- Thủ hạ lưu tình? Ta sẽ không, Mộ Dung Khuynh Thành sẽ chỉ là nữ nhân của ta. Cùng ta tranh nữ nhân, đời này của hắn đã định trước sống dưới cái bóng của ta. Ta sẽ thường xuyên đả kích hắn, làm nhục hắn. Dưới vô cùng đả kích và nhục nhã, hắn còn có thể có cái thành tựu gì. Không có thành tựu, Vũ Văn Dã ta giết hắn so với giết một con chó cũng không có gì khác nhau.
Trên mặt mang theo dáng cười nhe răng, Vũ Văn Dã mặc tân lang phục, sải bước đi ra, ngón tay chỉ về Diệp Trần nói:
- Diệp Trần, ngươi có dám cùng ta đánh một trận hay không?
- Lúc trước là đại ca ngươi Vũ Văn Hạo, hiện tại là ngươi, có phải là muốn từng người khiêu chiến ta một hay không?
Diệp Trần châm chọc nói.
- Thế nào, không dám? Nếu đã không dám, thì hiện tại lập tức rời khỏi Vũ Văn gia tộc. Từ nay về sau, không nên xuất hiện trước mặt Vũ Văn Dã ta.
- Có gì không dám, bất quá ta chiến thắng ngươi có thể thu được gì?
Vũ Văn Dã nói:
- Chiến thắng ta, cha ta tự nhiên sẽ giải khai bí pháp cấm chế trên người nàng. Ngược lại. nếu ngươi thua, chuyện này liền không còn liên quan tới ngươi nữa, lập tức rời khỏi. Ai dám vi phạm lời hứa, đối phương có thể giết, thế nào, đã thỏa mãn hay chưa?
- Vũ Văn Kim, ngươi đồng ý không?
Diệp Trần nhìn về phía Vũ Văn Kim.
Vũ Văn Kim thản nhiên nói:
- Ý của Tiểu Dã chính là ý của ta.
- Hi vọng các ngươi không nên nuốt lời.
Vừa nói, Diệp Trần đã tung người, bay lên cao.
Vũ Văn Dã cười lạnh một tiếng, cũng bay tới.
Trên cao mấy nghìn thước, hai người bảo trì khoảng cách năm trăm thước, tương hỗ giằng co, cuồng phong lẫm liệt thổi bay y phục và tóc của bọn họ, khiến cho bọn họ phát ra một tia sát phạt chi khí.
- Diệp Trần, cẩn thận năng lực thiên phú của Vũ Văn Dã. Tuy rằng ta không biết năng lực thiên phú của hắn là cái gì. Thế nhưng căn cứ theo lịch sử của Nhân Ma, thì rất có thể là năng lực thiên phú về tốc độ hoặc phòng ngự. Hai loại thiên phú thông thường nhất, cũng thực dụng nhất này.
Phía dưới, Mộ Dung Chỉ Thủy chân nguyên truyền âm cho Diệp Trần, để hắn cẩn thận một chút.
Diệp Trần bất động thanh sắc trả lời:
- Bá phụ yên tâm, mặc kệ năng lực thiên phú của hắn là cái gì, ta đều sẽ đánh bại hắn.
Nếu như là trước khi Phá Hư Chỉ chưa tham ngộ đến ngũ thành hỏa hậu, Diệp Trần xác thực thập phần kiêng kỵ năng lực thiên phú của Vũ Văn Dã. Thế nhưng hiện tại, hắn căn bản không cần kiêng kỵ, đề phòng một chút là được. Dù sao bất luận cái năng lực thiên phú gì đều không có khả năng để thực lực tăng phúc đến mức độ thái quá. Có thể tăng phúc gấp đôi đã coi như đỉnh tiêm rồi. Đây còn là thể chất hiếm có trong lịch sử.
