Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 326: Chín thành Kiếm Ý




- Không giao, mỗi năm ta đều ngây ngốc ở đây mấy tháng, đây là lần đầu tiên ta đạt được Kiếm Hình Thảo.

Nữ kiếm khách phẫn nộ.

- Hừ, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, giết nàng.

Sáu người rút vũ khí của mình ra, chân nguyên bộc phát hung mãnh

Ở khu vực hai dặm, Diệp Trần lắc đầu, dưới ánh mắt kinh ngạc của lão giả và hai vị trung niên, từng bước một đi về hướng khu vực năm dặm.

- Quay về chỗ của các ngươi.

Không có bất kỳ lời nói nhảm nào, Diệp Trần quát lớn.

- Tiểu tử, đây là việc của chúng ta, tốt nhất là không nên quản đến.

- Đừng tưởng rằng cảnh giới kiếm ý của ngươi cao thì chúng ta không làm gì được ngươi, chiến lực cũng không phải dựa vào kiếm ý để chèo chống.

Tuy nhiên lực uy hiếp của Diệp Trần vẫn tương đối lớn, nếu không bọn hắn sớm đã động thủ rồi.

Trong lòng nữ kiếm khách tức thì cảm thấy vừa cảm kích vừa lo lắng, sợ Diệp Trần xảy ra chuyện gì. Cảnh giới kiếm ý cao là một chuyện, chiến lực cao lại là chuyện khác, cả hai cũng không phải như nhau.

BOANG...!

Tinh Ngân Kiếm được rút ra một nửa, nhưng kiếm quang đáng sợ đã chém mặt đất nứt ra một cái khe, khe hở dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi lan đến chân của sáu người rồi đột nhiên dừng lại.

- Nói lại lần nữa xem, toàn bộ quay về đi.

Thần sắc Diệp Trần lạnh lùng, tu vị của sáu người này là Tinh Cực Cảnh sơ kỳ, có một người Tinh Cực Cảnh trung kỳ, mỗi người đều có được sáu hoặc bảy thành kiếm ý nhưng công pháp của bọn hắn lại kém xa kiếm pháp, Diệp Trần căn bản không đặt vào mắt.

- Tiểu tử, ngươi muốn chết.

Kiếm khách Tinh Cực Cảnh trung kỳ cầm đầu nhịn không được gào thét một tiếng, chân nguyên điên cuồng bốc cháy lên, chém một kiếm về phía Diệp Trần.

Áo lam phần phật tung bay, Diệp Trần lập tức rút ra Tinh Ngân Kiếm, mà trong chốc lát lúc hắn rút ra Tinh Thần Kiếm, Thanh Liên Chân Nguyên dĩ nhiên đã hung mãnh thiêu đốt, sóng lửa thanh sắc tinh thuần bộc phát ra, trong hư không nổi lên rung động nhàn nhạt, đây là uy thế chỉ cường giả Tinh Cực Cảnh trung kỳ mới có được.

Xoẹt!

Một kiếm rút ra, Diệp Trần tiện thể chém về hướng đối phương một kiếm.

Trong kiếm quang thanh sắc mênh mông bỗng in dấu một đóa Thanh Liên khí thế hào hùng, liên hoa chống trời, rễ cây quấn đất, kiếm quang dùng một tư thái trùng điệp không gì có thể ngăn cản được chém ra, đúng là một thức bá đạo nhất trong Thanh Liên kiếm pháp - Thanh Liên Phá Sơn.

Mặt đất nhanh chóng rạn nứt ra, người xuất kiếm kinh hãi dị thường, rõ ràng là hắn xuất chiêu trước, vì sao đối phương lại phát sau mà tới trước chứ, hơn nữa đạo kiếm quang này lại ẩn chứa sức mạnh không thể nào tin nổi, đối mặt với nó liền có trực giác như sắp bị xé nứt, đánh vỡ vậy, da đầu run cả lên.

- Phong cho ta!

Trên đường kiếm đến, kiếm chiêu của người này biến ảo, ý đồ muốn phong kiếm quang của Diệp Trần lại.

Oanh!

Mặt đất bị xới lên một tầng dầy, hai chân của người này cày sát mặt đất, nổ bắn ra, há mồm phun ra một ngụm máu tươi.

Tinh Ngân Kiếm vẽ ra trong hư không một đóa kiếm hoa, kiếm hoa cắt cả không khí, ý cảnh đáng sợ, ánh mắt Diệp Trần rơi vào trên thân năm người còn lại

- Nơi này là Thánh Địa của kiếm khách, ta không muốn tàn sát các ngươi, lui về cả đi.

- Đúng, đúng!

