Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 555: Đánh ra đi




Nhân Ma huyết mạch hoàn mỹ đối với Vũ Văn gia tộc thập phần trọng yếu, bằng không nàng không có khả năng cầu Mộ Dung Chỉ Thủy như thế. Hắn lại tuyệt tình như vậy, làm cho nàng có chút oán hận!

- Không có khả năng!

Mộ Dung Chỉ Thủy như đinh đóng cột.

- Ngươi...

Nhan Tâm Nhi khẽ cắn môi, chỉ Diệp Trần, lạnh lùng nói:

- Mộ Dung Chỉ Thủy, ngươi chớ quên, thành viên Nhân Ma gia tộc chỉ có thể thông hôn trong tộc, ngươi dẫn hắn đến, lẽ nào muốn phá hư quy củ từ trước của Nhân Ma gia tộc.

- Bọn họ tương lại ra sao, ta không biết, ta chỉ biết nữ nhi của ta không muốn gả đến Vũ Văn gia tộc, ai cũng không thể ép buộc.

Hừ!

Vũ Văn Kim hừ lạnh một tiếng:

- Làm sao ngươi biết con gái của ngươi không muốn gả đến Vũ Văn gia tộc, hay ngươi đang ở phía sau làm chủ?

- Ở đây hỏi một chút là được.

Mộ Dung Chỉ Thủy thần sắc âm trầm, nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Khuynh Thành:

- Khuynh Thành, ngươi có bằng lòng gả đến Vũ Văn gia tộc, gả cho nhi tử Vũ Văn Dã của Vũ Văn Kim hay không. Cứ nói thẳng ra, bọn họ sẽ không làm gì ngươi được.

Mộ Dung Khuynh Thành đang muốn nói không muốn, Vũ Văn Kim truyền âm cho nàng:

- Tiểu nha đầu, nói thật, ta rất xem trọng ngươi, thiên phú của ngươi không thua Tiểu Dã. Bồi dưỡng cho tốt, ngày sau rất có thể trở thành Vương Giả Sinh Tử Cảnh. Do đó, gả đến Vũ Văn gia tộc của ta là lựa chọn tốt nhất. Đừng vội vàng nói không muốn, mẫu thân của ngươi đã trúng Vô Ảnh Độc. Ngươi hẳn là biết loại độc dược này vô ảnh vô hình, căn bản không thể nào tìm ra. Tự nhiên không thể nào trì hoãn, cho dù là Vương Giả Sinh Tử Cảnh cũng vị tất có thể trị liệu. Giải dược chỉ có một phần. Nếu như ngươi nói không muốn, ta sẽ hủy nó ngay tại chỗ. Mà mẫu thân của ngươi cũng sẽ vì ngươi mà chết. Vì hạnh phúc của mình mà để mẫu thân chết đi sao?

- Suy nghĩ cho kỹ, đừng để ta thất vọng. Cho mẫu thân ngươi tuyệt vọng.

Nghe vậy, Mộ Dung Khuynh Thành thần sắc đại biến, thập phần kinh sợ, nàng nhìn mẫu thân Tô Như Tuệ, lại nhìn Diệp Trần, nhãn thần vô cùng phức tạp.

Cùng lúc, thần sắc của Diệp Trần cũng trở nên kinh sợ, trong con ngươi sáng bóng băng lãnh vô tình.

- Vũ Văn Kim, đây là cách làm của Vũ Văn gia tộc sao? Quả thật là không từ thủ đoạn, bất quá hôm nay, tuyệt đối sẽ không cho ngươi thực hiện được.

Chân nguyên truyền âm, nhìn khẩu hình là không nhận ra đối phương đang nói cái gì. Diệp Trần có linh hồn lực nhất đẳng siêu nhân. Trải qua linh hồn lực phân tích, Vũ Văn Kim đối với Mộ Dung Khuynh Thành mà nói, trong lòng vừa sợ vừa giận. Hắn cư nhiên ngay cả loại sự tình này cũng làm ra được, hạ độc đối với thành viên Nhân Ma gia tộc. Hắn không sợ sẽ khiến cho Nhân Ma gia tộc nội loạn sao?

