Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 602: Cao thủ luyện thể




Hù!

Mọi người xung quanh đều hít một hơi khí lạnh, một kiếm, Lâm Khô trọng thương, khác hẳn bọn họ dự liệu, hoàn toàn trái ngược.

- Sao lại thế, ngươi từ lúc nào có thực lực bực này, không có khả năng.

Đoạn Lãnh Nhai sắc mặt âm trầm như ngói ngấm nước, con ngươi co rút thành một điểm, hắn chỉ biết là lần này không thể đánh Diệp Trần tàn phế, ngày sau sẽ không dễ chịu, nhất định lần này phải đánh chết hắn, khiến hắn không thể làm phiền mình nữa.

- Tìm chết đi!

Hai tay Đoạn Lãnh Nhai đều vung lên, chưởng kình bắn tới, hai con băng long dương nanh múa vuốt nhằm về phía Diệp Trần, lượn lờ hai bên, bất luận kẻ nào bị hai con băng long này tập trung đều bị đánh tan thành bụi phấn, xương cốt không còn, sau đó bị đóng băng thành bụi tuyết.

Vù!

Tốc độ của băng long cực kỳ nhanh, trong nháy mắt tới trước mặt Diệp Trần, dường như giằng co muốn kéo Diệp Trần thành hai nửa.

Roẹt!

Diệp Trần không lùi không tránh, kiếm quang chợt lóe, một đầu băng long bị chặt đứt, chỗ cắt sáng bóng như dương, không có chút gợn sóng.

- Còn một con, xem ngươi tránh thế nào.

Đoạn Lãnh Nhai bám sau băng long, chỉ cần Diệp Trần bận tâm ứng phó Băng Long, hắn liền có cơ hội ra một kích trí mạng, không để cho đối phương trốn chạy.

Thế nhưng khiến hắn không ngờ chính là, con băng long thứ hai còn chưa tới gần Diệp Trần đã bị Diệp Trần giơ tay trái lên một quyền đánh nát, lực lượng mạnh mẽ khiến băng long bùng nổ thành mảnh nhỏ toàn bộ bắn trở về, bao phủ Đoạn Lãnh Nhai.

Đây là lực lượng cấp bậc gì a!

Mọi người xem chiến ngây ngốc, một quyền đánh nát băng long, còn phản ngược mảnh nhỏ của băng long lại, lực lượng bực này đã vượt qua tưởng tượng của họ rồi.

Bất ngờ không đề phòng, Đoạn Lãnh Nhai thoáng cái lao vào hàng nghìn khối băng nhỏ, hộ thể chân nguyên không đỡ được nhiều công kích như vậy, không ngừng suy yếu, không ngừng ảm đạm, cuối cùng bị nghiền nát triệt để, cũng may khối băng nhỏ không có lực sát thương lớn lắm, bị hắn huy chưởng đánh nát hết.

- Đoạn!

Bộ dạng lãnh khốc của Diệp Trần xuất hiện trong tầm mắt, Đoạn Lãnh Nhai lộ ra vẻ kinh khủng,

- Không!

Một đoạn kiếm quang hiện lên, cánh tay phải của Đoạn Lãnh Nhai bị một kiếm chém đứt, máu tươi bắn ra.

Chặt tay phải của Đoạn Lãnh Nhai, Diệp Trần một cước đã lên ngực đối phương, khiến hắn bay ra ngoài như sao băng nện xuống đường cái. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Vù!

Nhưng lúc này một đoạn ô quang đột nhiên bay tới, mục tiêu là đỉnh đầu Diệp Trần, đây là một thanh phi đao, tốc độ của nó cực kỳ khó tin, ẩn chứa lực xuyên thấu cường đại, đủ để đánh bại hộ thể chân nguyên của Linh Hải tông sư.

Phía sau lưng Diệp Trần như có mắt, tay trải chụp tới, hai ngón tay kẹp lấy phi đao, phi đao vẫn còn rung động.

