Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 365: Toạ trấn Mê Vụ thuyền




- Vâng, Lý Đào lập tức cút!

- Hữm? Chưa bồi thường mà đã muốn đi?

Thu nguyên lão lệnh bài lại, Diệp Trần lạnh nhạt nói.

- Ta bồi thường một vạn khối Hạ phẩm linh thạch, không ba vạn khối Hạ phẩm linh thạch!

Nói Lý Đào hắn không thiếu Hạ phẩm linh thạch là bởi vì hàng ngày hắn tu luyện không cần đến Hạ phẩm linh thạch, nhưng Hạ phẩm linh thạch ở Mê Vụ Đảo này chính là tiền tài. Trên người hắn ngoại trừ Trung phẩm linh thạch ra thì cũng chỉ còn khoảng bảy tám vạn khối Hạ phẩm linh thạch, hơn nữa bản thân hắn là Tinh Cực Cảnh cường giả nên mới dám nói không thiếu Hạ phẩm linh thạch.

Diệp Trần nói:

- Ba vạn không đủ, giao ra năm vạn khối Hạ phẩm linh thạch, ngươi có thể cút!

- Năm vạn khối? Được, ta bồi thường!

Lý Đào do dự một lúc rồi nhịn đau lấy ra năm cái rương, trong mỗi rương đều có một vạn khối Hạ phẩm linh thạch, vừa vặn đủ năm vạn khối.

Đợi Lý Đào rời đi rồi, Diệp Trần mới quay đầu nhìn Triệu Ngọc Sương, nói:

- Số Hạ phẩm linh thạch này đều cho nàng.

- Đều cho ta?

Triệu Ngọc Sương vẫn còn khiếp sợ, mới hơn mười ngày không thấy, Diệp Trần làm sao đã trở thành nguyên lão của Mê Vụ Đảo rồi? Trong ấn tượng của nàng, địa vị của nguyên lão chính là dưới ba người trên vạn người, nắm trong tay quyền sinh sát rất lớn.

- Ngươi chính là nguyên lão tân nhậm?

Triệu Ngọc Sương nhịn không được nhỏ giọng hỏi.

Diệp Trần gật đầu:

- Việc này nói ra rất dài dòng, sau này có thời gian sẽ nói lại!

Dứt lời, Diệp Trần liền hướng cửa thành đi tới.

- Khó trách Ngọc Sương không vội lập gia đình, thì ra là sớm đã quen biết với tân nhậm nguyên lão.

- Nguyên lão vừa trẻ tuổi vừa có tiền vừa có quyền, gả cho hắn thì cả đời này cần gì phải lo nghĩ nữa?

Đám bằng hữu của Triệu Ngọc Sương rất hâm mộ nàng.

Cách Mê Vụ Đảo khoảng mấy trăm dặm, giữa không trung có một đạo nhân ảnh đang lơ lửng ở đó.

- Cảm ứng cầu này thật thần kỳ, cách xa như vậy mà vẫn cảm ứng được, cũng không cần sợ mất phương hướng trong đám sương mù dày đặc thế này.

Trong bàn tay Diệp Trần lúc này đang có một khối quang cầu toả ra hoàng sắc quang mang. Dùng tinh thần lực đưa vào, Diệp Trần rất dễ dàng cảm ứng được vị trí của Mê Vụ Đảo.

- Cảm ứng cầu này cùng với cảm ứng thấp chỉ có thể liên hệ trong phạm vi ngìn dặm, mà từ cảm ứng tháp tới biên giới Mê Vụ Đảo cũng tầm hai trặm dặm, như vậy ta cũng không thể rời khỏi Mê Vụ Đảo quá tám trăm dặm nếu không cảm ứng cầu sẽ mất đi hiệu lực.

- Hiện tại còn chưa tới cực hạn, tiếp tục đi tới trước xem sao.

Trong tay cầm cảm ứng cầu, Diệp Trần tiếp tục đi về phía trước.

Sáu trăm dặm!

Bảy trăm dặm!

Bảy trăm năm mươi dặm!

Theo khoảng cách ngày càng xa, quang mang trên cảm ứng cầu càng ảm đạm, hiện tại đã là màu vàng nhạt, chứng tở đã tới khoảng cách nguy hiểm.

- Không sai biệt lắm!

Diệp Trần không tiếp tục bay thẳng tới trước mà bay thành một vòng trong xung quanh Mê Vụ Đảo.

- Ồ, Diệp Trần!

Sau khi đi khoảng hơn ba ngàn dặm, Diệp Trần đụng phải nữ nguyên lão duy nhất trên Mê Vụ Đảo là Lưu Mân.

- Chào Lưu nguyên lão, sao ngươi lại ở đây?

Diệp Trần lên tiếng chào hỏi.