- Chết tiệt, ngươi biết ta nói cái gì?

Vũ Văn Kim oán hận nhìn phía Mộ Dung Khuynh Thành. Hắn cho rằng Mộ Dung Khuynh Thành truyền âm nói cho Diệp Trần.

Mộ Dung Khuynh Thành ngạc nhiên, trong lòng nàng như ma, trong đầu một mảnh hỗn loạn, nào có nhĩ đến nói cho người khác, đây chính là chuyện liên quan đến sinh tử của mẫu thân nàng.

Mộ Dung Chỉ Thủy nghe ra không thích hợp, hỏi Diệp Trần:

- Diệp Trần, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?

Tô Như Tuệ cũng nhìn qua.

Diệp Trần ngẫm lại, vẫn quyết đinh nói ra, nếu là độc, khẳng định có phương pháp giải độc, cùng lắm thì đi cầu Long Vương. Lấy thực lực đỉnh cấp Vương giả của Long Vương, vô ảnh độc này hẳn là không làm khó được hắn. Thần sắc âm trầm, Diệp Trần mở miệng nói:

- Bá mẫu bị người của Vũ Văn gia tộc hạ Vô Ảnh Độc, chỉ dùng để hiếp bức Mộ Dung.

Nghe vậy, Mộ Dung Chỉ Thủy suýt nữa tức tới thổ huyết, lăng không một chưởng đánh tới Vũ Văn Kim:

- Lão thất phu, ngươi dám hạ độc đối với Như Tuệ, ngày hôm nay có ta không có ngươi.

Phanh!

Kình khí bạo liệt, Vũ Văn Kim chật vật ngăn cản Mộ Dung Chỉ Thủy công kích.

- Làm càn!

- Bắt hắn, dám dĩ hạ phạm thượng!

Cao thủ Vũ Văn gia tộc thấy Mộ Dung Chỉ Thủy xuất thủ với đại trưởng lão Vũ Văn Kim, hai mắt phún hỏa, nghĩ đến đây là chuyện không thể tha thứ, muốn động thủ bắt người.

- Dừng tay!

Tô Như Tuệ yêu kiều quát một tiếng.

Đợi song phương có chút khắc chế, Tô Như Tuệ mới nói:

- Vũ Văn Kim, ta cũng là một thành viên của Nhân Ma gia tộc. Ngươi hạ độc với ta, không cảm thấy quá phận sao? Hơn nưa ngươi cũng đừng quên, ta là người của Tô gia. Tuy rằng Tô gia kém Vũ Văn gia tộc nhưng cũng không phải mặc ngươi khi nhục.

Vũ Văn Kim hận Diệp Trần thấu xương, chuyện hạ độc này, căn bản không thể để lộ ra ngoài được. Hắn nghĩ Mộ Dung Khuynh Thành sẽ không nói ra, nên mới lấy đó uy hiếp, hít sâu một hơi, Vũ Văn Kim chậm rãi nói:

- Vốn dĩ ta cũng không muốn làm như vậy, nhưng các ngươi đang ép ta. Nếu như các ngươi đáp ứng hôn sự này, ta sẽ giao ra giải dược. Về phần Tô gia, hình như ngươi đã bị đuổi khỏi gia môn, ta tin tưởng hẳn bọn họ sẽ không vì ngươi, mà cùng Vũ Văn gia tộc ta đối lập.

- Ngươi thực đê tiện.

Tô Như Tuệ hàm dưỡng cho dù tốt, cũng bị tức giận đến không nhẹ.

- Người thành đại sự không thể câu nệ tiểu tiết. Huống hồ, hai người bọn họ kết hợp là sự tình hoàn mỹ nhất của Nhân Ma gia tộc. Các ngươi hồ đồ ngu xuân mới là tai họa của Nhân Ma gia tộc.

Vũ Văn Kim thanh âm lạnh lùng nói.

