Đúng lúc này, Mộ Dung Chỉ Thuỷ cũng dừng tu luyện, thấy khuôn mặt Diệp Trần lưu lộ thần sắc suy tư, cười cười,
- Ngươi khắc khổ quá, thường xuyên thấy ngươi đang suy tư.
Diệp Trần lắc lắc đầu nói:
- Những thứ không hiểu quá nhiều, hình như thực lực càng cao, những thứ không hiểu càng nhiều, ngay cả những thứ đơn giản, từng trải qua, đều không thể lý giải.
- Ồ!
Mộ Dung Chỉ Thuỷ có chút kinh ngạc,
- Ngươi nói không sai, thực lực càng cao, càng không hiểu thế giới này, trước đây chúng ta chỉ nhìn thấy biểu tượng, tưởng đó đã là tất cả, bây giờ nhận thức đến thể chất, phát hiện biểu tượng chỉ là phù vân.
- Bản chất? Phù vân?
Trong đầu Diệp Trần có một đường điện quang loé lên, tựa hồ như có thứ gì đó vừa được khai sáng, hắn sợ linh cảm biến mất liền lập tức nhắm mắt, tiến nhập vào trạng thái tu luyện.
Mộ Dung Chỉ Thuỷ lấy làm lạ, sau đó cười khổ, lắc lắc đầu, cũng bắt đầu tu luyện.
- Bản chất, đúng, mình không chú trọng đến bản chất kiếm hồn, kiếm hồn là thể ngưng tụ của kiếm ý, kiếm ý là ý chí, ý chí là bề ngoài của linh hồn lực, tương đương linh hồn uy năng, nếu muốn ngưng luyện linh hồn, khẳng định có liên quan đến linh hồn lực, trước đây căn bản không nghĩ đến phương diện này, sát lục kiếm hồn hình thành, là thuận theo tự nhiên, chứ không phải cố ý.
Keng keng keng keng keng keng!
Những tiếng rèn sắt vang lên, từng mảng từng mảng một.
Kì thực những âm thanh này căn bản không tồn tại, là bộ não Diệp Trần tự động mô phỏng, chỉ một mình Diệp Trần nghe thấy.
Trên hồn hải, bên cạnh sát lục kiếm hồn màu đỏ thẫm, là một thanh trường kiếm hư huyễn tương đối cũ kĩ, thanh trường kiếm này chính là hình thức sơ khai của kiếm hồn.
Bên cạnh kiếm hồn, một cây búa bạc đang đánh lên nó, phát ra hoả hoa hư huyễn màu bạc.
Cây búa bạc, chính là linh hồn lực cấu tạo thành.
Diệp Trần khoé miệng lộ ra một nụ cười, quả nhiên là vậy, gia tăng độ ngưng luyện của kiếm hồn sơ khai, nhìn thì có vẻ chậm nhưng đã nhanh hơn trước vài lần.
Một câu nói vô tâm của Mộ Dung Chỉ Thuỷ đã giúp Diệp Trần giải quyết vấn đề, nếu bản chất kiếm hồn lực biểu hiện bên ngoài của linh hồn, vậy thì dùng linh hồn lực tèn luyện, không phải là các hoàn mỹ nhất rèn luyện kiếm hồn sao?
- Đúng, nếu mình có thể nghĩ ra, tại sao Chiến Vương không biết?
Diệp Trần đột nhiên nghĩ đến một vấn đề khác, trong những thông tin Chiến Thần truyền cho hắn, rèn luyện linh hồn chính là ngộ nhiều dùng nhiều, không có tôi luyện điểm này.
- Không lẽ bởi vì họ thể làm được? Sau khi đến Sinh Tử Cảnh, linh hồn lực mặc dù bạo tăng, nhưng phẩm giai kiếm hồn cũng cap hơn, không thể dùng linh hồn lực tôi luyện kiếm hồn.
