"Phụp!"
Hắc y nữ tử chà xát hai ngón tay một cái, sợi tơ phá tà chi lực lập tức hoá thành hư vô, sau đó ánh mắt nàng rơi lên người hình chiếu của Nguyên Hoàng, nói:
- Chỉ là một cái hình chiếu, không có khả năng có chiến lực mạnh như vậy, nếu ta đoán không sai thì năm đó ngươi khẳng định đã đem một bộ phận chân nguyên của mình phong ấn vào
trong bức tranh kia, chỉ có như vậy thì hình chiếu này của ngươi mới có
thực lực siêu việt Sinh Tử Cảnh Vương Giả bình thường được!
- Kiến thức không tệ!
Hình chiếu Nguyên Hoàng cười nhạt nói.
- Không dám, đạt tới cảnh giới như ta hiện tại luôn có được một chút nhãn lực là bình thường!
Từ trong hư không đi ra, hắc y nữ tử lơ lửng ở ngoài mười dặm, hắc y lão giả cũng theo sát phía sau nàng.
- Các người là vì nàng ta mà đến?
Hình chiếu của Nguyên Hoàng đã nhìn ra Mộ Dung Khuynh Thành đang bị
nhốt trong thuỷ tinh không gian cũng là một Nhân Ma, hơn nữa còn là Hoàn mỹ nhân ma huyết mạch. Hắn cho rằng nàng là bị Diệp Trần mang theo trốn ra ngoài nên mới bị tộc nhân của nàng truy giết theo.
- Không sai!
Hắc y nữ tử gật đầu nói.
Hình chiếu Nguyên Hoàng cười nói:
- Tiểu tử này ưu tú như thế, làm rể cho Nhân Ma tộc các ngươi thì quá tốt rồi, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt như vậy?
Hắc y nữ tử nói:
- Có lẽ ngươi đoán sai rồi! Trước đây, ta không biết bọn hắn, chỉ là ta
không muốn một Hoàn mỹ nhân ma huyết mạch như vậy phải lưu lạc ở bên
ngoài thôi!
- Nguyên lai là thấy được đồ tốt nên muốn thu về à!
Hình chiếu Nguyên Hoàng có chút giật mình hiểu ra.
- Đúng vậy!
- Nếu là như vậy thì tiểu tử này với các ngươi coi như là không oán không cừu, mà các người còn muốn cướp đoạt nữ nhân của hắn, còn muốn giết
hắn, cũng quá quắt thật a!
Trong đôi mắt của hình chiếu Nguyên Hoàng phát ra một luồng ánh sáng lạnh.
Hắc y lão giả đột nhiên chen miệng vào nói:
- Giết hắn là vì hắn đã giết không ít tộc nhân của chúng ta, nếu buông
tha cho hắn, thì những tộc nhân của chúng ta không phải là chết vô ích
sao?
- Tộc nhân của Nhân Ma tộc các ngươi chết đi chắc hẳn cũng
không phải là thiên tài gì. Mà tiểu tử này lại là thiên tài hiếm thấy,
giết hắn chẳng phải là rất phí phạm sao? Huống hồ ta còn cần hắn làm một việc, nên càng không cho phép các ngươi giết hắn!
Hắc y nữ tử cười lạnh:
- Ngươi cho rằng, người có thể ngăn cản ta?
- Hơn phân nửa khả năng là không thể!
Hình chiếu Nguyên Hoàng đưa mắt dò xét hắc y nữ tử một chút rồi lắc đầu nói.
- Như vậy, ta muốn giết hắn còn không phải là chuyện tuỳ theo tâm ý của ta sao!
- Ta có lẽ ngăn cản không được ngươi, nhưng ngươi nên biết những cường
giả Phong Đế Vương Giả chính thức sẽ có một ít thủ đoạn đoạt thiên địa
tạo hoá. Không khéo là vô số năm qua trí nhớ của ta vẫn không hề bị quên lãng, ta nghĩ có lẽ để ngươi nếm thử uy lực của nó xem thế nào!
- Ngươi uy hiếp ta?
Hắc y nữ tử híp mắt lại, khí tức thập phần nguy hiểm.
- Không tính là uy hiếp, chỉ là một chút cảnh cáo thôi!
Hắc y nữ tử trầm mặt không nói gì, nhưng khí tức trên người càng ngày
càng trở nên nguy hiểm, càng lúc càng đáng sợ, tựa hồ tuỳ thời đều có
thể ra tay diệt sát Diệp Trần và hình chiếu của Nguyên Hoàng.
- Phù!
