Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 967: Nhất kiếm phong hầu (Hạ)




Phóng thích hoàn toàn uy năng Phá Tà Kiếm, phối hợp với Kính Hoa Phá Diệt và Tàn Nguyệt, lực phá hoại to lớn, ngay cả Diệp Trần cũng không thể ước đoán.

- Không có khả năng!

Tròng mắt Hắc Diệu Vương trợn tròn, uy lực Phần Thiên Diệt có bao nhiêu phần, hắn đều rõ ràng, Diệp Trần rõ ràng lại có thể phá vỡ Phần Thiên Diệt một cách đơn giản, đả kích này với hắn, cơ hồ là tính hủy diệt, hiện tại, chiến ý của hắn hạ thấp mãnh liệt, trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm, chính là núi xanh còn đó lo gì không có củi đun.

Trốn!

Thân hình Hắc Diệu Vương lóe lên, bay vút ra ngoài.

Hừ nhẹ một tiếng, tay trái Diệp Trần chỉ một chỉ, Tàn Huyết Kiếm tự động xuất ra khỏi vỏ, đuổi theo vô cùng nhanh chóng, hung hăng trảm lên Chân nguyên hộ thể của Hắc Diệu Vương.

BOANG..!

Hỏa tinh văng khắp nơi, một đầu vết kiếm lưu lại trên Chân nguyên hộ thể Hắc Diệu Vương, mà bản thân hắn cũng bị lực lượng khổng lồ của Tàn Huyết Kiếm kích bay ra ngoài, không khống chế nổi thân thể.

Kiếm quang vạch phá bầu trời, ngay lập tức Diệp Trần xuất hiện tại phụ cận Hắc Diệu Vương, đâm ra một kiếm.

- Muốn giết ta, mơ tưởng.

Hắc Diệu Vương rống to một tiếng, lại thi triển ra Bí pháp thiên cấp đẳng cấp cao Ve sầu thoát xác, bí pháp này, đã cứu mạng hắn không vô số lần, lần này cũng sẽ không ngoại lệ,

Thế nhưng, dường như Diệp Trần chỉ đợi có như vậy.

Diệp Trần đâm Phá Tà Kiếm ra, dùng linh hồn lực đều không thể bắt kịp tốc độ Phá Tà Kiếm, một kiếm đâm thủng Chân nguyên hộ thể của Hắc Diệu Vương, xuyên qua cổ họng đối phương, vị trí phía sau cổ hắn chảy ra một dòng máu tươi màu đỏ sậm, mà bên cạnh hắn, còn có một cỗ phân thân, hình ảnh rất sống động.

Tuyệt chiêu Liệt Hỏa đại địa, Phần Thiên Diệt, ngay cả Ve sầu thoát xác của Hắc Diệu Vương cũng bị phá vỡ, nhưng bất đồng với hai lần trước, lần này, hắn cũng mất đi tính mạng.

Nhất kiếm phong hầu!

Tất cả mọi người, kể cả Nguyệt Linh Sương, ánh mắt đều bắt đầu ngưng trệ đi, ngơ ngơ ngác ngác, tựa hồ không nghĩ tới Hắc Diệu Vương lại chết nhanh như vậy.

Rõ ràng mấy lần trước, Diệp Trần không thể làm gì được bí pháp Ve sầu thoát xác của Hắc Diệu Vương, vì cái gì mà lần này, Hắc Diệu Vương ngay cả chỗ trốn chạy cũng không có, trong chốc lát bị Diệp Trần đâm chết.

Hắc Diệu Vương còn chưa chết hẳn, ánh mắt của hắn rơi vào lỗ thủng trên cổ họng do Phá Tà Kiếm đâm xuyên qua, như muốn nói điều gì, nhưng cái gì cũng nói không ra lời, thanh âm như bị Phá Tà Kiếm chặn lại, như là bản thân hắn bị nhất kiếm phong hầu, đột nhiên xuất hiện.

Máu tươi không ngừng phun ra, Hắc Diệu Vương dùng tia khí lực cuối cùng truyền âm cho linh hồn Diệp Trần.

- Vì cái gì, vì cái gì mà ngươi có thể phá vỡ bí pháp Ve sầu thoát xác của ta?

Người đã chết, Diệp Trần không cần phải làm đối phương chết không nhắm mắt, truyền âm phản hồi nói:

- Ve sầu thoát xác có tính mê hoặc rất mạnh, nhưng đối với ta thì tính mê hoặc ấy không có bao nhiêu tác dụng, mấy lần trước ngươi có thể chạy thoát là vì ve sầu thoát xác rất nhanh, dù kiếm pháp ta cũng rất nhanh, nhưng chỉ cần kiếm đầu tiên đâm trúng phân thân thì bất luận kiếm kế tiếp như thế nào đều không thể giết chết ngươi, cho nên kiếm thứ nhất vừa rồi chỉ là hư chiêu, sát chiêu chính thức là kiếm thứ hai, chính là một kiếm này.