Ngẫm đi ngẫm lại, Diệp Trần cảm thấy chỉ có các giải thích đó, vì linh hồn lực của hắn gấp năm lần Linh Hải Cảnh đại năng đồng cấp, cho nên mới có thể nhưng linh hồn lực thành dạng búa, rèn kiếm hồn, chứ Linh Hải Cảnh đại năng đồng cấp không thể làm được điểm này, Chiến Vương lúc còn ở Linh Hải Cảnh tầng thứ, cũng không thể làm được, đợi hắn trở thành Sinh Tử Cảnh vương giả, linh hồn lực mặc dù mạnh hơn, nhưng phẩm giai kiếm hồn cũng cao, vẫn không thể làm được, linh hồn lực nhất định phải nhiều hơn cường giả đồng cấp rất nhiều mới có thể.
- Xem ra, đây là thiên phú của mình, người khác không thể học được.
Bất luận thế nào, tâm trạng Diệp Trần rất tốt, hắn vừa tìm ra con đường phát triển kiếm hồn.
Thời gian trôi như con thoi, ngày đêm thay nhau luân chuyển.
Ngày thứ bảy sau khi Diệp Trẫn lĩnh ngộ bản chất kiếm hồn, quái điểu mắt đỏ đưa mọi người tiến vào cảnh nội Đông Phương vực quần, lúc này, Cổ Lam Vực chỉ còn cách họ hơn một trăm dặm cuối cùng.
Ngâm!
Đêm hôm đó, bên trong não hải Diệp Trần vang lên những tiếng kiếm ngâm.
Bảy ngày trước kiếm hồn còn có chút hư huyễn hôm nay đã ngưng luyện triệt để, nếu như nói kiếm hồn sơ khai là một thanh thiết kiếm sắc bén thì kiếm hồn ngưng luyện thành công là một thanh bảo kiếm, một thanh bảo kiếm sắc bén vô cùng, quang huy ý chí giống như hàn quang của kiếm, khiến người ta rùng mình.
- Kiếm hồn thứ hai, thành!
Diệp Trần đột nhiên mở trừng hai mắt, bầu trời mờ tối đột nhiên sáng lên, tựa như có một tia chớp vừa quét qua, lại tựa như có một đường kiếm quang vừa được chém ra.
Cách Diệp Trần mấy mét, Mộ Dung Chỉ Thuỷ và Mộ Dung Vũ đều không phát hiện ra sự khác biệt của Diệp Trần, so sánh với lúc trước, trình độ khống chế kiếm ý của Diệp Trần đã thuộc hạng siêu phàm, khoảnh khắc ngưng tụ thành công kiếm hồn thứ hai, một tia kiếm ý cũng không tiết lộ.
- Quả nhiên, khai sinh kiếm hồn sơ khai thứ ba!
Thổ ra một ngụm khí tức, Diệp Trần dồn toàn bộ chú ý vào trong hồn hải, trên hồn hải, trừ sát lục kiếm hồn và kiếm hồn thứ hai, gần kiếm hồn thứ hai xuất hiện thêm một thanh trường kiếm hư huyễn cũ kĩ nữa, thanh trường kiếm cũ kĩ này phong mang u ám, giống như một thanh thiết kiếm vứt đi, nhưng bề mặt trường kiếm tản phát quang huy ý chí cường liệt.
- Kiềm hồn sơ khai thứ ba cũng giống như kiếm hồn sơ khai thứ hai, cùng là kiếm hồn uy năng nhị giai bình thường, về phần kiếm hồn thứ hai, một chốc đã đạt đến tam giai đỉnh phong, phối hợp thuộc tính huỷ diệt hoặc thuộc tính bất diệt, có thể so với tứ giai đỉnh phong.
