Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 392: Thắng liên tiếp chín trận




Diệp Trần đến không muộn, cũng không sớm, phía trước vị trí toàn bộ đầy, trung gian còn có một vài vị trí.

Tìm vị trí ngồi xuống, hắn nhìn chung quanh, đại bộ phận đều là cường giả Tinh Cực Cảnh, võ giả Bão Nguyên Cảnh rất ít, mà ở trung ương, khán giả dưới đài luận võ, hai gã cường giả Tinh Cực Cảnh đang nóng nảy chiến đấu, chân nguyên ba động thỉnh thoảng phát tiết ra.

- Chấn Đông thắng, kế tiếp còn có vị anh hùng hào kiệt nào lên sân khấu, đánh thắng Chấn Đông, không chỉ có thể thu hoạch một nghìn khối trung phẩm linh thạch, còn có thể kết thúc kỷ lục thắng liên tiếp của hắn. Đây chính là cơ hội tốt để dương danh. Nếu là ngươi có thể thắng liên tiếp mười trận, Lam Sơn quốc ta sẽ gặp tặng ngươi một khối lệnh bài thắng liên tiếp mười trận, tại bất cửa địa phương nào của Lam Sơn Đảo, mua đồ sẽ được chiết khấu năm phần trăm, thắng liên tiếp hai mươi trận, giảm mười phần trăm, thắng liên tiếp ba mươi trận, giảm mười lăm phần trăm, thắng liên tiếp bốn mươi trận, là hai mươi phần trăm, thắng liên tiếp năm mươi trận, ngoài tặng trung phẩm linh thạch, còn có năm trăm khối thượng phẩm linh thạch.

Trên luận võ tràng, một gã hắc y lão giả cao giọng nói.

- Mẹ nó, Lưu Chấn Đông cũng không mạnh tới mức ý, ta tới đánh bại hắn.

Bên cạnh Diệp Trần một trung niên tráng kiện đang đứng, phi thân lướt lên trên luận võ đài, người dự thi, dưới thắng liên tiếp mười trận, là cần trả tiền phí lên võ đài, bất quá cũng không nhiều, một hồi năm trăm khối trung phẩm linh thạch, thắng trận đầu có một nghìn khối trung phẩm linh thạch thưởng, trận thứ hai có hai nghìn khối, trận thứ ba có ba nghìn khối, theo đó suy ra, thắng liên tiếp mười trận liền không cần tiền trả phí lên võ đài.

- Ngươi không phải đối thủ của ta, xuống phía dưới đi sao!

Lưu Chấn Đông là một gã đao khách, trước đây đã thắng liên tiếp chín trận, kém một trận là đủ thắng liên tiếp mười trận.

Trung niên tráng kiện nắm thiết chùy do Lam Sơn Đảo chế thức, hừ lạnh nói:

- Muốn đánh thắng ta, còn phải hỏi xem thiết chùy trong tay ta có đáp ứng hay không?

Thương!

Trả lời hắn là một tia đao quang nhanh như thiểm điện, đao quang như huyễn ảnh, ma sát không khí bắn trúng thiết chùy trong tay trung niên tráng kiện.

Một đao này nhanh không thể tưởng.

- Dĩ khí ngự đao, là cao thủ. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

Diệp Trần liếc mắt xem thấu thủ đoạn của Lưu Chấn Đông, thế gian vũ khí quá nhiều, mỗi một loại đều có cách dùng của nó, nhưng vạn pháp không rời ngoài tông, kiếm có ba cảnh giới xuất kiếm, phân biệt là dĩ thân ngự kiếm, dĩ khí ngự kiếm, dĩ ý ngự kiếm.

Thân, tức là thân thể, là lực lượng cơ thể, cảnh giới này mỗi người đều có, bất quá người tinh luyện không phải rất nhiều, có người lãng phí đại lượng khí lực, xuất kiếm tốc kỹ nhưng không lý tưởng, có người hời hợt liền có thể để kiếm đạt được trình độ đáng sợ, đây là chênh lệch trên kỹ thuật, cần thiên chuy bách luyện mới có thể tiến bộ.

Dĩ khí ngự kiếm so với dĩ thân ngự kiếm cao minh hơn rất nhiều, thân chưa động, khí đã xuất, khí này là năng lượng trong cơ thể võ giả, đừng xem rất nhiều người tu vi rất cao, nhưng không nhất định nắm giữ kỹ thuật dĩ khí ngự kiếm, trên bàn tay ẩn chứa chân nguyên, sau đó xuất kiếm, cái đó không gọi là dĩ khí ngự kiếm tối đa chỉ là dĩ thân ngự kiếm tăng cường mà thôi. Bởi vì dĩ khí ngự kiếm ý nghĩa chính ý nghĩa chính muốn dĩ khí là việc chính, thân là phụ, lực lượng cơ thể chỉ dùng để phụ trợ, dưới tình huống như vậy xuất kiếm sẽ nhanh hơn người khác rất nhiều, nhất kiếm phong hầu.