Năm người bọn họ thấy người mạnh nhất của trong số mình cũng không đỡ nổi một kiếm của Diệp Trần, nào dám dừng lại nữa chứ, kiếm khách giao chiến, sinh tử chẳng qua chỉ trong vài chiêu thôi.

Về phần tên kiếm khách bị Diệp Trần đánh lui kia cũng không dám khiêu khích nữa, xám xịt rời khỏi nơi đây. Hắn bị thương không nhẹ, cần phải trị liệu cẩn thận một phen, nếu không khó có thể chống lại Kiếm Ý tiết ra từ cái khe, có ở lâu cũng chỉ vô ích.

- Cảm ơn ngươi!

Nữ kiếm khách khẽ mở cái miệng xinh xắn của mình, cảm tạ nói.

Thu kiếm vào vỏ, Diệp Trần khoát khoát tay nói:

- Lúc ta mới tơi đây, còn phải cảm tạ ngươi đã nói cho ta biết một ít thường thức nữa đấy.

- Những cái đó chỉ là chuyện nhỏ, đâu cần cảm tạ chứ.

- Tốt rồi, ngươi cần phải cẩn thận một chút, ta thu thập Kiếm Hình Thảo tiếp đây.

Bốn gốc Kiếm Hình Thảo mặc dù có khả năng rất lớn trùng kích đến chín thành Kiếm Ý, chỉ là Diệp Trần có ý định một lần tích lũy nhiều Kiếm Hình Thảo luôn. Huống chi Kiếm Ý được tiết ra từ trong khe hở cũng không phải không có chỗ dùng, tin tức Kiếm Ý tuy lộn xộn nhưng nếu được sắp xếp lại thì ngày sau đột phá đến Kiếm Ý đại thành nói không chừng còn phải nhờ vào nó nữa.

Trở lại khu vực hai dặm, Diệp Trần quăng chuyện lúc nãy ra khỏi đầu.

Trung niên cùng ở khu vực hai dặm vơi hắn âm thầm may mắn, trước kia thật may không có ra tay đoạt Kiếm Hình Thảo của hắn, người này không phải chỉ có Kiếm Ý đạt đến cảnh giới tám thành mà chiến lực cũng cao đến đáng sợ, có thể vượt cấp chiến đấu, chỉ sợ cũng không dưới lão giả chút nào, thậm chí còn ẩn ẩn áp hắn một chút nữa.

Lão giả cười hắc hắc, bỏ đi ý nghĩ cướp đoạt Kiếm Hình Thảo trong đầu, Kiếm Hình Thảo sau này còn rất nhiều cơ hội có thể đoạt được, không cần thiết phải liều mạng làm gì, không đáng chút nào

Diệp Trần cũng không biết mấy người này nghĩ gì, cho dù có biết thì hắn cũng không quan tâm, không phải hắn tự ngạo, dù là vứt bỏ công pháp và Kiếm Ý thì bọn họ cũng không thể nào sánh với hắn được, bởi vì bọn họ không có Chiến Vương bội kiếm, ngộ tính cũng không bì kịp với hắn. Đều là tám thành Kiếm Ý, nhưng tám thành Kiếm Ý của Diệp Trần lại ẩn chứa Bất Hủ chi ý, đây là một ưu thế không thể vượt qua, cũng là căn bản để hắn có chỗ đứng.

"Có Chiến Vương bội kiếm, tỷ lệ lợi dụng Kiếm Hình Thảo của ta ít nhất cũng gấp mười lần những người này, đáng tiếc... " Trong đầu Diệp Trần không phải chưa động qua ý niệm cướp đoạt Kiếm Hình Thảo, nhưng nghĩ nghĩ vẫn buông tha. Hắn không phải là người trong ma đạo, vì lớn mạnh bản thân mà hy sinh người khác, nếu thế thì có khác gì với sáu người lúc trước đâu chứ. Hắn muốn cường đại hơn, muốn đường đường chính chính cường đại, không thể để Kiếm Ý bị vấy bẩn được, Kiếm Ý của hắn là Kiếm Ý to lớn, là Kiếm Ý không thể nào phá vỡ được.

Trong lúc vô hình, Kiếm Ý của Diệp Trần càng thêm kiên định, vạn tà bất xâm.

Cuồng phong dần yếu bớt, cho đến lúc biến mất thì mặt đất cũng khôi phục lại vẻ yên bình vốn có của nó.

- Hắc hắc, năm gốc Kiếm Hình Thảo, đã không sai biệt lắm, lão phu đi trước một bước.