Mà Phá Hư Chỉ của hắn, khi tham ngộ được một chút da lông đã có thể đơn giản phá hủy hộ thể chân nguyên của cường giả đồng cấp. Duy chỉ lực sát thương có chút yếu. Hiện tại, Phá Hư Chỉ của hắn so với lúc trước mạnh đâu chỉ gấp trăm lần. Có thể nói, hộ thể chân nguyên của Linh Hải Cảnh Tông Sư dưới Phá Hư Chỉ của hắn so với tờ giấy không có gì khác nhau. Lực sát thương càng không thể so sánh nổi.
- Tự tin một cách như vậy?
Mộ Dung Chỉ Thủy chưa từng gặp qua Phá Hư Chỉ của Diệp Trần. Không biết sức mạnh của hắn là từ đâu. Đương nhiên, có tự tin là tốt nhất.
- Chuẩn bị cho tốt chưa?
Vũ Văn Dã nhìn về phía Diệp Trần.
- Tùy thời đều có thể bắt đầu!
Tay phải Diệp Trần cầm lên Hoàng Kim Kiếm.
Tích tích ba ba!
Hai người chưa giao thủ, khí thế hung mãnh đã va chạm với nhau, nổ bắn ra vô số dòng xoáy không khí. Đến trình tự Linh Hải Cảnh, khí thế đã không phải tồn tại hư vô, bởi ân chứa võ đạo ý chí tự thân, lực sát thương có chút bất tục, đơn giản đả thương cường giả Tinh Cực Cảnh. Đương nhiên, khí thế vô hình chất, là trùng kích trên tinh thần. Do đó kém hơn cường giả Tinh Cực Cảnh tương hỗ công phạt, bất quá cũng thập phần hãi nhân.
Phanh!
Tối hậu một đạo khí thể công kích, hai người tựa hồ xuất toàn lực, một vòng rung động trong suốt khuếch tán ra, phong vân biến sắc.
- Tứ giai Võ Hồn!
Diệp Trần dò xét ra phẩm giai Võ Hồn của Vũ Văn Dã, là tứ giai. Tương đương với Tông Sư Cấp, so với Vũ Văn Hạo mạnh hơn không ít. Lại phối hợp với tu vi Linh Hải Cảnh trung kỳ đỉnh phong mang theo khí thế thập phần cường hãn. Thảo nào lòng tin gấp trăm lần như vậy.
- Võ Hồn của Tiểu Dã đề thăng tới tứ giai?
Trên mặt Vũ Văn Kim hiện lên hỉ sắc, thầm nghĩ:
- Xem ra để Tiểu Dã đi Thiên Vũ Vực xông pha một năm là chính xác. Thời gian một năm, võ đạo ý chí liền đản sinh ra quang huy để Võ Hồn đề thăng tới tứ giai.
- Bất quá tiểu tử này cư nhiên tại khí thế không kém chút nào. Kiếm Hồn ít nhất ở trên dưới tứ giai đỉnh phong.
Vũ Văn Kim không có khả năng không biết tu vi của Diệp Trần bị vây Linh Hải Cảnh sơ kỳ đỉnh phong. Có thể cùng khí thế của Tiểu Dã chống lại, phẩm giai Kiếm Hồn khẳng định cao hơn nửa giai, hơn nữa Kiếm Ý từ trước đến nay chủ công, bù đắp điểm yếu trên tu vi.
- Nếu như ta đoán không sai, Kiếm Hồn của ngươi là tứ giai đỉnh phong đi sao!
Vũ Văn Dã có một chút kinh ngạc.
- Thế thì làm sao?
Vừa rồi chỉ là thử, Diệp Trần cũng không có thôi động Sát Lục Kiếm Ý, trên khí thế ẩn chứa Hủy Diệt Kiếm Ý chưa đạt tới hai hợp làm một, khó khăn lắm mới ở tứ giai đỉnh phong.
- Tốt, như vậy đánh bại ngươi mới có ý tứ.
