Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 946: Nơi giao dịch Huy Hoàng (Thượng)




Công pháp bình thường sẽ không tăng lên quá nhiều sức chiến đấu, nhưng lại thập phần trọng yếu, ngẫm lại xem, chiến đấu thời gian dài, không thể luôn dựa vào ăn đan dược được, ăn nhiều đan dược, sẽ khiến Chân Nguyên pha tạp, hỗn tạp, điều động không nổi, cho nên, tốc độ khôi phục Chân Nguyên của bản thân nhất định phải khả quan, lúc này công pháp có phẩm giai cao liền lộ ra ưu thế rõ ràng, tiếp theo, lúc chiến đấu, song phương dưới tình huống liều mạng với nhau, sẽ sinh ra cứng ngắc, ngươi có công pháp phẩm giai cao có thể nhanh chóng vận chuyển Chân Nguyên, khu trừ cứng ngắc, đây là một ưu thế không thể bỏ qua được.

Cuối cùng, công pháp phẩm giai cao, tu luyện cũng nhanh, nói không khoa trương chứ Bán Bộ Vương Giả bình thường khổ tu trăm năm, thành quả chưa hẳn cao hơn Diệp Trần khổ tu mười năm, Thiên cấp công pháp và Địa cấp đỉnh giai công pháp, chênh lệch không thể tính toán theo lẽ thường được.

Huống chi, Thiên cấp công pháp bình thường đều có lực lượng đặc thù, ví dụ như Kiếm Vực của Diệp Trần, Kiếm Vực này dùng tốt có thể khiến Diệp Trần bỏ qua quần ẩu, gặp được mấy ngàn Đại năng Linh Hải Cảnh hậu kỳ rốt cuộc không cần chạy trốn nữa, một người cũng có thể diệt sạch bọn hắn.

Nếu là trước đây, chỉ có thể tránh lui ba thước.

- Kiếm Vực, khó trách!

Mộ Dung Khuynh Thành giật mình, lĩnh vực, là một tồn tại cực kì đặc thù, coi như là Vương giả Sinh Tử Cảnh, cũng không mấy người có được lĩnh vực, Kiếm vực của Diệp Trần tuy rằng còn không tính là lĩnh vực chính thức, không hình thành quy tắc chi lực, nhưng trong cùng cấp độ, tuyệt đối là một đại sát thủ giản.

Diệp Trần sơ bộ bước vào cảnh giới Bán Bộ Vương Giả, còn chưa kịp dùng Chân Nguyên thủy tinh tăng lên tu vị, giải quyết tứ yêu, Diệp Trần ý định lại tốn một khoảng thời gian ngắn, tăng tu vị lên đến cực hạn bản thân có thể điều khiển, nếu không nhiều Chân Nguyên thủy tinh như vậy ở trên người cũng quá lãng phí.

Lúc ở Linh Hải Cảnh hậu kỳ, Diệp Trần chỉ tốn không đến mười khối Chân Nguyên thủy tinh đã tăng tu vị lên tới Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong rồi, nhưng sau khi đạt tới cảnh giới Bán Bộ Vương Giả, số lượng này liền gia tăng lên gấp bội. Cũng không phải nói, Chân nguyên của Bán Bộ Vương Giả hùng hậu gấp mấy trăm lần Linh Hải Cảnh hậu kỳ, vậy cũng quá khoa trương rồi, chủ yếu là, Chân nguyên của Bán Bộ Vương Giả càng thêm tinh thuần, đã tinh thuần đến một tình trạng hà khắc, cái này cũng giống như vàng vậy, vàng độ tinh khiết không cao, cùng giá cả, không có người nào cam lòng bán cả. Nhưng đến cảnh giới Bán Bộ Vương Giả, hoàn toàn là chọn xương cốt trong trứng gà, một tia khuyết điểm nhỏ nhặt nào cũng đều phải bị vứt bỏ.

Bất quá lúc này không người nào ghét bỏ Chân Nguyên của mình quá tinh thuần cả, hận không thể khiến Chân Nguyên càng tinh thuần càng tốt, bởi vì Chân Nguyên tinh thuần, cũng sẽ khiến hi vọng đột phá đến Sinh Tử Cảnh nhiều thêm một ít.

Tiêu hao 800 khối Chân Nguyên thủy tinh, tu vị của Diệp Trần rốt cục cũng đến cực hạn bản thân có thể điều khiển được, nhiều hơn nữa, liền khống chế không nổi, được không bù mất, mà lúc này, tu vị của Diệp Trần đã thình lình đuổi theo Mộ Dung Khuynh Thành, linh hồn lực cùng với phẩm giai công pháp của hai người kém quá lớn, đây cũng không có biện pháp nào.

- Cấp độ Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, ta căn bản không cách nào phát huy ra được uy lực của Phá Tà Kiếm, chớ đừng nói chi đến Thiên Hạt Kiếm, Phá Tà Kiếm là ngụy cực phẩm Bảo Khí, cần quá nhiều Chân Nguyên, hiện giờ ta toàn lực thúc dục Phá Tà Kiếm, cũng mới chỉ thi triển ra được chừng năm lần thôi.