Tối hậu là dĩ ý ngự kiếm, ý này là ý chí, ý chí vô hình, chính vì là vô hình, mới để kiếm tốc đạt được hoàn cảnh quỷ thần khó lường, một kiếm ra, không ai có thể ngăn cản.

Hiện nay, Diệp Trần cũng cảnh giới dĩ khí ngự kiếm, tối đa tại dĩ khí ngự kiếm có tâm đắc của bản thân, thuộc về người nổi bật.

Về phần dĩ ý ngự kiếm quá khó khăn, không phải có kiếm đạo ý chí là có thể đạt được cảnh giới như vậy, bằng không kiếm khách lĩnh ngộ Kiếm Ý đều là cao thủ đỉnh tiêm.

Tia lửa nóng rực bắn khắp nơi, thiết chùy trong tay trung niên tráng kiện căn bản không kịp công ra, đã bị trường đao bắn trúng, tuột tay bay ra.

- Lưu Chấn Đông thắng liên tiếp mười trận, chúc mừng lại một cường giả thắng liên tiếp mười trận được sinh ra, hiện tại chúc mừng hắn xuống đài, ngày mai tiếp tục sáng tạo huy hoàng.

Hắc y lão giả hô to.

Quy củ thi đấu lôi đài là một ngày đêm chỉ có thể thắng liên tiếp mười trận, muốn tiếp tục chiến đấu, lại phải chờ tới ngày mai, nếu như không có thắng liên tiếp mười trận, kia tham gia bao nhiêu trận đấu đều không quan hệ, chỉ cần không đạt được liên tục thắng mười trận là được. Đương nhiên, cứng rắn muốn tham gia thì cũng không phải là không thể được, nhưng sẽ không tính đến thắng liên tiếp bên trong, phần thưởng cũng tính toán lại.

Rống!

Ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, Lưu Chấn Đông có chút hưng phấn, thắng liên tiếp mười trận, trừ mỗi trận cần trả năm trăm khối trung phẩm linh thạch, hắn còn có thể kiếm được năm vạn khối trung phẩm linh thạch. Đây không phải là một số lượng nhỏ, tương đương với toàn bộ gia sản của một gã cường giả Tinh Cực Cảnh bình thường, nếu là có thể tiếp tục thắng liên tiếp nữa, phần thưởng lại càng ngày càng nhiều, so với cướp tiền còn nhanh hơn.

- Xui thật.

Trung niên tráng kiện trở lại vị trí bên cạnh Diệp Trần, nói thầm.

Diệp Trần cười cười, trung niên tráng kiện thực lực cũng khá ghê ghớm, đổi thành đối thủ khác, vẫn có thể thắng được mấy trận, kiếm chút trung phẩm linh thạch không thành vấn đề.

- Còn có vị anh hùng hào kiệt nào muốn lên tràng, mặt khác, hôm qua bằng hữu bảo trì thắng liên tiếp mười trận cũng nên lên đài, mất đi một ngày kỷ lục thắng liên tiếp trở thành phế thãi.

- Ta.

Hắc y lão giả vừa nói xong, một gã trung niên lướt lên võ đài.

- Hay, Nghiêm Hàn Liệt lên đài, hắn là cường giả thắng liên tiếp mười trận ngày hôm qua, kỷ lục tối cao là thắng mười trận liên tiếp, không biết ngày hôm nay có thể đạt được thắng liên tiếp hai mươi trận hay không? Mỏi mắt mong chờ, hiện tại cùng đợi người khiêu chiến lên đài, thắng hắn, ngươi chính là lôi chủ mới, nói không chừng có thể sáng tạo kỷ lục thắng liên tiếp mười trận của bản thân.

Hô!

Phun ra một hơi thở, Diệp Trần đứng lên, đến lúc giãn gân giãn cốt, hắn đến Lam Sơn Đảo không thể chỉ tham quan như vậy, thi đấu lôi đài phần thưởng phong phú cũng làm cho hắn rất động tâm.

- Tiểu huynh đệ, ngươi muốn khiêu chiến Nghiêm Hàn Liệt?

Vẻ mặt trung niên tráng kiện vô cùng kinh ngạc, nói:

- Hắn hiện nay tuy rằng chỉ là cường giả thắng liên tiếp mười trận, nhưng trong cường giả thắng liên tiếp mười trận, thực lực rất cao, một đôi Hàn Đào Quyền đủ để đóng băng khí huyết đối thủ, vẫn nên chờ hắn hạ đài, lại đấu với một kẻ thực lực yếu hơn là hay nhất.

- Không cần, chính là hắn.

Thân hình nhất triển, Diệp Trần rơi vào lôi đài rộng rãi.