- Ngay cả phá cương phi đao của ta cũng tay không tiếp được.

Lâm Khô da đầu tê dại, không chút nghĩ ngợi, hướng phía tửu lâu chạy trốn.

- Chạy đi đâu.

Hoàng kim kiếm quét ngang, kiếm khí hình trăng khuyết đuổi theo Lâm Khô, cấp tốc tiếp cận.

Dừng tay!

Một thành niên lạnh lùng nghiêm nghị đột nhiên xuất hiện ngoài tửu lâu, một quyền đánh nát kiếm khí, bên cạnh hắn có một thanh niên trên trán có nốt đỏ, hắn thấy một cánh tay bị chặt đứt của Đoạn Lãnh Nhai, trên mặt hiện ra vẻ kinh sợ:

- Tiểu tử, thật độc ác, Thiên võ vực từ lúc nào xuất hiện tên sát tinh này, chắc chắc không được an bình, hôm nay ra liền giải quyết tai họa ngươi.

Diệp Trần không tiếp tục truy sát Lâm Khô, cầm Hoàng kim kiếm, lăng không nhìn chằm chằm thanh niên lãnh tuấn và thanh niên có nốt đỏ, lạnh nhạt nói:

- Được, một tai họa! Lần đầu gặp mặt ngươi có thể tùy ý an bài xưng hào cho ta, xem ra ngươi dùng rất thuận miệng!

- Chiến đấu là luận bàn, đến điểm thì dừng, ngươi chặt tay hắn, không phải độc ác mà quá độc ác, nếu có loại người như ngươi, Thiên Võ cực không ngày bình an.

Nốt đỏ trên trán thanh niên kia như nảy lên, khuôn mặt dần trở nên nghiêm nghị.

- Ha ha!

Diệp Trần không khỏi nở nụ cười:

- Nếu ngược lại, người bị chặt tay là ta, ngươi có nói như thế không, hay làm như không thấy.

Thanh niên kia nói:

- Ngươi bị cụt tay chắc chắn chúng ta sẽ răn dạy hắn, nhưng mà ta tin tưởng thái độ làm người của Đoạn Lãnh Nhai, hắn đối phó ngươi tự nhiên có đạo lý, được rồi, hiện tại ngươi thúc thủ chịu trói, ta có thể lưu lại mạng chó cho ngươi, trên tay chúng ta không ai có thể chạy thoát, đừng chống cự vô ích, chống cự càng khiến ngươi chết càng nhanh thôi.

- Răn dạy hắn?

Diệp Trần bật cười lắc đầu, ánh mắt lạnh xuống:

- Nói thật, bằng hai người các ngươi còn chưa đủ tuổi chủ trì công đạo, bởi vì các ngươi chỉ là chó dại mà thôi, nếu không cút ngay, ta phá nát ổ chó của các ngươi.

Lời ấy nói ra, mọi người đều kinh hãi, không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, bọn họ còn chưa thấy ai dám nói với Mục Vân Hạc và Lâm Thiên như vậy, nói bọn họ là chó dại, phải biết Lâm THiên và Mục Thanh Hạc là tầng lớp đỉnh cao chỉ dưới năm đại cự đầu thanh niên, ai cũng biết, không phải Đoạn Lãnh Nhai và Lâm Khô có thể so sánh.

Diệp trần đương nhiên cũng nhận ra thân phận Lâm Thiên và Mục Vân Hạc, thực lực hai người bọn họ không sai biệt lắm, so với Thái Sử Trùng của Tam Đại Kiếm tông còn lợi hại hơn không ít, trước khi hắn đột phá, tuyệt đối không phải đối thủ của bọn họ, phỏng chừng Yến Phượng Phượng phải lộ hết thực lực chân chính mới có thể chống lại bọn họ, đáng tiếc không biết do nguyên nhân gì, Yến Phượng Phượng rất ít khi lộ thân thủ trước mặt người khác, chỉ ở tranh đoạt trường sinh quả mới lộ ra chút ít.

- Ngươi nói cái gì?