Trong Huyền Âm Tháp, Diệp Trần nắm lấy Phá Tà Kiếm, cũng chỉ lợi hại hơn Lôi Kiếp Kiếm một chút, đương nhiên, khi tương đối coi trọng phá tà chi lực của Phá Tà Kiếm, cũng không coi trọng uy lực lắm.

Diệp Trần có thể cách hơn trăm dặm, một kiếm trảm chết đại hán mũi ưng và Hỏa Diễm Cự Điểu, chính là do đã hoàn toàn kích phát ra uy lực của Phá Tà Kiếm, nếu không khoảng cách xa như thế, uy lực sẽ yếu đi rất nhiều, dù sao cái này khác với Kiếm Vực, trong phạm vi bị Kiếm Vực bao phủ, công kích sẽ không bị suy yếu.

Tu vị tăng lên đến cực hạn bản thân có thể điều khiển, cũng nên ly khai rồi.

Không đi Tứ Phương Đảo, hai người mất năm ngày năm đêm, đi vào vào một hòn đảo phồn hoa trên vùng biển Bảo Quang -- Bảo Thạch quần đảo.

Bảo Thạch quần đảo một mình một đảo không bì kịp với Tứ Phương đảo, nhưng cộng lại, tổng diện tích gấp mười lần tứ phương đảo, xa xa nhìn lại, chỉ thấy trên biển lớn, phảng phất khảm nạm mấy chục khỏa bảo thạch nhan sắc bất đồng, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, tản ra hào quang xinh đẹp.

Bảo Thạch quần đảo lấy nhan sắc quần đảo để mệnh danh, như Trạm Lam đảo, Hỏa Hồng đảo, Chanh Sắc đảo, hai ngươi đối với nơi này cũng không quen thuộc lắm, đáp xuống vị trí biên giới Trạm Lam đảo.

Hai người vừa đáp xuống đất, đã có một nữ tử tuổi không lớn lắm chạy tới, tu vị không cao không thấp, là cảnh giới Tinh Cực Cảnh sơ kỳ.

- Chào mừng hai vị đã tới quần đảo Bảo Thạch, ta gọi Vương Lan, có thể làm dẫn đường cho các ngươi, các ngươi có cái gì không biết, cũng có thể hỏi ta, giá cả rất rẻ, chỉ cần 5000 khối trung phẩm linh thạch là được.

Nữ tử trẻ tuổi Vương Lan có chút chờ đợi nhìn về phía Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành.

Diệp Trần nói:

- Bảo Thạch quần đảo trung phẩm linh thạch và thượng phẩm linh thạch hối đoái như thế nào?

Vương Lan trung thực nói:

- Biển sâu bảo vật nhiều, linh thạch thiếu, ở Bảo Thạch quần đảo, một khối thượng phẩm linh thạch đại khái có thể đổi tám mươi khối trung phẩm linh thạch.

- Ah, tỉ lệ hối đoái rất cao ah!

Nói chung, một khối thượng phẩm linh thạch ít nhất có thể đổi được ngoài 50 khối trung phẩm linh thạch, sáu bảy mươi khối cũng rất bình thường, vượt qua bảy mươi, cũng rất cao, về phần một đổi một trăm, bình thường chỉ xuất hiện trong đấu giá hội, tỉ lệ hối đoái trên thị trường cũng không cao như vậy.

- Đây là bốn mươi khối thượng phẩm linh thạch, xem như trả cho ngươi một nửa, còn một nửa cho ngươi, hiện giờ ngươi dẫn chúng ta đến chợ giao dịch Bảo Khí cao cấp đi, càng cao cấp càng tốt.

Mộ Dung Khuynh Thành đưa cho Vương Lan mười khối thượng phẩm linh thạch.

- Đa tạ!

Trên mặt Vương Lan lộ vẻ vui mừng nhận lấy thượng phẩm linh thạch.

- Tốt, mang bọn ta đi đi!

Diệp Trần thản nhiên nói.

- Đi bên này!

Vương Lan bay lên trời, mang theo hai người bay về phía Bảo Thạch quần đảo.

- Bảo Thạch quần đảo, hòn đảo có màu đỏ bình thường đều là mua bán Bảo Khí, hòn đảo màu hồng cấp bậc thấp nhất, bình thường chỉ mua bán trung thượng phẩm Bảo Khí, hòn đảo hỏa hồng là thượng phẩm Bảo Khí và đỉnh cấp Bảo Khí, trên hòn đảo hỏa hồng, còn hòn đảo đỏ thẫm, nơi đó ngẫu nhiên có thể trông ngụy cực phẩm Bảo Khí. Là nơi mua bán Bảo Khí cao cấp nhất ở Bảo Thạch quần đảo.