặt ngang hàng với Ứng gia!
- Rất tốt, ngươi tự mình đưa lên cửa! Ứng Hải Hoang phát ra tiêng cười lạnh, hắn biết Chu Hằng chỉ có tu vi linh lực Khai Thiên Cảnh, nhưng có được lực lượng Sơn Hà Cảnh cùng thân thể sánh với pháp khí Sơn Hà Cảnh.
Nhưng vậy thì sao chứ?
Hắn quả thật không có khả năng trấn giết Chu Hằng đương trường, nhưng có thể bắt giữ Chu Hằng mang về Ứng gia, làm cho Chu Hằng chịu hết khổ hình mà chết!
Trên đời này không có thứ gì bất diệt!
Pháp khí cấp Hóa Thần Cảnh làm sao luyện chế ra? Còn không phải dùng vật liệu cứng rắn nhất thế gian mà gọt giũa gia công thành! Nếu ngay cả loại tài liệu cấp bậc này cũng có thể xử lý, thế thì thân thể cấp pháp khí Sơn Hà Cảnh lại tính là gì chứ?
Chu Hằng tập trung nhìn Ứng Hải Hoang, nắm tay xiết lại, cười nói: - Chỉ bằng một mình ngươi đã muốn bắt ta?
- Chưa đủ hay sao? Ứng Hải Hoang ngang nhiên ra tay, thân hình nhảy lên, hung hăng chụp lấy Chu Hằng.
Hắn là Sơn Hà tam trọng thiên đỉnh phong, nói lực lượng ít nhất gấp ba lần Chu Hằng, còn bắt không được? Hắn không cần giết chết, trọng thương Chu Hằng, thậm chí chỉ cần dùng sức mạnh đánh cho Chu Hằng một đường lui về phía Ứng gia cũng được rồi!
- Không đủ! Chu Hằng tung quyền đón đỡ, lại một tiếng nổ nặng nề, thân hình hắn liên tiếp lùi lại, trên lực lượng thì quả thật hắn còn xa không phải đối thủ với Sơn Hà tam trọng thiên.
- Ha ha, hiện tại thì sao? Ứng Hải Hoang cười to, tay trái chụp xuống. - Ngoan ngoãn theo lão phu về Ứng gia chịu thẩm vấn!
- Không ra sao cả! Thân hình Chu Hằng xoay chuyển, vù, dưới Tấn Vân Lưu Quang Bộ, tốc độ của hắn lập tức tăng vọt, nháy mắt ra đằng sau Ứng Hải Hoang, tay phải đánh ra, ngọn lửa màu tím bùng lên hừng hực.
Hắn vận dụng lực huyết mạch, thực lực Ứng Hải Hoang quá mạnh mẽ, chỉ có tử hỏa đã trải qua biến dị mới có năng lực thiêu cháy được đối phương.
- Hả? Ứng Hải Hoang lộ ra vẻ thận trọng, hắn cảm ứng được tử hỏa trên tay Chu Hằng có được lực sát thương khiến hắn kiêng kỵ, lúc này quát lớn, một đạo lực lượng kinh khủng trào ra từ thân thể.
Bùm, Chu Hằng lập tức bị mạnh mẽ đẩy lùi.
- Tiếp tục! Thân hình Chu Hằng xoay chuyển, chớp động như quỷ mị, phát động công kích như mưa rào lên Ứng Hải Hoang.
Tận dụng mọi sơ hở, chỉ cần có một chút khe hở là hắn sẽ chen vào!
Bùm! Bùm! Bùm!
Ứng Hải Hoang dùng đứng yên đối phó thay đổi, lực lượng của hắn mạnh hơn xa Chu Hằng, chỉ cần khẽ chấn động là đẩy lùi được Chu Hằng.
Một bên biến hóa ngàn vạn, tốc độ nhanh như ánh chớp, một bên vững vàng như cột trụ, mặc kệ sóng to núi lở ta vẫn sừng sững không động đậy!
Sau trăm chiêu, cục diện quả thật là không ai làm gì được ai!
Trong lòng Ứng Hải Hoang lại giận điên lên, hắn đã to tiếng nói đánh bại Chu Hằng, nhưng tình huống hiện giờ là Chu Hằng đè đầu đánh hắn, làm sao mà hắn chịu được? Dù nói hắn phòng thủ kín không kẽ hở, nhưng làm gì còn mặt mũi mà nói?
Hơn nữa, Chu Hằng quả thật chỉ là Khai Thiên Cảnh mà thôi! Hắn đường đường là cường giả Sơn Hà tam trọng thiên đỉnh phong, chỉ nửa bước vào Linh Hải Cảnh, không ngờ chỉ có thể bị động chịu đòn, làm gì còn mặt mũi nhìn ai nữa!
Nổi giận không thôi, hắn lại càng chấn động!
Tuyệt đối không thể để tiểu tử này sống!
