Tu vi của Diệp Trần trong mắt hắn có chút cổ quái, nói là Bão Nguyên Cảnh thì chân khí lại quá tinh thuần, nói là Tinh Cực Cảnh cường giả thì nhìn bề ngoài lại không có khả năng. Chân nguyên của Tinh Cực Cảnh cường giả rất cường hoành, khí tức trên người Diệp Trần còn kém rất nhiều, trừ khi đối phương cố ý che giấu khí tức, đương nhiên hắn không thể nào đoán được là do Diệp Trần bị nội thương, kinh mạch thương tổn, chân nguyên so với bình thường còn không được nửa thành, hơn nữa lại rất pha tạp. Nhưng dù thế nào thì Diệp Trần lúc này cũng có thể coi là một Bão Nguyên Cảnh võ giả, giao ra ba ngàn khối Hạ phẩm linh thạch không có gì.
- Hảo!
Diệp Trần đáp ứng một tiếng, ba ngàn khối Hạ phẩm linh thạch đối với hắn không khác gì một cọng lông trên chín con trâu.
- Lên thuyền đi!
Nữ tử vẫy tay nói.
Lên thuyền, Diệp Trần mới phát hiện trên sàn thuyền phủ đầy thi thể yêu thú, nội đan đã bị lấy ra hết, những con yêu thú này đại đa số đều là tam cấp yêu thú, tứ cấp không nhiều lắm, trong đó còn có một đầu ngũ cấp yêu thú, tuy hắn không biết ý đồ săn bắt yêu thú của đám người này nhưng giá trị của nội đan yêu thú ba bốn cấp không có bao nhiêu, hắn cũng không có hứng thú đi hỏi.
Từ trong Trữ Vật Linh Giới lấy ra ba cái rương nhỏ, mỗi rương đều có một ngàn khối Hạ phẩm linh thạch, Diệp Trần đưa cho lão giả, nói:
- Đây là ba ngàn khối Hạ phẩm linh thạch. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Lần lượt mở ra từng cái rương, lão giả gật đầu nói:
- Chúng ta phải chờ một lát nữa mới trở về, ngươi hãy chờ một chút!
- Không sao!
Diệp Trần cũng không vội, đứng một bên nhìn.
Trên thuyền trừ lão giả cùng vỡi nữ tử là Bão Nguyên Cảnh võ giả ra thì trong đám người xuống nước bắt yêu thú cũng có hai gã Bão Nguyên Cảnh võ giả, chính là nhi tử cùng với cháu trai của lão giả này, những người khác đều có tu vi Ngưng Chân Cảnh, tương đương với đệ tử trong một tông môn bình thường.
- Ngươi thực sự là người từ bên ngoài đến?
Nữ tử kia đi về hướng Diệp Trần hỏi.
Diệp Trần trả lời:
- Ừ!
- Thế giới bên ngoài thú vị lắm sao? Ta tới bây giờ vẫn chưa đi ra ngoài bao giờ!
Nữ tử có chút hâm mộ nói.
- Ngươi sinh trưởng tại Mê Vụ Cấm Khu này?
Diệp Trần kinh ngạc nói.
- Ừm, tổ gia gia của ta sau khi lạc vào Mê Vụ Cấm Khu này thì không thể đi ra ngoài nữa, sau đó mới ở trên Mê Vụ Đảo kết hôn sinh con, tổ kiến thành gia tộc ta hiện nay!
Nghe nữ tử này nói như vậy, Diệp Trần có chút đáng thương cho nàng, hắn không biết Mê Vụ Đảo lớn cỡ nào nhưng cả đời chỉ quanh quẩn trên một hòn đảo như vậy, không tiếp xúc được với thế giới bên ngoài, không nghi ngờ gì chính là một loại tra tấn. Nữ tử này từ nhỏ đã sinh trưởng trên Mê Vụ Đảo, đối với thế giới bên ngoài hoàn toàn lạ lẫm, nếu không cảm giác chờ mong sẽ không sâu đậm như vậy. Nhưng xem ra đây cũng là một cái vạn hạnh trong bất hạnh.
Không muốn làm cho nữ tử này đối với thế giới bên ngoài ôm chờ mong quá loén, Diệp Trần lắc đầu nói thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, bản thân hắn là bị đuổi giết nên mới chạy vào đây.
- Ngươi nói láo! Lần trước có người từ bên ngoài vào, nói thế giới ngoài đó rất rộng lớn, vô biên vô hạn, có rất nhiều nơi thú vị, về phần kẻ thù đuổi giết gì đó ở trên Mê Vụ Đảo cũng có không ít!