- Tam ca, cùng bọn họ liều mạng.

Mộ Dung Vũ và mười tên cao thủ Mộ Dung gia tộc đến lúc này mới từ trong hỗn loạn tỉnh táo lại, lặng yên đứng phía sau mấy người.

Mộ Dung Chỉ Thủy áp lực trong lòng phảng phất như hỏa sơn nổi giận, trầm thấp nói:

- Vũ Văn Kim, giao giải dược ra, chuyện này còn có dư địa quay lại. Bằng không ta cùng ngươi không chết không thôi. Không phải ngươi chết, chính là ta mất mạng.

Vũ Văn Kim không có trả lời Mộ Dung Chỉ Thủy, nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Dung Khuynh Thành:

- Tiểu nha đầu, sinh tử của mẫu thân ngươi tùy vào một ý niệm của ngươi. Hiện tại ta hỏi ngươi, có đáp ứng hay không? Không đáp ứng, một phần giải dược duy nhất này từ nay về sau sẽ không còn nữa.

Vừa nói, hắn lấy ra một cái bình thuốc màu trắng, bàn tày ẩn chứa tử kim quang mang, chỉ cần hắn vừa phóng xuất chân nguyên, bình thuốc này sẽ yên diệt thành hư vô.

Tô Như Tuệ tức giận nói:

- Khuynh Thành, không phải đáp ứng. Cho dù ngươi đáp ứng, cả đời ta cũng sẽ không vui vẻ, hơn nữa theo ta được biết, Vô Ảnh Độc cũng không phải là không thể giải. Chỉ là dược liệu khó tìm mà thôi.

Hi sinh hạnh phúc của nữ nhi để bảo toàn sinh mệnh của bản thân, nàng không làm được.

Mộ Dung Chỉ Thủy thần sắc phức tạp, muốn nói cái gì đó lại thôi.

- Phụ thân, mẫu thân!

Mộ Dung Khuynh Thành muốn nói lại thôi, ánh mắt phức tạp.

Mộ Dung Chỉ Thủy thở dài nói:

- Nghe lời mẫu thân ngươi đi, không phải đáp ứng. Ta cũng không tin Vô Ảnh Độc không có giải dược.

Nói xong, hắn quay sang Vũ Văn Kim quát lên:

- Ở đâ nhiều người như vậy nhìn ngươi, ngươi nghĩ ngươi còn có mặt mũi sao? Ngươi mới là tai họa của Nhân Ma gia tộc.

- Ghê tởm.

Vũ Văn Kim da mặt giật giật, xác thực, hắn làm như vậy, sẽ khiến tất cả mọi người Cổ Lam Vực chê cười. Bất quá nếu làm được một bước này, sẽ không có dư địa vãn hồi, giao ra giải dược là có thể để danh tiếng của hắn khôi phục. Buồn cười, đơn giản hoặc là không làm, đã làm phải làm tới cùng. Một đường đi tới, nhìn xem cuối cùng ai còn có thể chê cười, lời đồn nhảm nhí thủy chung sẽ tiêu tán.

- Tiểu nha đầu, rốt cuộc có đáp ứng hay không?

Hắt xì.

Bình dược màu trắng trong tay Vũ Văn Kim xuất hiện vết nứt, tùy thời đều bị nát bấy.

- Không phải đáp ứng!

Tô Như Tuệ căm tức nhìn Vũ Văn Kim.

Nắm chặt chuôi Hoàng Kim Kiếm trong tay, thần sắc Diệp Trần càng ngày càng lạnh. Hắn không thể nói để Mộ Dung Khuynh Thành không đáp ứng. Dù sao chuyện này liên quan tới sinh mệnh của mẫu thân nàng. Đương nhiên, mặc kệ chuyện này đi tới đâu, phụ tử Vũ Văn Kim đã bị hắn xếp vào đối tượng phải giết.

- Xin lỗi, ta sẽ không đáp ứng.

Mộ Dung Khuynh Thành cắn chặt hàm răng, nói ra những lời này.