Thở mạnh một hơi, khí tức nguy hiểm trên người hắc y nữ tử đột ngột tán đi, cười nhạt nói:
- Có ý tứ, xem ra ngươi đã nhìn thấu được ta!
- Ha ha, nói không chừng là ta đang lừa ngươi, ngươi có thể thử một lần mà!
Hắc y lão giả bị hình chiếu của Nguyên Hoàng đánh cho rất thảm, thiếu
chút nữa đã mất mạng cho nên lão mớm lời cho hắc y nữa tử:
- Đại tộc trưởng, hắn nhất định là mạnh miệng thôi, dùng thực lực của ngài
cản bản không cần kiêng kị hắn, cho dù bản thể của hắn không chết, tự
mình tới đây cũng chưa chắc có thể làm gì được ngài!
- Câm miệng!
Hắc y nữ tử lạnh lùng nhìn hắc y lão giả quát.
- Vâng!
Hắc y lão giả ở trước mặt hắc y nữ tử không dám phản kháng chút nào.
- Ngươi thắng!
Hắc y nữ tử buông tha ý định thăm dò, về phần lời nói của hắc y lão giả nàng căn bản không cân nhắc qua. Nếu như bản thể của Nguyên Hoàng không chết cho dù có ba người như nàng cũng không phải là đối thủ! Người có
thể lưu lại ấn ký trên Đế Ngấn Bia đâu phải là những Phong Đế Vương Giả
bình thường. Nhìn hình chiếu của Nguyên Hoàng có vẻ như "suy yếu không
chịu nổi", nàng có chín thành chín có thể diệt sát được hắn nhưng đáng
tiếc, đúng như lời hắn nói, những Phong Đế Vương Giả chính thức luôn có
một ít thủ đoạn đoạt thiên địa tạo hoá, loại thủ đoạn này vô cùng huyền
diệu, không dùng chiến lực để xét được, một khi bị trúng phải, cho dù
thực lực có cao hơn gấp đôi nói không chừng cũng phải nuốt hận cho nên
nàng không muốn đi đánh bạc như vậy.
Chuyển mắt lên người Diệp Trần, hắc y nữ tử nói:
- Ngươi yên tâm, ta vốn cũng không có ý định giết ngươi, nếu không ta
cũng sẽ không tự mình chạy tới đây, ta cũng không có năng lực biết trước tương lai!
Nàng luôn bế quan nên đối với việc của Mộ Dung
Khuynh Thành cũng không biết. Khi nàng vừa xuất quan thì mới biết được
tin tức này, lúc đó nàng nghĩ muốn để cho Mộ Dung Khuynh Thành cam tâm
tình nguyện gia nhập vào Nhân Ma tộc ở Hỗn Loạn Ma Hải thì không thể
giết Diệp Trần. Nếu không trừ khi xoá bỏ đi trí nhớ của Mộ Dung Khuynh
Thành thì không thể nào xoá đi được oán giận tràn ngập trong lòng. Cũng
may là trên người những Nhân Ma Vương của Nhân Ma tộc đều có mang theo
cảm ứng châu, bằng vào vật này nàng mới có thể nhánh chóng đuổi tới đây
kịp thời cứu được một mạng cho hắc y lão giả.
Tâm tư của Diệp
Trần xoay chuyển rất nhanh, hắn cảm thấy hắc y nữ tử không hề nói ngoa,
cũng không cần phải gạt hắn, nếu như bản thân hắn không có cái bức tranh thuỷ mặc ẩn chứa hình chiếu của Nguyên Hoàng thì với một vị Nhân Ma
Vương đã đủ để mạnh mẽ mang Mộ Dung Khuynh Thành đi rồi, cần gì nàng
phải tự mình chạy tới lãng phí thời gian?
- Có lẽ là vậy!
Diệp Trần từ chối cho ý kiến.
- Nàng, ta nhất định phải mang theo!
Hắc y nữ tử chém đinh chặt sắt nói.
Trên mặt hình chiếu Nguyên Hoàng hiện lên vẻ bất đắc dĩ:
- Xem ra là không có biện pháp giải quyết hoà bình rồi!
Dứt lời, trên đỉnh đầu hắn hiện ra ba đoá hoa hư ảo, một đỏ một vàng
một lam vừa hoà lẫn vừa tách ra ba luồng sáng huyền diệu khác nhau.
- Quả thật không có gạt ta!
Hắc y nữ tử thấy phản ứng của hình chiếu Nguyên Hoàng thì lên tiếng:
- Chuyện này cũng có thể giải quyết hoà bình, ta có lòng tin thuyết phục được hắn!