- Thì ra là thế!

Hắc Diệu Vương hiểu ra, trong ánh mắt có ảm đạm, có hối tiếc, có vẻ không cam lòng,..., đủ loại cảm xúc, trong nháy mắt tập trung lại.

Hắc Diệu Vương minh bạch, nhưng những người khác chưa hẳn đã minh bạch.

- Cái này.. Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Kẻ này như thế nào có thể phá vỡ bí pháp Ve sầu thoát xác của Hắc Diệu Vương, một kiếm kia, so với trước thì cũng không nhanh hơn bao nhiêu a!

- Chẳng lẽ là Hắc Diệu Vương bị trọng thương, trạng thái không tốt nên Ve sầu thoát xác lộ ra nhược điểm?

- Tuy ta không biết đã phát sinh chuyện gì, nhưng có thể khẳng định, vấn đề người nào chết, vấn đề sinh tử lúc này đã không phải là vấn đề của Hắc Diệu Vương nữa.

- Thật đáng sợ, vốn là phá vỡ Liệt Hỏa đại địa và Phần Thiên Diệt của Hắc Diệu Vương, hiện tại lại phá Ve sầu thoát xác, thực sự khiến người ta tuyệt vọng.

Tuyệt chiêu bảo vệ tính mạng bị phá mất, đối với bất kỳ người nào cũng là một đả kích tàn khốc.

- Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, tại sao loại chuyện này lại xuất hiện.

Người không chịu tiếp nhận sự tình không phải ai khác mà chính là Hà quản sự, hắn là một trong số ít người từng chứng kiến uy lực Phần Thiên Diệt, cho nên nhận định Hắc Diệu Vương nhất định có thể đánh chết Diệp Trần, trừ lần đó ra, bí pháp ve sầu thoát xác của Hắc Diệu Vương, cho đến nay vẫn không có người nào có thể phá giải.

Hiểu rõ Hắc Diệu Vương, hắn không thể nào chấp nhận sự thật Diệp Trần một kiếm đâm chết Hắc Diệu Vương, hắn không cách nào lý giải, tu vi hai người kém nhau như thế, vì sao thắng lợi cuối cùng lại là Diệp Trần, không có gì hoang đường như vậy.

Lần này, hắn mang bốn gã Bán bộ Vương giả tới là để ngăn trở những người khác nhúng tay vào, chỉ cần Hắc Diệu Vương giết chết Diệp Trần là hắn có thể dùng điều kiện phong phú đả động Hắc Diệu Vương, đạt lấy ngọc giản Chú Kiếm Thuật vốn thuộc về Diệp Trần, mang ngọc giản Chú Kiếm Thuật về, hắn tất nhiên sẽ được thượng diện ban thưởng.

Nhưng kết quả bây giờ lại hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của hắn.

- Rõ ràng lại có thể đơn giản phá vỡ bí pháp Ve sầu thoát xác, chỉ sợ cũng chỉ có hắn mới có thể phá a!

Hoàng Mai là người biết rõ Diệp Trần phá giải Ve sầu thoát xác như thế nào, bất quá, muốn phá giải bí pháp này, tốc độ ra chiêu phải đầy đủ nhanh, mà kiếm pháp của kiếm khách rất nhanh, Diệp Trần càng là kiếm khách đỉnh cấp, cho nên hắn có thể phá, người khác dù có xem thấu cũng chưa chắc có thể phá.

- Việc trọng đại mười năm một lần, một năm nữa sẽ bắt đầu, có lẽ hắn sẽ tham dự a!

Hoàng Mai thầm nghĩ.

Hô!

Chậm rãi thở ra một hơi, hư ảnh Ngân Nguyệt Bạch Hồ sau lưng Nguyệt Linh Sương dần dần ảm đạm, sau khi thu lại, nàng cảm thán nói:

- Quả nhiên là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, tuy ta là thiên tài ngàn năm khó gặp tại Ngân Nguyệt Bạch Hồ nhất tộc, nhưng thiên tài tuyệt thế tại thế giới Chân Linh rất nhiều, người trước mắt này cũng đủ để thế nhân khiếp sợ.

Niên kỷ Nguyệt Linh Sương cũng không lớn, năm nay cũng mới hơn ba mươi tuổi.

Một kiếm đâm thủng cổ họng, con mắt Hắc Diệu Vương chậm rãi nhắm lại, khí tức sinh mệnh trên người cũng trở nên như có như không.

Đột ngột.

Hắc Diệu Vương mở to hai mắt ra, trong ánh mắt tràn ngập vẻ vô cùng oán độc và điên cuồng.