- Tốt! Tốt! Tốt!

Vũ Văn Kim nói liên tiếp ba từ "tốt", bình dược trong tay rắc một tiếng nát bấy, yên diệt, triệt để hóa thành hư vô.

- Vũ Văn Kim!

Mộ Dung Chỉ Thủy con mắt đỏ lên, chằng chịt tơ máu.

- Chỉ Thủy!

Tô Như Tuệ kéo Mộ Dung Chỉ Thủy:

- Đây là Vũ Văn gia tộc, ngươi đấu không lại bọn họ, vả lại Vô Ảnh Độc này cũng không phải là không có giải dược. Chúng ta trở về có thể nghĩ biện pháp, nói chung so với ở đây vứt bỏ tính mệnh hoặc bị giam giữ vẫn tốt hơn.

Hô! Hô!

Mộ Dung Chỉ Thủy nặng nề thở ra mấy hơi, thê nử Tô Như Tuệ nói không sai. Ở đây cùng bọn chúng liều mạng, là hành động không khôn ngoan, cũng cấp cho Vũ Văn gia tộc một cớ tốt để công kích bọn họ. Do đó, dù cho có phẫn nộ đi nữa, cũng phải nhẫn nhịn. Cục tức này để sau tính.

- Chúng ta đi!

Mộ Dung Chỉ Thủy hung hăng liếc mắt Vũ Văn Kim, nói với mấy người bên mình.

- Đi, các ngươi định đi đâu? Mộ Dung Chỉ Thủy, ngươi năm lần bảy lượt mạo phạm Vũ Văn gia tộc ta. Hiện tại ta lấy danh nghĩa đại trưởng lão Vũ Văn gia tộc, xuất thủ tróc nã ngươi. Diệp tiểu tử, đây là chuyện của Nhân Ma gia tộc ta, nếu ngươi dám ra tay, cẩn thận ta không khách khí. Người đâu, vây bọn họ lại.

Vũ Văn gia tộc mất mặt lớn, Vũ Văn Kim không nói câu nào, để bọn họ đi, ngang với bồi phu nhân, lại mất thêm binh sĩ.

- Ngươi dám...!

Tô Như Tuệ và Mộ Dung Chỉ Thủy nhất tề cả giận nói.

- Có gì không dám, mọi người nghe lệnh. Bắt Mộ Dung Chỉ Thủy lại cho ta, những người khác ai dám động, giết không tha!

Vũ Văn Kim ra lệnh một tiếng, cao thủ Vũ Văn gia tộc từ bốn phương tám hướng nhảy ra, bao vây xung quanh đám người Mộ Dung Chỉ Thủy.

Thương!

Hoàng Kim Kiếm rút ra, Diệp Trần nói:

- Xin lỗi, ngày hôm nay ngươi khư khư cố chấp, ta cũng nên cùng Vũ Văn gia tộc ngươi đấu một hồi.

Vương Thạch và Nham Khuê đứng ra:

- Diệp sư đệ, chúng ta cùng ngươi, Vũ Văn Kim, ngày hôm nay uy phong của ngươi là đủ rồi. Ngày sau, ta xem ngươi làm sao giao phó với Long Thần Thiên Cung ta. Chuyện ngày hôm nay, ta sẽ để một năm một mười truyền đạt tới.

- Các ngươi khinh ta quá mức, động thủ!

Vũ Văn Kim giận sôi máu lên, bàn tay bỗng nhiên vung lên.

Ầm ầm ầm ầm ầm ầm!

Cả quảng trường hỗn loạn, mười mấy tên cao thủ Vũ Văn gia tộc vây công hơn mười người Diệp Trần. Về phần các tân khách đã sớm rời khỏi đây, không còn chút hứng thú nào nhìn trò khôi hài này.