Bằng năng lực của Ứng gia tự nhiên rất dễ dàng điều tra ra chi tiết của Chu Hằng, năm nay cũng chỉ mới 20 tuổi mà thôi!
20 tuổi!
Năm đó Ứng Thừa Ân lúc 20 tuổi quả thật đã vào Khai Thiên Cảnh, nhưng so sánh chiến lực khi đó.... hắn tuyệt đối không cho rằng lúc đó Ứng Thừa Ân có lực chống đỡ với cường giả Sơn Hà tam trọng thiên đỉnh phong!
Người này là đại địch của Ứng gia, còn là họ ngoại với Triệu gia, nhất định không tiếc mọi giá loại trừ!
Chu Hằng đột nhiên ngừng lại, xoay xoay tay, nói: - Không đánh nữa! Hắn quay sang nhìn Triệu Hoành Thành, Phong Liên Tình, nói: - Đi, chúng ta về thôi!
Hắn không thể không lui.
Ở mặt ngoài, hắn chiếm hết thượng phong, nhưng đó là vì tốc độ cao của Tấn Vân Lưu Quang Bộ. Nhưng vận chuyển thân pháp này cũng tiêu hao rất lớn linh lực của bản thân hắn, thời gian dài mà không xử lý xong đối thủ, đánh tiếp nữa hắn sẽ mất đi ưu thế về mặt tốc độ!
[CHARGE=3]
Đến lúc đó, nếu hắn không trốn vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, quả thật có thể bị Ứng Hải Hoang đẩy đến Ứng gia.
Cũng như người phàm không làm gì được tảng đá lớn, nhưng cũng có thể cạy nó lăn đi!
Ứng Hải Hoang không nhịn được xiết chặt hai tay, giận dữ muốn thiêu đốt cả trời, hắn quả thật không làm gì được Chu Hằng! Mà trừ khi hắn chịu phiêu lưu dấy lên Ứng gia công khai chiến đấu với Triệu gia, bằng không tuyệt đối không thể ra tay với Triệu Hoành Thành!
Ít nhất, ngoài mặt Chu Hằng còn không phải người Triệu gia, nhưng Triệu Hoành Thành thì khác.
Vậy dã nha đầu kia?
Ánh mắt Ứng Hải Hoang phát lạnh, hắn xác định Triệu gia không có nhân vật thế này, vậy nhất định là đi cùng với Chu Hằng!
Bắt lấy nó, dùng để uy hiếp Chu Hằng!
Vừa nghĩ ra như thế, Ứng Hải Hoang không chút do dự, lập tức xông ra, vươn tay chụp lấy Phong Liên Tình.
Ngao! Một tiếng rít gào vang lên, con gấu nhỏ đáng yêu nháy mắt biến thành lớn, vươn bàn chân gấu thật to tát vào đầu Ứng Hải Hoang.
Cái gì!
Ứng Hải Hoang chỉ cảm thấy bầu trời tối sầm lại, một bàn chân gấu cực to lớn đã đè lên đầu hắn.
Ầm!
Cả người hắn biến mất tại chỗ, bụi đất bay đầy trời, thẳng đến một lát sau, mời bùm một cái, một bóng người phá đất bay ra, Ứng Hải Hoang mặt đỏ rực, đó là bị nghẹn đến đỏ cả mặt!
Đúng là năm hạn xui xẻo mà!
Tu vi của hắn là Sơn Hà tam trọng thiên đỉnh phong thì đúng, nhưng con gấu đáng yêu kia cũng không kém, hơn nữa yêu thú trời sinh cậy mạnh, đọ sức mạnh thuần túy với yêu thú cùng cảnh giới, như vậy chẳng những cần dũng khí, còn phải có đủ ngu xuẩn!
--- Ai chẳng biết đừng đi đọ sức mạnh với yêu thú, mà phải dùng võ kỹ thủ thắng!
Hai tay hắn xiết lại, cả người phát run, hôm nay hắn khẳng định mất hết thể diện rồi!
Chu Hằng không khỏi thở dài, dã nha đầu này mà bị Ứng gia bắt đi, lỗ tai của hắn sẽ được yên tĩnh hơn nhiều.
- Nè nè nè, đại đần độn quỷ hẹp hòi, con mắt của ngươi rất không thuần khiết đó! Phong Liên Tình cười tít mắt đếm linh phiều, nhiều ngày qua nàng cũng biết được thứ này là bảo bối còn tốt hơn cả vàng bạc.
Ứng Hải Hoang cũng không đuổi theo, những người khác lại càng sẽ không ngăn cản ba người một gấu này, chỉ là đưa mắt nhìn bọn họ càng đi càng xa.
.........
Trên đường đi, Triệu Hoành Thành vừa hưng phấn lại kinh hãi.