Lưu Mân cười nói:

- Cũng giống như ngươi, ta muốn xem có cách nào rời khỏi Mê Vụ Cấm Khu hay không? Ta cũng không muốn ngây ngốc cả đời ở chỗ này!

- Là vậy sao!

Lưu Mân từ hình dáng bên ngoài cũng vào khoảng ba mốn mươi tuổi, tính theo tuổi thọ của Tinh Cực Cảnh cường giả thì nàng tối đa không quá bảy mươi tuổi, cũng rất có thể còn chưa tới năm mươi, cách đại nạn còn rất xa, cho nên nàng cũng không có khả năng vì Cửu Khúc Nghịch Linh Thảo mà tiến vào đây tự nhiên là rất muốn rời đi!

- Ngươi có đầu mối gì chưa?

Lưu Mân hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Diệp Trần lắc lắc đầu:

- Mê Vụ Cấm Khu rất cổ quái, chẳng những hạn chế tinh thần lực dò xét mà hơn nữa trong sương mù dày đặc, tinh thần lực còn không thể khoá định bất cứ vật thể nào!

Nếu bay theo một đường thẳng tắp thì rất dễ dàng rời khỏi Mê Vụ Cấm Khu, ví dụ như linh hồn lực của Diệp Trần tản ra ngoài mười dặm, như vậy chỉ cần trong phạm vi linh hồn lực cảm ứng được tập trung vào một khu vực nào đó sau đó bay vút tới rồi tiếp tục phóng ra linh hồn lực tập trung khu vực phía trước, cứ như thế tuần hoàng là có thể thuận lợi ly khai. Nhưng Mê Vụ Cấm Khu đâu có đơn giản như vậy, rõ ràng khu vực đã khoá định trước đó, nhưng khi bay tới nơi thì lại phát hiện bản thân đã lạc hướng đi rất xa. Nói cách khác, vị trí ngươi cho rằng đã khoá chặt trên thực tế lại không thể khoá được.

Lưu Mân nghe Diệp Trần cũng biết, nàng trước kia cũng đã thử qua cách này nhưng không có chút hiệu quả nào.

- Xem ra, không tìm được biện pháp thì chỉ có thể cả đời ở lại Mê Vụ Đảo này!

Lưu Mân lộ ra nụ cười khổ.

- Trong thiên địa sẽ luôn cho ta một đường sinh cơ, sẽ có cách để xử lý!

Diệp Trần không dễ dàng buông bỏ như vậy.

- Ừm ta về trước đây, ngươi cứ tiếp tục đi!

Lưu Mân cũng hi vọng Diệp Trần tìm được đường ra ngoài nhưng trong tiềm thức nàng lại cho rằng Diệp Trần không thể nào làm được, dù sao nàng ở đây cũng đã năm năm, thí nghiệm qua không ít cách, nhiều lần thậm chí còn bị lạc trong sương mù nhưng vẫn không có cách nào hữu hiệu.

Lưu Mân rời đi, Diệp Trần khẽ nhíu mày.

Hắn vẫn luôn cho rằng trong thiên đại không hề có cái gì là hoàn toàn tuyệt lộ, Linh Hải Cảnh có thể thuận lợi đi ra ngoài thì khẳng định họ có điều kiện nào đó phù hợp với khả năng đi ra.

- Linh hồn lực của ta chỉ bị hạn chế một thành, đây chính là ưu thế của ta, nhất định sẽ tìm được cách!

So với những Tinh Cực Cảnh cường giả khác, tỷ lệ Diệp Trần có thể đi ra ngoài cao hơn vô số lần.

Tới gần hoàng hôn, sương mù càng thêm dày đặc.

- Vốn tưởng rằng có thể theo đệ nhất trọng thiên Kinh Diễm Thiên rời đi, nhưng cái Mê Vụ Cấm Khu này cũng bao phủ cả Kinh Diễm Thiên vào trong, may mắn là ta không có kích động lập tức đình chỉ di động nếu không cũng không thể trở về được Mê Vụ Đảo rồi.

Càng tìm hiểu sâu về Mê Vụ Cấm Khu thì càng thấy nó đáng sợ, Diệp Trần suy đoán đệ nhị trọng thiên Thái Cực Thiên có lẽ cũng bị Mê Vụ Cấm Khu này bao phủ, nếu không Linh Hải Cảnh cường giả cũng không đối với Mê Vụ Cấm Khu kiêng kị như vậy.

- Trời cũng sắp tối rồi, trở về cái đã!

Tạm thời không tìm thấy cách rời đi, Diệp Trần không thể không phản hồi Mê Vụ Đảo.

Thời gian từng ngày trôi qua, Diệp Trần mỗi ngày đều đi ra ngoài Mê Vụ Đảo tìm cách rời đi Mê Vụ Cấm Khu.