Vũ Văn Kim và một gã Linh Hải Cảnh Tông Sư liên thủ đối phó Mộ Dung Chỉ Thủy. Vũ Văn Kim luận không ở dưới Mộ Dung Chỉ Thủy, mơ hồ còn muốn cao hơn một bậc. Cùng một gã Linh Hải Cảnh Tông Sư khác liên thủ, bắt Mộ Dung Chỉ Thủy không nói chơi. Về phần những người khác lại càng không phải đối thủ của Vũ Văn gia tộc.

Nhan Tâm Nhi chống lại Tô Như Tuệ, vốn có chút nhìn nhau không thuận mắt. Lúc này Vũ Văn gia tộc và Mộ Dung gia tộc trở mặt, tự nhiên đem đối phương trở thành địch nhân.

Đương!

Một kiếm đẩy lùi một gã cao thủ Vũ Văn gia tộc, Diệp Trần thầm kêu không ổn, đánh tiếp như vậy, người của Mộ Dung gia tộc sớm muộn cũng toàn quân bị diệt.

- Không có biện pháp, đành phải xuất Lôi Kiếp Kiếm!

Không đến vạn bất đắc dĩ, Diệp Trần sẽ không ở trước mắt mọi người bại lội bán Cực phẩm bảo kiếm Lôi Kiếp Kiếm. Giờ khắc này, hắn không chú ý được nhiều như vậy.

Hoàng Kim Kiếm vào vỏ, Diệp Trần lấy ra Lôi Kiếp Kiếm, chân nguyên quán chú trong đó, thân kiếm hóa thành tia điện quang, co duỗi bất định.

Xích!

Một kiếm ra, một gã cao thủ Vũ Văn gia tộc cánh tay gãy xuống, kêu thảm rút lui. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

- Sát!

Lôi Kiếp Kiếm nơi tay, chiến lực của Diệp Trần tăng vọt, trong đám cao thủ của Vũ Văn chém giết ra, không ai có thể chống đỡ được. Chỉ chốc lát sau đã có bốn người trọng thương dưới kiếm của hắn, hoảng sợ thất sắc.

- Là bán Cực phẩm bảo kiếm!

Bên ngoài, có người nhìn ra phẩm giai của Lôi Kiếp Kiếm.

- Thật là bán Cực phẩm bảo kiếm, uy lực này, quá kinh khủng.

- Rơi vào trên tay hắn, thật sự là hoa nhài cắm bãi phân trâu, ta là Linh Hải Cảnh Tông Sư, nếu có bán Cực phẩm bảo kiếm trong tay. Dưới Vương giả còn có ai là đối thủ của ta.

Không ít người sinh ra lòng tham, bọn họ không dám giết Diệp Trần, âm thầm cướp đoạt bán Cực phẩm bảo kiếm vẫn là dám làm, một kiện bán Cực phẩm bảo kiếm đối với bọn họ mà nói quá trọng yếu.

- Kim Diệu Chấn Sát Kiếm!

Nghênh đón cao thủ Vũ Văn gia tộc, Diệp Trần bổ ra một kiếm, thi triển ra kiếm chiêu cường đại nhất Kim Diệu Chấn Sát Kiếm.

Kiếm quang thô to tựa như liêm đao cướp đoạt sinh mệnh, một loạt cao thủ Vũ Văn gia tộc ngã xuống, không biết sống chết, đứng gần cũng bị kiếm quang tổn thương, thổ huyết không ngừng.

- Đánh ra đi!

Chém ra một cái lỗ hổng, Diệp Trần quát nói với mọi người.

- Hỗn đản, tiểu tử kia từ đâu có được bán Cực phẩm bảo kiếm?

Không trung, Vũ Văn Kim nhận thấy được phía dưới dị dạng, không khỏi nhìn xuống. Vừa nhìn, khiến hắn giận dữ, mười mấy tên cao thủ Vũ Văn gia tộc tu vi đạt được Linh Hải Cảnh dĩ nhiên ngã xuống non nửa. Những người còn lại có một vài tên trọng thương, chiến lực tổn hao nhiều, trái lại bên phía Mộ Dung gia tộc chỉ có ba năm người thụ thương, không có ai ngã xuống.