Hưng phấn, là cuối cùng Ứng Sơ Thần bị hung hăng chỉnh cho một trận, về sau xem hắn còn có mặt mũi đi ra gặp người ta hay không! Còn sợ hãi, đó là hôm nay đắc tội Ứng gia quá sâu, lỡ như lão tổ Ứng gia đi ra động đậy một cái, vậy thì quả thật là như trời sụp xuống!
- Ngẫm lại một mặt tốt, ít nhất về sau Bạch Phỉ Phỉ sẽ không nhìn tới Ứng Sơ Thần nữa! Chu Hằng vỗ vai hắn, người thanh niên này làm hắn nhớ lại bốn người Chư Chí Hòa ở Hắc Thủy Điện, không biết hiện giờ bọn họ như thế nào rồi.
Triệu Hoành Thành lập tức khổ sở cúi đầu, nói: - Thật không ngờ, Bạch Phỉ Phỉ đã đột phá Khai Thiên Cảnh! Uổng cho bốn người chúng ta còn tranh giành không ngừng, muốn lấy được tên tuổi đệ nhất thiên tài, thì ra chỉ là ếch ngồi đáy giếng, chỉ là trò cười của người ta!
Hắn ngẩng đầu nhìn Chu Hằng, nói: - Cũng chỉ có Hằng ca mới có thể xứng đôi với Phỉ Phỉ công chúa!
Chu Hằng lắc đầu, sao lại chuyển mũi mâu về phía mình? Công bằng mà nói, Bạch Phỉ Phỉ đúng là mỹ nữ tuyệt thế, tương xứng với Hàn Diệc Dao, Mai Di Hương, nhưng hắn không phải gặp một mỹ nữ sẽ thu một cái.
Hắn chủ động theo đuổi qua cũng chỉ có mỗi Hàn Diệc Dao, không phải vì đối phương xinh đẹp thế nào, mà là vì một lực hấp dẫn kỳ dị!
Bây giờ ngẫm lại, hẳn là Kim Dương Thảo Vương cùng thân thể Huyền Âm hấp dẫn lẫn nhau. Cô âm không sinh, độc dương không dài, đây là phù hợp đại đạo thiên địa, quả thật không có liên quan tới Chu Hằng háo sắc hay không.
Trong lúc nói chuyện, ba người cũng về đến Triệu gia.
- Hằng thiếu, gia chủ đại nhân cho mời! Lăng Bách Đông lập tức tới đưa tin.
Xảy ra chuyện lớn như thế, Triệu Đoạt Thiên muốn gặp hắn cũng là bình thường.
- Hằng ca, ngươi tự kiềm chế một chút! Triệu Hoành Thành lén lút nói, Triệu Đoạt Thiên đương nhiên là trụ cột Triệu gia, là thần tượng tất cả nhân Triệu gia tộc sùng bái, nhưng Chu Hằng trẻ tuổi xấp xỉ hắn, dễ dàng sinh ra đồng cảm.
Chu Hằng gật đầu, đi theo Lăng Bách Đông tới một sân viên ưu nhã.
- Ra ngoài đi! Triệu Đoạt Thiên đứng chắp tay đưa lưng về phía hai người, nghe động tĩnh bọn họ bước vào cũng không quay đầu, chỉ khoát tay ý bảo Lăng Bách Đông đi ra.
- Vâng, gia chủ đại nhân! Lăng Bách Đông vội vàng cung kính hành lễ, lùi bước đi ra ngoài, cũng đóng cửa sân viện lại. Mặc dù hắn là cường giả Sơn Hà Cảnh, nhưng đối với kính sợ Triệu Đoạt Thiên đến tận xương tủy, ngay cả đưa lưng về phía Triệu Đoạt Thiên cũng là một loại khinh nhờn không được phép.
Triệu Đoạt Thiên cũng không xoay người, cũng không lên tiếng, không khí liền trở nên lạnh xuống.
Đây là một loại áp lực vô hình, là cường giả siêu cấp một chân đặt vào Kết Thai Cảnh, ngay cả bóng lưng của hắn cũng tạo ra áp lực vô cùng mạnh mẽ lên người khác, khiến người ta tự nhiên ngừng cả thở.
Chu Hằng lại không hề có cảm giác không kiên nhẫn, bây giờ Triệu Đoạt Thiên là một đối tượng rất tốt cho hắn nghiền ngẫm.
Trong cơ thể làm sao kết thành Thần chích, đến bây giờ hắn vẫn không có đầu mối, đây không chỉ đơn giản là tự mình lĩnh ngộ, mà còn dính đến hình thành thiên địa, vũ trụ hồng hoang.
Mà hiện tại Thần chích của Triệu Đoạt Thiên đang dần hình thành, quả thật là hình mẫu tốt nhất cho hắn.
- Trong vòng ba năm, ta muốn ngươi vượt qua Ứng Thừa Ân! Triệu Đoạt Thiên đột nhiên lên tiếng.