Cũng chính là nói, không có sát lục kiếm hồn, không có thuộc tính huỷ diệt và thuộc tính bất diệt, kiếm hồn thứ hai của Diệp Trần chỉ thua kém mỗi kiếm hồn tông sư cấp, một khi phối hợp thuộc tính huỷ diệt và thuộc tính bất diệt, uy năng sẽ đạt đến tứ giai đỉnh phong của kiếm hồn cấp bậc bình thường, không hề thua kém bất cứ kiếm khách tông sư cấp nào.
- Thuộc tính giết chóc có thể in lên kiếm hồn thứ nhất, hình thành sát lục kiếm hồn, bởi vì giết chóc đủ nhiều, thuộc nên muốn in thuộc tính giết chóc lên kiếm hồn thứ hai, phải ngộ được chân lý huỷ diệt, một khi kiếm hồn huỷ diệt thành, uy năng còn trên cả sát lục kiếm hồn.
Lắc lắc đầu, Diệp Trần tâm sinh nghi hoặc, hắn không biết rốt cục mình sẽ ngưng tụ ra bao nhiêu đại kiếm hồn, căn cứ theo tính toán của hắn, có lẽ là ba đại kiếm hồn, là sát lục kiếm hồn, kiếm hồn huỷ diệt và kiếm hồn bất diệt, dù sao trong não hải của chúng chỉ có ba đại thuộc tính, đương nhiên, đó chỉ là tính toán, biết đâu sẽ còn có kiếm hồn thứ tư, kiếm hồn thứ năm, nếu như có thật, hắn sẽ phải suy xét xem tại sao, không hiểu cả những việc phát sinh trên người mình thì còn hiểu được gì nữa?
- Ồ? Sát lục kiếm hồn và kiếm hồn thứ hai sản sinh cộng hưởng.
Lúc này, Diệp Trần phát hiện ra một việc kì diệu, trong hồn hải, sát lục kiếm hồn và kiếm hồn thứ hai sản sinh một loại liên hệ nào đó, mối liên hệ này rất yếu, không cảm ứng kĩ, căn bản không phát hiện ra, hơn nữa hắn phát hiện, theo mối liên hệ sản sinh, sát lục kiếm hồn và kiếm hồn thứ hai hình như đang tôi luyện với tốc độ rất nhỏ, giống như hình thành một loại cộng hưởng.
Hô!
Một trận cường lưu thổi qua, hung điểu mắt đó hơi lắc lư, Mộ Dung Chỉ Thuỷ và Mộ Dung Vũ đều bừng tỉnh, nhìn hoàn cảnh địa lý dưới biển mây, Mộ Dung Chỉ Thuỷ cười nói:
- Tiến nhập phạm vi Cổ Lam Vực, đại khái vẫn còn hai ba ngày đi đường nữa là đến Cổ Phong Thành, thành thị lớn nhất gần Vũ Văn gia tộc.
- Chúng ta đến Cổ Phong Thành trước?
Diệp Trần hỏi.
Mộ Dung Chỉ Thuỷ gật gật đầu,
- Bây giờ đến thẳng Vũ Văn gia tộc, chẳng khác gì vào đầm rồng hang hổ, chúng mặc dù không giết chúng ta, nhưng giam cầm thì có thể làm được, đợi xong hôn sự, chúng ta ra ngoài cũng vô dụng, cho nên không thể manh động.
- Cũng đúng.
Diệp Trần ngẫm thấy cũng đúng, bản thân chủ động vào Vũ Văn gia tộc, rất có khả năng sẽ bị giam lỏng, đến lúc đó đối phương hoàn toàn có thể nói, là mình xâm nhập Vũ Văn gia tộc nên mới bị quản thúc.
Mộ Dung Vũ nói:
- Tam ca, Vũ Văn gia tộc không dễ đối phó, chỉ sợ chúng ta hành động không quá thuận lợi.
- Không dễ đối phó thì cũng phải đối phó, chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi.
Mộ Dung Chỉ Thuỷ hung hăng nói, rồi quay sang Diệp Trần, Diệp Trần ánh mắt rất bình thản, nhưng trong sự bình thản đó vẫn lưu lộ ra một chút sắc bén.