Lão giả đã không nhịn được nữa, muốn trùng kích chín thành Kiếm Ý một chút. Dù sao đoạn thời gian trước hắn đã đạt được hai gốc Kiếm Hình Thảo, không phải là không có hy vọng đạt đến chín thành Kiếm Ý. Huống chi có Diệp Trần ở đây, hắn muốn đạt được nhiều Kiếm Hình Thảo hơn thì không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào nữa.

Lão giả vừa đi, kẻ cao hứng chính là hai gã trung niên và những kiếm khách ở phía sau

Diệp Trần thì chẳng quan tâm đến, lẳng lặng tìm hiểu Kiếm Ý.

Mười ngày qua đi, hai gã kia thu hoạch cũng được khá nên đã rời đi, khu vực hai dặm chỉ còn lại một người Diệp Trần, khu vực một dặm có rất ít kiếm khách xuất hiện.

Mở hai mắt ra, Diệp Trần thầm nghĩ: "Trong mười ngày này, trong dòng suối nhỏ có chảy ra hai gốc Kiếm Hình Thảo, toàn bộ đều bị ta đoạt được, tổng cộng ta đã có sáu gốc Kiếm Hình Thảo, dĩ nhiên đã đủ để trùng kích chín thành Kiếm Ý rồi, nếu không thể được thì chỉ là do chưa đến thời điểm đột phá, căn cơ Kiếm Ý bất ổn thôi. Bất quá trùng kích chín thành Kiếm Ý thì vậy là đủ rồi, nhưng muốn tiến thêm một bước thì đã khó càng thêm khó, hay là cứ đợi góp đủ chín gốc Kiếm Hình Thảo đã rồi nói sau.

Dã tâm của Diệp Trần rất lớn, lần này hắn chẳng những phải xung kích chín thành Kiếm Ý, mà Kiếm Ý đại thành cũng nằm trong mục đích của hắn. Đương nhiên, khả năng này quả thật rất thấp, tám thành lên đến chín thành đã khó khăn rồi, chín thành đến đại thành cơ hồ còn khó đột phá hơn nhiều so với lúc vừa sơ ngộ Kiếm Ý đến lúc chín thành. Dù Diệp Trần có được Chiến Vương bội kiếm thì ít nhất cũng phải cần hai ba mươi gốc Kiếm Hình Thảo, nếu đổi thành những người khác thì khả năng dựa vào Kiếm Hình Thảo để đột phá đến đại thành là rất ít, trừ phi thiên phú trên kiếm đạo của bọn hắn chấn cổ thước kim, có một không ai, so Diệp Trần phải cao hơn gấp mấy lần, nhưng loại thiên tài kiếm đạo này Diệp Trần vẫn chưa từng nghe nói qua.

Trùng kích Kiếm Ý đại thành là mục tiêu lớn nhất của Diệp Trần, thứ hai, ít nhất cũng phải củng cố được chín thành Kiếm Ý. Dù sao phải qua chín thành mới đạt đến được đại thành, chênh lệch trong đó quả thật không nhỏ, nhất cổ tác khí (*), nghĩ đến có lẽ sẽ có hy vọng khá lớn, nếu đứt quãng thì linh cảm sẽ mất đi không ít

(*) một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'Phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)

Lại mười ngày qua đi, Diệp Trần lần nữa đạt được một gốc Kiếm Hình Thảo.

Lúc Nữ kiếm khách định rời khỏi, vốn định gọi Diệp Trần một tiếng những thấy hắn vẫn còn tìm hiểu Kiếm Ý nên đành phải bất đắc dĩ rời đi.

Ngày kế tiếp, trong cái khe lại nổi gió, chỉ là nếu so với lần trước thì giờ nhỏ hơn nhiều, Kiếm Hình Thảo cũng chỉ xuất hiện có ba gốc.

Ba gốc Kiếm Hình Thảo đến tay, Kiếm Hình Thảo dự trữ của Diệp Trần đã đạt đến mười gốc.

"Nên rời đi rồi, cũng nên cho người khác cơ hội nữa. " Kiếm khách tới đây chủ yếu là tìm hiểu Chiến Vương Kiếm Ý được tiết ra từ khe hở, Kiếm Hình Thảo là thu hoạch thêm, nhưng chút cháo cũng không có mà húp thì cũng thật khiến bọn hắn bất đắc dĩ. Nơi thân đã có mười gốc Kiếm Hình Thảo, Diệp Trần cũng không định chiếm lấy khu vực hai dặm nữa. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

- Hắn cuối cùng cũng đã đi, may mà ta vẫn trụ đến bây giờ.

- Ha ha, Kiếm Hình Thảo tuy rằng là thu hoạch thêm nhưng nếu có thể được một cây thì cũng không uống chuyến này.