Vũ Văn Dã mới từ Thiên Vũ Vực trở lại không được bao nhiêu ngày. Tại đó, hắn bị không ít thanh niên cường giả có Võ Hồn, hoặc Kiếm Hồn đạt được tứ giai đỉnh phong chèn ép. Hơn nữa những thanh niên cường giả này cùng Diệp Trần khác nhau, các phương diện đều mạnh. Cho dù hắn có năng lực thiên phú đều bất lực. Trong lòng nghẹn một bụng ấm ức. Hiện tại Kiếm Hồn của Diệp Trần cũng là tứ giai đỉnh phong, để hắn có thêm một lý do muốn làm nhục Diệp Trần, phát tiết tức giận.
- Thủy Thú Lao Lung, vây lại cho ta!
Vũ Văn Dã khẽ quát một tiếng, hai tay lấy tốc độ cực nhanh kết ấn, nhất thời, Thủy Nguyên Khí từ bốn phương tám hướng tụ tập lại, cấu trúc lao lung dựa vào chân nguyên hình thành. Lao lung này lấy hình thành thôi động, cấp tốc thành hình. Từ hình dạng mà xem, tựa hồ so với Hỏa Diễm Tù Lung của Thiết Chưởng Tông đều phải cao minh hơn một bậc. Bất quá Thiết Chưởng Tông là Linh Hải Cảnh Tông Sư, trên năng lực tham ngộ áo nghĩa và khống chế càng mạnh.
Loảng xoảng một tiếng, lao lung từ trên trời giáng xuống, đem Diệp Trần nhốt ở bên trong.
- Muốn vây khốn ta?
Diệp Trần rút ra Hoàng Kim Kiếm, một kiếm trảm lên lao lung.
Tạp sát!
Lao lung ứng thanh mà phá ra.
Vũ Văn Dã cũng không vội, điềm nhiên nói:
- Còn chưa có xong, hình dạng cuối cùng.
Lao lung bị phá hủy phục hồi cực nhanh, đồng thời, một tòa chân nguyên thủy thú tựa như con có đặt ở phía trên lao lung. Có con cóc trấn áp, bên ngoài lao lung tản mát ra bích sắc quang mang. Cả vật thể tựa như thủy tinh cứng rắn tạo ra.
- Ân? Trung giai áo nghĩa võ học!
Diệp Trần bừng tỉnh, thảo nào so với Hỏa Diễm Tù Lung của Thiết Chưởng Tông càng thêm cao minh. Nguyên lai là trung giai áo nghĩa võ học, chỉ là, đối phương tại Thủy Chi Áo Nghĩa tham ngộ cũng không quá mạnh, tựa hồ chỉ có thể phát huy ba bốn thành hỏa hầu của môn áo nghĩa võ học này.
- Phá!
Chân nguyên chấn động, Diệp Trần thi triển ra Kim Diệu.
Tranh!
Thủy Thú Lao Lung trình độ cứng rắn rốt cuộc kém hơn Hỏa Diễm Tù Lung của Thiết Chưởng Tông, dưới một kiếm cực mạnh của Diệp Trần tứ phân ngũ liệt.
- Thí Thủy Quyền!
Vũ Văn Dã không nghĩ tới dựa vào Thủy Thú Lao Lung triệt để vây khốn Diệp Trần. Dù sao hắn tại Thủy Thú Lao Lung thành tựu không cao, chỉ có thể dùng để thay bản thân tranh thủ tiên cơ. Hiện tại đã đạt được mục đích, hắn hét giận dữ một tiếng, hữu quyền nổi lên một vòng hắc sắc ba văn bao phủ nửa bầu trời. Khiến một phương đó biến thành thủy thế giới. Một quyền nặng nề oanh hướng Diệp Trần lực cũ đã qua, lực mới chưa sinh.
- Nghịch thức, Thiên Lôi Thiết!
Tay trái Diệp Trần cầm ngược lục sắc trường kiếm, một kiếm đón đỡ.