Nữ tử tức giận nói.
Diệp Trần cười khổ sờ sờ mũi.
- Đúng rồi, các ngươi săn giết yêu thú cấp thấp này làm gì? Nội đan của đám yêu thú này cũng không mấy giá trị a!
Diệp Trần nhịn không được hỏi thăm.
Nữ tử trừng mắt nhìn Diệp Trần một cái rồi giải thích:
- Thiên địa nguyên khí trong Mê Vụ Cấm Khu rất mỏng manh, cung không đủ cầu, đan dược và linh thạch cũng rất hiếm hoi. Cho nên chúng ta mới phải săn giết yêu thú đem nội đan nguyên khí của chúng cung cấp cho chúng ta tu luyện, theo thời gian trôi qua, cao cấp yêu thú quanh Mê Vụ Đẩo rất nhanh chóng giảm xuống, cho nên chúng ta mới phải đi săn giết yêu thú cấp thấp thế này.
- Thì ra là thế!
Diệp Trần giật mình, thiên địa nguyên khí ở đây quả thật rất mỏng manh còn chưa tới ba thành ở ngoại giới, ở trong loại hoàn cảnh này mà tốc độ tu luyện có thể nhanh mới là lạ.
Lão giả đứng trên đầu thuyền, từ trong Trữ Vật Linh Giới lấy ra một cái quang cầu cỡ cái đầu lâu, trên quang cầu loé lên hào quang màu xanh lam, đang dần ảm đạm đi.
- Cảm ứng cầu sắp mất đi liên hệ với cảm ứng tháp rồi, tất cả mọi người lên thuyền đi!
Vận chân khí lên, lảo giả hướng xuống phía dưới nói lớn.
Chỉ chốc lát sau, từng bóng người từ trong mặt nước thoát ra, nhảy lên boong thuyền, có một ít người mang theo cả yêu thú theo lên, toàn thân đầy máy me.
- Phụ thân, tiểu tử này là sao?
Nói chuyện chính là nhi tử của lão giả, tầm khoảng hơn bốn mươi tuổi, thân thể cường tráng, lúc trước hắn bận rộn săn giết yêu thú nên không có thời gian chú ý tới Diệp Trần, hiện giờ mới hỏi.
Lão giả nói:
- Hắn là người từ bên ngoài vào, đã giao ba ngàn khối Hạ phẩm linh thạch rồi.
- Người bên ngoài tới? Muốn hay không?
Trung niên nhân này xoa xoa hai tay thấp giọng nói.
Lão giả lắc đầu, nói:
- Không được, thực lực của hắn không đơn giản, ta không nắm chắc đối phó được, coi chừng giết người không thành lại bị người giết, cẩn thận vẫn tốt hơn!
- Cha không nắm chắc đối phó hắn?
Trung niên nhân có chút sững sờ, cha của hắn tu vi đã là Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, nếu như cha cũng không nắm chắc thì hắn lên chỉ có chịu chết.
- Được rồi, kiểm tra lại nhân số một chút rồi xuất phát!
Lão giả lớn tiếng nói.
- Gia gia, đủ!
Một tiểu tử trẻ tuổi phụ trách kiểm kê nhân số hướng lão giả gật đầu nói.
- Ừm, xuất phát đi!
Chiếc thuyền đi theo hướng ngược lại, nhanh chóng rời đi phiến thuỷ vực này.
Thông qua cuộc nói chuyện với nữ tử kia, Diệp Trần biết nàng gọi là Triệu Ngọc Sương, lão giả gọi là Triệu Hằng. Triệu Hằng lúc này cầm trong tay cái quang cầu kia gọi là cảm ứng cầu, hay còn gọi là cảm ứng châu.
Dẫn lực ở trong Mê Vụ Cấm Khu quá mức hỗn loạn, sương mù mênh mông, không thể phân biệt được phương hướng. Không biết từ bao giờ trên Mê Vụ Đảo đã có một toà cảm ứng tháp, cái cảm ứng tháp này không khác mấy với hải đăng trên biển, chỉ cần tuỳ thân mang theo một viên cảm ứng cầu thì có thể trong vòng trăm dặm cảm ứng được với cảm ứng tháp, nhưng nó cũng có hạn chế về thời gian, thời gian càng dài, liên hệ giữa cảm ứng cầu và cảm ứng tháp càng thấp, thẳng đến khi mất đi liên hệ. Đối với người ở trên Mê Vụ Đảo thì việc không thể trở về Mê Vụ Đảo là chuyện rất đáng sợ.