Cổ Phong Thành.
Cổ Phong Thành là một trong những đại thành nổi tiếng, cách Vũ Văn gia tộc hơn mười dặm đường, trong Cổ Phong Thành, có rất nhiều phân bộ tông phái đóng quân, phân bộ tông phái trong thành trên cơ bản dùng để bảo vệ công việc làm ăn, cách tông phái quá xa, không đảm bảo an toàn không được.
- Vũ Văn Dã, hai năm trước ta thảm bại ngươi, hôm nay ta nhất định đòi lại.
Trên đường, hai thanh niên đang giằng co nhau, người nói là một thanh tầm ba mươi tuổi, mái tóc dài được buộc gọn bởi một sợi dây màu vàng, trên lưng đeo một thành chiến đao màu hoàng thổ, đao ý xông thẳng lên trời.
Thoải mái chống đỡ sự tấn công của đao ý, là một thiếu niên tuấn mỹ cũng chừng ba mươi tuổi, thiếu niên tuấn mỹ cười lạnh nói:
- Cao Vân Phong, ngươi cũng là một cao thủ, đáng tiếc, ngươi không nên tìm đến ta, hai năm trước ngươi không phải đối thủ của ta, hai năm sau, ngươi vẫn không phải đối thủ của ta, ta không có hứng đấu với ngươi.
- Sao, ngươi sợ à!
- Sợ! Hừ hừ, ta chỉ không có hứng trọng thương ngươi, hoặc là không cẩn thận giết chết ngươi.
Vũ Văn Dã khó chịu nói.
- Chiến đấu khó tránh tử thương, Cao Vân Phong ta sớm đã chẳng để tâm.
- Được, nếu ngươi không sợ chết, ta sẽ tác thành cho ngươi, ra ngoài thành rồi chiến.
Vũ Văn Dã mắt loé sát cơ, bay về phía Tây thành môn.
Cao Vân Phong theo sát phía sau.
- Mau, đi theo họ, Vũ Văn Dã muốn đại chiến với Cao Vân Phong, bất luận sinh tử.
Võ giả vi quan cảm xúc dâng trào, vội vàng đi theo.
Trê bãi đất hoang ngoài thành, cuồng phong lạnh lẽo, hai thân ảnh không ngừng đan vào nhau, phát ra những tiếng đường khí kình đủ để xé rách đại địa.
- Liệt hoả đao!
Cao Vân Phong đón lấy cuồng phong, bổ ra mộ đao, một đao này nóng vô cùng, không khí cũng bị nung đỏ, kéo đến tận chỗ Vũ Văn Dã.
- Không biết tự lượng sức mình.
Vũ Văn Dã giơ tay phải, cách không nắm quyền, nhất thời, viền nắm đấm nổi lên những vòng gợn sóng màu đen nhạt, gợn sóng đen nhạt nhanh chóng khuếch tán, chụp lấy một nửa thiên địa, cuồng phong đột nhiên dừng lại, không một tiếng động.
- Tử!
Vũ Văn Dã một quyền đánh về phía Cao Văn Phong đối diện.
Phốc!
Đao khí nóng rực bị đánh vỡ, Cao Văn Phong một thổ máu tươi, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, tựa hồ như mất đi rất nhiều sinh cơ.
Ngã mạnh xuống đất, Cao Văn Phong thổ huyết nói:
- Không ngờ ngươi đã tham ngộ thí thuỷ quyền đến mười thành hoả hậu, ta thua cũng không oan ức.
- Ta còn tưởng một quyền này có thể đánh chết được ngươi, mệnh kinh của ngươi cũng đủ cứng đấy, yên tâm, một quyền vừa rồi không giết được ngươi, ta cũng không xuất thủ nữa.
Vũ Văn Dã đi qua, một cước dẫm lên đầu Cao Vân Phong, làm đầu hắn lún xuống đất.