Phanh một tiếng!
Thí Thủy Quyền uy lực cực đại, Diệp Trần bị đánh bay ra ngoài. Bất quá một kiếm này hắn dùng Sát Lục Kiếm Ý, ngược lại cũng không thụ thương.
- Bát hạ!
Một quyền chiếm được tiên cơ lớn hơn, Vũ Văn Dã đuổi tới, thân hình lóe ra bất định, tốc độ cực nhanh, không dưới Diệp Trần. Chợt lại oanh ra Thí Thủy Quyền, khắp bầu trời đều là hắc sắc quyền ảnh, thủy văn trùng điệp.
Phỉ lục sắc trường kiếm cắm vào trong vỏ. Tay trái Diệp Trần ngũ chỉ bắn ra, từng đạo Liên Tâm Kiếm Khí như tia sáng kích bắn ra. Bởi vì kiếm khí thập phần nhiều, hình thành kiếm khí phong bạo, dựa vào số lượng, thoáng cái trung hòa vô số quyền kình của Vũ Văn Dã.
- Cái gì? Chỉ phát kiếm khí, nhiều như vậy!
Vũ Văn Dã cho rằng Diệp Trần mạnh nhất là Chấn Sát Kiếm. Do đó vừa ra tay đã dùng Thủy Thú Lao Lung vây khốn hắn. Để hắn tiêu hao hết Chấn Sát Kiếm, trong khoảng thời gian ngắn không thể dùng ra. Nhưng không ngờ tới Diệp Trần ngoại trừ Kim Diệu, còn có kiếm khí phong bạo thập phần dày đặc.
Đinh đinh đang đang!
Thời khắc mấu chốt, hai tay Vũ Văn Dã giao nhau, trước người bố trí ra một tầng lục mang tinh hộ thuẫn. Hộ thuẫn nhìn qua tựa như một cái thủy tinh lục giác. Trái phải hai bên thành hình giọt nước kéo ra ngoài, có thể giảm lực, đây là một loại phòng ngự áo nghĩa võ học hắn đắc ý nhất.
Kiếm khí liên miên không dứt, áp chế Vũ Văn Dã không thể nhúc nhích.
Đột ngột kiếm khí phong bạo tiêu tan, một đạo kim sắc kiếm quang phóng tới, trảm kích lên lục mang tinh hộ thuẫn của Vũ Văn Dã.
Phanh!
Phảng phất như thủy tinh nổ nứt ra, lục mang tinh hộ thuẫn bị nghiền nát.
Lúc này, Diệp Trần đã tới gần Vũ Văn Dã.
Vũ Văn Dã ngẩng đầu, trong ánh mắt lóe ra tinh quang lành lạnh:
- Chờ chính là ngươi, năng lực thiên phú, cường hóa phòng ngự!
So với năng lực ma hóa của Vũ Văn Hạo, Vũ Văn Dã thi triển năng lực thiên phú tốc độ cực nhanh. Trên đầu hắn bỗng nhiên dài ra hai cái sừng nhọn. Gốc của sừng nhọn thập phần thô, có một vòng hoa văn đinh ốc, hàn quang lóe ra, vừa tiếp xúc với không khí lập tức xuất hiện một chân không cỡ quyền đầu.
Một khắc sừng nhọn xuất hiện kia, da thịt và hộ thể chân nguyên của Vũ Văn Dã đều phát sinh biến hóa, lộ ra hắc sắc.
Năng lực thiên phú cùng năng lực ma hóa có chút cùng loại, nhưng so với năng lực ma hóa càng mạnh hơn.
Phòng ngự cường hóa dẫn đến lực lượng của Vũ Văn Dã cũng có chỗ đề thăng. Quan trọng hơn là hắn có thể mặc kệ công kích của đối phương, chỉ cần mạnh mẽ tấn công là được.
- Lùi lại cho ta!