Thanh niên có nốt đỏ sắc mặt đen lại, hắn dường như không ngờ Diệp Trần nói thế, hắn là ai? Đại đệ tử của thiên hạ cửu tông Ngục Môn, dưới năm cự đầu thanh niên hắn chính là top đỉnh cao, ngoại trừ năm đại cự đầu không ai có thể đánh bại hắn, tối đa là tương đương, mà Diệp Trần chỉ là tân tú mới quật khởi mà thôi chẳng biết gặp kỳ ngộ gì mà có thể đánh bại Đoạn Lãnh Nhai và Lâm Khô.

- Ngươi dám lặp lại lần nữa không!

Con mắt Mục Vân Hạc như phún lửa, thần tình Lâm THiên cũng lạnh lẽo lên, sát khí trùng vân.

- Ta bảo các ngươi là đám chó dại.

Giọng nói của Diệp Trần rất lớn, hầu như truyền nửa thành Tây Lăng.

- Tên này quả thực muốn phản rồi.

Lâm Khô trừng to mắt, rùng mình một cái, về phần Đoạn Lãnh Nhai đã sớm chết giấc.

- Muốn chết!

Mục Vân Hạc gầm lên, hư không phía trước phun trào, hóa thành nhiều đóa hà vân, bản thân hắn như hung hạc nghìn năm, xuyên qua hà vân, ngũ chỉ xòe ra, chụp tới thiên linh cái của Diệp Trần.

Một chiêu này không chút ảo diệu, chỉ có cảm giác hung mãnh, như ác điểu đi săn, tốc độ cực nhanh, Mục Vân Hạc còn hung mãnh hơn ác điểu mười lần, đầu ngón tay hé ra lợi trảo màu máu, xé rách trời cao, phá kim xuyên thạch, hiểm ác không gì sánh được.

Vụt!

Hoàng kim kiếm dựng thẳng lên, Diệp Trần đơn giản chém xuống.

- Xem ta đoạt kiếm của ngươi!

Mục Vân Hạc không ngờ Diệp Trần ứng biến nhanh như vậy, nhưng mà hắn hiển nhiên đã có chuẩn bị, cổ tay xoay ngang, ngạnh kháng với Hoàng kim kiếm của Diệp Trần, đáng tiếc tốc độ ra kiếm của Diệp Trần quá nhanh, hắn căn bản không kịp biến chiêu, rời vào đường cùng, không thể làm gì khác là hóa trảo thành chưởng, chưởng kình phụt lên.

Ầm ầm!

Thanh âm thật lớn như hai tòa núi lửa phun trào đánh vỡ miệng núi, khiến bầu trời Tây Lăng thành như bị nén lại, toàn bộ không gian dường như tan vỡ.

Trên không trung, một đạo nhân ảnh bị đánh bay, miệng phun tiên huyết.

- Là Mục Vân Hạc!

Mọi người khiếp sợ phát hiện người thụ thương chính là Mục Vân Hạc, bị Diệp Trần bổ một kiếm xuống.

- Đây là chuyện gì, lẽ nào Mục Vân Hạc sơ sẩy khinh địch?

- Chắc là khinh địch, nếu không cũng không thảm như vậy a.

- Xem kìa, Diệp Trần không chút sứt mẻ.

Không chỉ mọi người vây xem khiếp sợ, Lâm Khô cũng chấn kinh, sau đó yên lặng lùi về sau.

Con ngươi Lâm Thiên co rút lại, trong mắt ẩn chứa sát ý và kiêng kỵ nồng đậm.

Ầm!

Mục Vân Hạc lảo đảo giẫm nát đường cái, nhịn không được rút lui mấy bước, mỗi lần lùi lại khiến đường cái nát bấy, phòng ốc sập hết.

- Không thể nào, đây là quái lực gì thế?

Mục Vân Hạc cằm nhuốm màu, chằm chằm nhìn Diệp Trần trên không trung.