Mọi người thấy Diệp Trần ly khai liền mừng rỡ như điên, đương nhiên cũng có một số kiếm khách tương đối yếu cảm thấy lo lắng. Trước kia có Diệp Trần ở đây, những kiếm khách bá đạo kia không dám quá phận nhưng Diệp Trần vừa đi, những người này đương nhiên sẽ không kìm được tham niệm mà ra tay cướp đoạt rồi.

Nói đi nói lại thì thì cái thế giới này cho đến giờ vẫn là thế giới mạnh được yếu thua, thế giới cường giả vi tôn, thực lực mạnh, người khác tự nhiên sẽ tôn trọng ngươi.

Diệp Trần đã rời đi ba ngày, từ bên ngoài khe hỡ lại có một đám khách không mời mà đến.

- Đã từng gặp qua người này chưa?

Người cầm đầu lấy từ trong Trữ Vật Linh Giới ra một bức họa, trên bức họa không phải ai khác mà chính là Diệp Trần.

- Đã từng gặp, ba ngày trước vừa đi rồi.

Kiếm khách bị hỏi trả lời trung thực, đối phương người đông thế mạnh, mấy người đi ở phía trước đều là cường giả Tinh Cực Cảnh, trọng yếu hơn là trên người bọn họ mang quần áo và phục sức của Lục phẩm tông môn Huyền Không Sơn, không phải là nhân vật bọn hắn có thể đắc tội được. Trong nội tâm không khỏi thầm nghi hoặc lai lịch của Diệp Trần, rõ ràng lại dám đối nghịch với Huyền Không Sơn.

Người cầm đầu nghe vậy thanh âm lạnh lùng nói:

- Hừ, lại bị hắn tránh được một kiếp.

Bọn họ đều là thủ hạ của Kim Hoàng Đạo Nhân. Kim Hoàng Đạo Nhân vốn là hạch tâm trưởng lão của Huyền Không Sơn, ra lệnh một tiếng là có thể điều động được rất nhiều nhân mã. Bọn hắn chỉ là một trong những nhóm người đi truy tung Diệp Trần thôi, mà nhân mã đi truy tung lần này có hơn mười nhóm, mỗi nhóm đều có hai ba tên cường giả Tinh Cực Cảnh, hơn nữa nhóm lớn nhất thậm chí còn có một gã cường giả Tinh Cực Cảnh hậu kỳ nữa, là phụ tá của Kim Hoàng Đạo Nhân.

Khẩu lệnh của Kim Hoàng Đạo Nhân là, sau khi nhận được tin tức phải lập tức phái người thông tri hắn.

- Lưu trưởng lão yên tâm, đắc tội Kim Hoàng trưởng lão, tiểu tử này sớm muộn gì cũng phải chết thôi.

Trung niên u ám được gọi là Lưu trưởng lão thu hồi bức họa

- Đây là đương nhiên, tu vi Kim Hoàng trưởng lão là gì, còn hắn là gì chứ, cho hắn thời gian năm năm cũng không thể nào chống lại Kim Hoàng trưởng lão được, giờ không chết, tương lai sẽ chết thảm hơn thôi, chúng ta đi.

Bên trong sơn mạch ngoài Thiên Kiếm Hạp hơn ngàn dặm

Dưới thác nước.

Diệp Trần khoanh chân ngồi trên một tảng đá lớn, ngóng nhìn sáu đạo vết kiếm trên nham bích.

Trong sáu đạo vết kiếm này có hai đạo riêng mình ẩn chứa Kiếm Ý vô cùng, Kiếm Ý kéo dài không tiêu tan, tràn ngập trong hư không, khiến cho không khí ở phụ cận như sệt lại.

Diệp Trần đã tĩnh tọa mười ngày rồi, trong mười ngày này, tổng cộng hắn đã tiêu hao sáu gốc Kiếm Hình Thảo. Kiếm Ý của một gốc Kiếm Hình Thảo có thể dừng lại trong hư không ba ngày không tiêu tán, chỉ là Diệp Trần lại không thấy đủ, thường thường là khi một cỗ Kiếm Ý còn chưa có tiêu tan hết đã bổ thêm một đạo vết kiếm khác nữa, khiến cho Kiếm Ý thủy chung vẫn bảo trì ở giai đoạn đậm đặc nhất.

Ông!

Giữa trưa, thác nước bất động trong một sát na, bọt nước bắn tung tóe giữa không trung, thật lâu không rời xuống, gió nhẹ quanh thân như ngừng thổi, một mảnh tĩnh mịch.

Oanh!

Trong lúc vô hình, một cổ Kiếm Ý phóng lên trời, xông thẳng vân tiêu.

- Chín thành Kiếm Ý, thành!