Vũ Văn Dã hắc sắc quyền đầu oanh ra, vẫn là Thí Thủy Quyền, thế nhưng uy lực quyền kình tăng phúc rất nhiều, không gian văn lượn lờ trên quyền đầu.
Diệp Trần súc thế một kiếm đã xong, cùng quyền đầu của đối phương va chạm với nhau,
Đương!
Tiếng kim chúc nổ vang lên, hai người đều tự bay ngược ra, khác nhau là Vũ Văn Dã rất nhanh ngừng thối thế. Lại nhằm phía Diệp Trần, trong miệng cười lạnh nói:
- Sau khi phòng ngự cường hóa, năng lực thừa thụ của ta càng mạnh, nhanh chóng phản kích. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Phải không?
Trong hồn hải của Diệp Trần Sát Lục Kiếm Hồn phát sinh tiếng kiếm ngân, Sát Lục Kiếm Ý cuộn trào mãnh liệt.
Oanh!
Vũ Văn Dã nắm tay lại, hắc sắc quyền đầu không lớn bao trùm thiên địa, ngay cả dương quang trên trời cũng bị che lấp. Mạnh mẽ đánh lên đầu Diệp Trần. Một quyền này nếu là đánh trúng, dù cho phòng ngự của Diệp Trần cao gấp đôi cũng bị đánh thành ngu ngốc.
Diệp Trần ánh mắt lạnh lùng, Hoàng Kim Kiếm lấy tần suất rung động cực cao, một kiếm đón đỡ tới.
Kim Diệu Chấn Sát Kiếm tham ngộ đến cửu thành hỏa hầu, trong nháy mắt có thể rung động hai nghìn tám trăm lần, tiếp cận ba nghìn lần, một khi vượt qua cánh cửa ba nghìn lần, Kim Diệu Chấn Sát Kiếm sẽ đạt được cảnh giới đại thành. Tại uy lực tuyệt đối tương đương với đỉnh tiêm áo nghĩa võ học.
Kim Diệu Chấn Sát Kiếm vốn là áo nghĩa kiếm chiêu công kích cực kỳ cường hãn. Áo nghĩa kiếm chiêu tầm thường đều phải thua kém một bậc.
Ông!
Quyền đầu cùng kiếm phong giao kích với nhau, bộc phát ra tiếng gầm kinh khủng, thiên địa đều bồi hồi trong tiếng kim chúc nổ vang.
Bởi vì thanh âm quá lớn, mọi người ngược lại tựa như không nghe rõ thanh âm lắm.
Đại âm hi thanh!
Nói là thanh âm quá lớn, vượt lên trước năng lực tiếp thu đều không nghe thấy được.
Trung tâm giao chiến, quang cầu hắc sắc cùng kim sắc đan xen đem hai người thôn phệ vào. Quang cầu bành trướng đến trăm thước, không khí bên trong bị đẩy ra, hình thành một chân không cầu cỡ mấy nghìn thước. Lưỡng cầu một lớn một nhỏ tương hỗ. Mà ở trung tâm quang cầu, Diệp Trần và Vũ Văn Dã vẫn duy trì tư thái công kích, quyền đầu và Hoàng Kim Kiếm đặt cùng một chỗ.
Ầm ầm!
Lưỡng cầu hình đồng thời bạo phát, kiến trúc Vũ Văn gia tộc lung lay muốn đổ. Mắt thấy bị đánh thành bình địa, cao thủ Vũ Văn gia tộc đồng tâm hiệp lực, tạo ra một tấm chắn chân nguyên thật lớn, ngăn trùng kích ba ở bên ngoài, không thể ảnh hưởng đến kiến trúc Vũ Văn gia tộc.
Ở trên bầu trời Kinh Diễm Thiên lõm xuống, thành hình bán cầu.
Vô số phong hỏa lôi thủy phóng ra, ngũ nhan lục sắc, sắc màu chói mắt, tựa như ngày tận thế, thượng thiên muốn phát tiết phẫn nộ.