- Mục Vân Hạc cũng không phải đối thủ của Diệp Trần, thật đúng là kinh người.

Mộ Dung Khuynh Thành tuy rằng không có hiểu biết nhiều lắm, nhưng thiên tài của Thiên Võ vực nàng vẫn biết một hai, như năm cự đầu, hoặc thanh niên tam đại kiếm tông, hay như Mục Vân Hạc thực lực so với năm cự đầu... ít nhất bài danh trước mười lăm, ngoại trừ năm cự đầu, người có thể cùng hắn sánh vai cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, có thể nói, có thể đánh thương hắn, chỉ có năm cự đầu.

- Mục Vân Hạc, lúc trước cuồng ngôn, hiện tại ngược lại phải cút khỏi Tây Lăng thành.

Vừa rồi Mục Vân Hạc chủ động áp sát Diệp Trần, cũng như cận chiến mà Diệp Trần cận chiến có thể nói là mạnh nghịch thiên, bản thân mang theo nghìn cân khí lực, phối hợp với thực lực bản thân, lực công kích so với khi thi triển song kiếm còn đáng sợ hơn.

- Ngươi cũng chỉ là cận chiến mạnh, nhưng ta không cận chiến với ngươi, xem ngươi chống thế tiến công của ta thế nào.

Mục Vân Hạc rống giận, thân hình đột ngột từ mặt đất lao lên, hai móng liên tiếp huy vũ, xung quanh nổi lên vô số trảo ấn màu đỏ trùng kích tới Diệp Trần.

- Phá!

Diệp Trần tay cầm Hoàng kim kiếm chém xuống, ánh sáng lưỡi cưa nghịch lưu mà lên, phá tan sạch sẽ huyết hồng trảo ấn, nhưng mà Mục Vân Hạc không phải là Lâm Khô, cũng không phải Đoạn Lãnh Nhai, tu vi hắn đã đạt tới Linh Hải hậu kỳ, chân nguyên hùng hồn vô cùng, mỗi chiêu đều ẩn chứa sức mạnh to lớn, ánh sáng lưỡi cưa đánh bại huyết hồng trảo ấn liền không còn chút lực, nhanh chóng tiêu tán,

- Phá Vô Thủ!

Mục Vân Hạc thân hình chợt lóe, xuất hiện trên cao, tay phải xòe năm ngón, hướng về phía Diệp Trần bên dưới hung hăng ấn xuống.

Ầm ầm!

Không gian như bùn đất bị lõm xuống, bàn tay đỏ sậm từ trên trời giáng xuống, huyết quang tràn ngập, trong nhát mắt, bàn tay càng lúc càng lớn, có xu thế che trời, đè tới Diệp Trần, như muốn nghiền hắn thành bột phấn.

- Người này ý chí và áo nghĩa so với Đoạn Lãnh Nhai và Lâm Khô cũng tương đương, nhưng chân nguyên cao hơn một tiểu cảnh giới, chiến lực không thể đánh đồng.

- Không cận chiến với ta, xem ngươi làm sao đánh bại ta, bất luận công kích gì tới gần ta, ta đều có thể dùng lực thân thể phá hư.

Ầm!

Bàn tay đỏ sậm cách Diệp Trần không tới ba trượng thì Diệp Trần song chưởng phát lực, Hoàng kim kiếm chém tới, bàn tay đỏ đậm bị phá ra một lỗ lớn, vù một cái Diệp Trần theo lỗ thủng lao ra, tới phía trên bàn tay đỏ sậm, ở phía sau bàn tay đỏ sậm tan thành mây khói.

- Chỉ cần thế là có thể phá Phá Vô Thủ của ta?

Mục Vân Hạc trong nháy mắt dại ra

- Không thể nào, cao thủ luyện thể tuy mạnh, nhưng tuyệt đối không có phản ứng cùng lực sát thương lớn như vậy, hơn nữa Phá Vô Thủ của ta có uy năng áp bách đối thủ, mười phần thực lực chỉ phát huy được tối đa tám phần.