- Người trẻ tuổi khí huyết phương cương, nhưng phải có dũng có mưu a!

Trung niên tráng kiện lắc đầu.

Thính phòng trong một phòng khách quý, một thiếu nữ dung mạo tú lệ ánh mắt sáng lên, lôi kéo góc áo của nữ tử tuyệt mỹ bên cạnh nói:

- Phượng sư tỷ, chính là hắn đoạt Khôi Lỗi Kê của muội, tức chết muội, nghĩ không ra còn dám lên đài so đấu.

Nữ tử tuyệt mỹ mặc y phục trắng như tuyết, da cũng trắng như tuyết, môi đỏ như son, tóc đen như gỗ mun ( Ta kháo, tả Bạch Tuyết đấy hả?), mắt như sao, mi tâm có một đồ văn tuyết hoa, có vẻ thánh khiết hoa mỹ, chính là Phượng Yên Nhu. Thấy Diệp Trần hiện thân, có chút kinh ngạc, nói:

- Thanh Trúc, đừng làm loạn, hai tháng trước, là hắn giúp ta giết Cao Thiên Hạc.

- Không phải chứ? Chính là hắn sao?

- Đừng khinh thường hắn, thực lực không dưới ta đâu.

- Hừ, Cao Thiên Hạc kia bị sư tỷ đánh trọng thương, hắn chỉ bất quá ăn hôi mà thôi, ta lại muốn nhìn xem hắn mạnh tới đâu.

Phượng Yên Nhu không có đáp lời, mà nhìn chăm chú thân ảnh Diệp Trần.

Trên lôi đài rộng rãi, Nghiêm Hàn Liệt và Diệp Trần đứng đối diện nhau, lôi đài dài hai dặm, bốn phía là khoảng không, chiếm diện tích rộng lớn, đạt tới hơn mười dặm, cường giả Tinh Cực Cảnh chiến đấu dư ba cũng khó kéo dài qua cự ly hơn mười dặm, thương đến khán khách trên thính phòng.

- Ngươi là ai! Hãy xưng tên ra?

Nghiêm Hàn Liệt trên tay mang quyền sáo do Lam Sơn Đảo chế thức, cao giọng nói.

- Diệp Trần!

Diệp Trần ngữ khí đạm nhiên, tay phải đang nắm trường kiếm, cũng không phải bảo khí, trình độ cứng rắn lại có thể so với hạ phẩm bảo khí, đủ để thừa thụ chân nguyên của cường giả Tinh Cực Cảnh.

- Diệp Trần, hiện tại ta cho ngươi hạ đài.

Nghiêm Hàn Liệt cực kỳ tự tin, chân phải đạp nứt mặt đài, lập tức lao tới trước người Diệp Trần, hữu quyền có băng hàn kình khí lượn lờ thẳng tắp oanh ra, chân nguyên cường hãn ba động dẫn dắt Thiên Địa nguyên khí biến hóa, tựa như thủy triều trùng kích qua đây.

Ngâm!

Kiếm ngân vang lên, kiếm quang làm hoa mắt Nghiêm Hàn Liệt, sau một khắc, Diệp Trần đã cách yết hầu của Nghiêm Hàn Liệt chưa đầy một tấc.

- Ngươi bại!

Kiếm quang trên trường kiếm lành lạnh, băng hàn kình khí chưa tới gần, đã bị xé rách.

- Sao có khả năng, ta cư nhiên không thấy rõ hắn xuất thủ thế nào?

Nghiêm Hàn Liệt trừng lớn mắt.

Trên thính phòng, một đám người trường từng gặp qua Diệp Trần thốt lên:

- Chính là hắn, một kiếm giết mười ba người, quả nhiên rất mạnh, ngày hôm nay thắng liên tiếp mười trận, khẳng định có hắn.

- Một kiếm giết mười ba người, thật hay giả?

Có người không tin.

- Nhìn xuống phía dưới thì biết.

Trên lôi đài.

Hắc y lão giả cười tủm tỉm đi tới:

- Vị thiếu hiệp này hảo Khoái Kiếm, hắn đánh bại Nghiêm Hàn Liệt cường giả thắng liên tiếp mười trận ngày hôm qua. Phần thực lực này khiến người khâm phục, hiện tại hắn là lôi chủ, có ai muốn khiêu chiến hắn hay không. Đương nhiên, nếu là các vị nghĩ không có phần thực lực này, lão hủ không ép buộc.

Hắc y lão giả rất giỏi kích động tâm tình của mọi người, kiếm của Diệp Trần là nhanh, nhưng bởi vì chưa phải là phát huy toàn lực, do đó còn trong phạm vi thừa nhận của rất nhiều người, nghe hắc y lão giả vừa nói như vậy, một người tự nhận là có thực lực há có thể đánh bại lên đài.