- Giao thủ với ta, phải chuẩn bị trước tâm lý hoặc là bị giết chết hoặc là bị sỉ nhục, ngươi may mắn đấy.
Nhìn thấy cảnh tượng này, không ít võ giả lắc lắc đầu, thế hệ thanh niên Đông phương vực quần cạnh tranh rất kịch liệt, cũng vì vậy, chiến đấu thập phần tàn khốc và máu lạnh.
Rời khỏi địa điểm chiến đấu, bên cạnh Vũ Văn Dã đột nhiên xuất hiện một cái bóng xám, bóng xám rất dễ khiến người khác bỏ qua, bởi vì nó trùng với màu đất đá.
- Hoàng Bá, tìm ta có việc gì?
Vũ Văn Dã thản nhiên nói.
- Vị hôn thê của ngươi đã đến, đại trưởng lão bảo ngươi quay về, bồi dưỡng tình cảm với nàng.
Có thanh âm truyền ra từ trong bóng xám.
Khoé miệng hơi nhếch lên, Vũ Văn Dã cười nói:
- Sớm đã nghe thám tử nói, vị hôn thê của ta là quốc sắc thiên hương, ta cũng đang muốn được gặp nàng.
- Vị hôn thê sau này sẽ trở thành vợ ngươi, nhưng có chuyện này, ngươi phải chú ý, vị hôn thê của ngươi còn có một người bạn tốt, hắn tên Diệp Trần, chuẩn bị đến Cổ Lam Vực, có thể thuận lợi thành hôn hay không, còn phải trông vào thủ đoạn của ngươi.
- Diệp Trần, ta biết, không phải là thắng nhóc may mắn được Long Vương coi trọng sao? Hắn đến thì cứ để hắn đến, nhưng ta sẽ cho hắn biết, bị cướp mất nữ nhân và tôn nghiêm sẽ có mùi vị như thế nào, e rằng không ngóc dậy nổi! Ha ha!
Vũ Văn Dã căn bản không coi Diệp Trần ra gì, có thể thiên phú đối phương cao hơn hắn, nhưng những thứ đó đều không thành vấn đề, đến Linh Hải Cảnh tầng thứ, tuổi tác chính là ưu thế, giống như khoảng cách tuổi tác giữa Sinh Tử Cảnh vương giả càng lớn, đâu có ai nói không công bằng.
Bóng xám bình thản nói:
- Hắn thiên tài được Long Vương coi trọng, tốt nhất nên giữ chừng mực. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Ta biết phải đối phó với hắn như thế nào.
Khoé miệng Vũ Văn Dã lộ ra một nụ cười tà ác, sau đó nói:
- Chúng ta về thôi! Có có chút tò mò rồi.
Sưu! Sưu!
Hai thân hình loé lên, bây về hướng Vũ Văn gia tộc.
Đại khái một tuần trà sau, trên trời có bốn bóng đen đáp xuống, là bốn con quái điểu mắt đo dài chừng bảy mét, trên lưng quái điểu đứng mấy bóng người.
- Đã đến Cổ Phong Thành, chúng ta xuống thôi!
Gần đến mặt đất, Mộ Dung Chỉ Thuỷ nhảy xuống, soạt một tiếng, Diệp Trần cũng nhảy xuống theo.
- Đây chính là Cổ Phong Thành, xem ra niên đại cũng lâu.
Lọt vào thị tuyến Diệp Trần là một toà thành trì thập phần cổ lão, bức tường loang lổ nói với thế nhân, thành phố này đã trải qua rất nhiều năm phong ba bão táp, nhưng vẫn có thể đứng vững.
Chuyển ánh mắt lên Cổ Phong Thành, Diệp Trần có chút kinh ngạc nói:
- Tập trung nhiều Linh Hải Cảnh như vậy, không lẽ vừa xảy ra chuyện gì?