- Hiện tại đến phiên ta phản kích rồi.

Bên ngoài cơ thể hiện ra năm đạo kiếm quang, kiếm quang chợt lóe, Diệp Trần dùng tốc độ khó tin chém tới Mục Vân Hạc, xem ra còn nhanh gấp ba mươi lần tốc độ âm thanh.

Ở Linh Hải cảnh sơ kỳ đỉnh thì tốc độ cực hạn của Diệp Trần tiếp cận hai lăm lần tốc độ âm thanh, hiện tại tu vi của hắn đạt tới Linh Hải cảnh trung kỳ đỉnh, tổng số chân nguyên cùng chất lượng đều tăng lên một đẳng cấp, tốc độ tự nhiên đề thăng lên nhiều.

Vù một cái, Diệp Trần đã lao tới bên cạnh Mục Vân Hạc.

- Không!

Mục Vân Hạc phản ứng không chậm, vô ý thức huy chưởng đón đánh.

- Tới cho ta!

Tay phải không vung kiếm, mà tay trái rút lại bên hông, chém ngược lên kiếm khí lôi điện hừng hực đánh tới.

Bộp!

Mục Vân Hạc như bị sét đánh, ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu lớn, thân thể bay vút đi.

Không kham nổi một kích!

Tuyệt đối không kham nổi một kích!

Phía dưới mọi người hoàn toàn không nghĩ tới, Mục Vân Hạc đại danh đỉnh đỉnh trên tay Diệp Trần cư nhiên không kham nổi một kích, Diệp Trần không chủ động công kích còn tốt, khi hắn chủ động công kích thì Mục Vân Hạc ngay cả cơ hội phản kích cũng không có, hoàn toàn bị động chịu đòn, vô cùng thê thảm.

- Quá lắm rồi!

Lâm Thiên vẫn án binh bất động không nhịn được nữa rồi, cũng không thấy động tác của hắn thế nào, cả người như một thanh bảo đao phóng lên cao.

Vù!

Đao bổ ra, đao mang mày vàng đất cuồn cuộn như nước sông, hướng về phía Diệp Trần lao tới, đao thế dị thường hung hãn.

Diệp Trần buông tha Mục Vân Hạc, chém ra một kiếm bổ đôi đao mang màu vàng đất ra.

- Ta thừa nhận thực lực của ngươi không tồi, nhưng mà thái độ không nên quá cuồng vọng, thực sự không tốt.

Lâm Thiên âm trầm nhìn về phía Diệp Trần.

Diệp Trần quan sát đối phương, hắn có thể cảm nhận được tu vi Lâm Thiên cũng như hắn là Linh Hải cảnh trung kỳ đỉnh, nhưng mà tinh khí lãng yên cuộn trào, bay thẳng tận trời, đây là dấu hiệu khí lực cường đại mà thành

- Ngươi cũng là cao thủ luyện thể?

- Thử sẽ biết!

Lâm Thiên ánh mắt lạnh lẽo.

- Lâm huynh, thay ta đánh cho hắn tàn phế.

Mục Vân Hạc quần áo xộc xệch, ngực một mảnh cháy đen, mạnh mẽ ức chế trọng thương trong người, hắn bay xuống, truyền âm dặn dò Lâm Thiên, Lâm Thiên khác với hắn, đối phương từ nhỏ đã luyện thể, trên phương diện luyện thế có thiên phú cực cao, vì thế chủ tu là khí lực, chân nguyên chỉ là phụ trợ, đương nhiên, Lâm gia là một trong những gia tộc giàu nhất trong thiên hạ tứ đại gia tộc, tài nguyên tiêu hao cực lớn, có thể giúp hắn đề thăng tu vi tới Linh Hải cảnh trung kỳ đỉnh, hai bên phối hợp, Mục Vân Hạc phải thừa nhận, bản thân nếu không kéo dãn cự ly, có thể miễn cưỡng bất bại, cận chiến hắn hoàn toàn không phải đối thủ.