- Ta Cao Thiên Vũ đến lĩnh giáo kiếm chiêu của ngươi.

Trên người hắn không có kiếm, chỉ phát ra một cổ kiếm thế không thể khinh thường, hiển nhiên cũng là một gã cao thủ sử dụng kiếm.

Thương!

Rút ra trường kiếm, Cao Thiên Vũ mắt lóe hàn quang, chăm chú nhìn vào Diệp Trần, hi vọng có thể tìm được một tia sơ hở.

Diệp Trần bất đắc dĩ cười, cố ý tạo ra một khe hở, hắn không muốn cùng đối phương lãng phí thời gian.

- Có sơ hở.

Con mắt Cao Thiên Vũ híp lại, trường kiếm run run, tựa như một con độc xà xuất động, kiếm quang phun ra nuốt vào bức người, lấy một quỹ tích quỉ dị chém về phía Diệp Trần.

Kiếm quang lâm thể, Diệp Trần rút kiếm, xuất kích.

Xích!

Tóc dài trên trán Cao Thiên Vũ bị chặt đứt, thân thể ngừng ở đó, trong nháy mắt như vậy, hắn tưởng mình đã chết. Kiếm của Diệp Trần đã nhanh tới mức khiến hắn mất đi ngũ cảm, vừa giao thủ mới biết hai người chênh lệch bao lớn.

- Ai ô, lợi hại như vậy!

Trung niên tráng kiện lúc nãy đứng cùng với Diệp Trần nhịn không được trợn mắt, hít một ngụm khí lạnh.

Dĩ khí ngự kiếm.

Thắng ba trận liên tiếp!

Thắng bốn trận liên tiếp!

Thắng tám trận liên tiếp!

Thắng chín trận liên tiếp!

Rất nhanh, Diệp Trần đã thắng liên tiếp chín trận, lại thêm một trận, liền có thể lấy được lệnh bài thắng liên tiếp mười trận, mua gì cũng được giảm giá năm phần trăm, còn có thể nhận được năm vạn khối trung phẩm linh thạch.

- Nhìn không được, hắn có cái gì lợi hại, Phượng sư tỷ, ta đi khiêu chiến hắn.

Thanh Trúc ở bên cạnh Phượng Yên Nhu oán hận đứng lên, đẩy đại môn phòng khách đi ra ngoài.

Phượng Yên Nhu lắc đầu, không có ngăn cản, Thanh Trúc thực lực không kém, không, phải nói rất mạnh, thuộc về cường giả Tinh Cực Cảnh đỉnh tiêm. Tối trọng yếu, bộ pháp của nàng rất lợi hại, năng lực tránh né rất mạnh. Hơn nữa cũng có trải qua đối chiến với cường giả Tinh Cực Cảnh cực hạn, trong vòng trăm chiêu, cường giả Tinh Cực Cảnh cực hạn không làm gì được nàng, có thực lực đánh một trận, huống hồ, nàng cũng muốn nhìn một chút Diệp Trần có như nàng dự đoán hay không?

- Thú vị là đệ tử Phiêu Tuyết Điện.

Trong một gian phòng khách quý khác, hai gã thanh niên ngồi song song với nhau, người nói là một gã thanh niên cao lớn, mà ở bên cạnh hắn là một gã thanh niên tương đối tuấn mỹ khác. Đầu hắn buộc kim quan, mặt như quan ngọc, nếu có người kiến thức rộng rãi ở chỗ này, nhất định nhận ra thân phận của hắn, đại đệ tử Huyễn Nguyệt các Huyễn Nguyệt công tử.

Huyễn Nguyệt công tử nói:

- Hẳn là có thù oán gì đó! Trước khi thắng liên tiếp hai mươi trận, không có cao thủ lợi hại đi vào khiêu chiến, tổng chiếu cho người khác một chút cơ hội.

- Ừm, ta thấy không sai biệt lắm, Diệp Trần này sắp gặp xui rồi. Thắng liên tiếp mười trận trong tầm mắt, lại thất bại trong gang tấc, bất quá cũng tốt, chèn ép khí thế của hắn, mỗi trận đấu đều một kiếm định thắng bại. Hắn nghĩ mình lợi hại vậy sao? Làm náo động, bại lộ thực lực mạnh nhất của mình quá sớm, trận này gặp phải thiết bản, đáng đời.

Theo thanh niên nhân cao to suy nghĩ, Diệp Trần đã là toàn lực ứng phó rồi, cho dù còn có ẩn dấu thực lực, còn không còn bao nhiêu, sớm muộn cũng sẽ thất bại.

Hắn đâu biết rằng, Diệp Trần đã cực kỳ khắc chế thực lực của chính mình, nhưng chín trận so đấu trước đối thủ thực lực thực sự quá kém, hắn ngay cả tâm tư chơi đùa cũng không có.