Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 297: Lấy ngươi làm kiêu ngạo




Diệp Phách Thiên dừng không được thân thể, liên tiếp kịch thối hơn mười bước, sắc mặt tái nhợt, về phần Diệp Phong đã sớm bị quyền phong bay đến đến ngoài trăm mét, hoa mắt váng đầu.

Giữa không trung, thanh âm Diệp Trần truyền đến.

- Ta kính ngươi là đại bá, sự tình dĩ vãng không muốn truy cứu, nhưng không có nghĩa là ngươi có thể ở trước mặt ta muốn làm gì thì làm, có vài thứ trong lòng chính mình minh bạch là tốt rồi.

Sắc mặt Diệp Phách Thiên lúc đỏ lúc trắng một trận xanh đen, đồng thời lại sợ hãi thực lực của Diệp Trần, tiện tay một quyền là có thể đẩy lùi hắn hơn mười bước, không có sức phản kháng, lẽ nào hắn đạt được Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ. Mặc kệ hắn có thừa nhận hay không, thiên tài võ học trong võ giả đồng cấp trên cơ bản là không ai địch nổi.

Trong nháy mắt, Diệp Phách Thiên phảng phất như già đi chục tuổi, khi ưu thế lớn nhất của bản thân cũng không còn giá trị để nhắc tới, thì còn lại cái gì nữa?

- Phụ thân bị đánh bại?

Diệp Phong chật vật bò dậy, thấy vùng đất bằng bốn phía biệt viện, thấy sắc mặt biến hóa kịch liệt của Diệp Phách Thiên, vẻ mặt không thể tin được, trong lòng chỗ dựa tối hậu cũng bị đánh bại, sự kiêu ngạo của hắn liền bị đánh tan, loại đả kích này khiến trong lòng hắn trống rỗng, trong mắt không còn thần thái như lúc trước, một mảnh trống rỗng.

Trên sân rộng của Diệp gia, mọi người nghe được động tĩnh từ lâu chạy tới.

- Trần Nhi!

Diệp Thiên Hào và Trầm Ngọc Thanh đi phía trước mọi người, trên tay Trầm Ngọc Thanh còn ôm hai hài tử.

Diệp Trần quay đầu lại, mỉm cười nói:

- Phụ thân! Mẫu thân!

Diệp Thiên Hào vẻ mặt vui mừng, mạnh mẽ ôm lấy Diệp Trần một cái, nói:

- Rốt cục đã trở về!

- Vâng!

Diệp Trần nhẹ nhàng gật đầu.

- Đại bá con sao vậy?

Diệp Trần một quyền đánh biệt viện của Diệp Phách Thiên thành bình địa, Diệp Thiên Hào há có thể không biết, vừa sợ hãi, vừa có chút lo lắng Diệp Trần giết chết Diệp Phách Thiên. Dù sao Diệp Phách Thiên rốt cuộc không có làm chuyện nguy hại tới gia tộc, tội chưa đáng chết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Diệp Trần nói:

- Yên tâm, con tự có chừng mực.

- Thiên Hào, thái độ làm người của Trần Nhi, ông còn chưa biết sao? Nó cũng không phải loại người lạm sát...

Trầm Ngọc Thanh trong mắt hơi ướt át, lập tức lại nói:

- Ở đây nói như vậy làm gì, đều vào trong đại sảnh đi!

Y y nha nha!

Tựa hồ trên người Diệp Trần có cổ khí chất thu hút người khác, trong lòng Trầm Ngọc Thanh hai đứa nhỏ ngọ nguậy thân thể, hai mắt to, đen láy tràn ngập vui mừng, nhìn thẳng về phía Diệp Trần, trong miệng phát ra âm thanh mơ hồ.

- Mẫu thân, đây là đệ đệ, muội muội đi sao! Để con ôm chúng được chứ?

Diệp Trần cẩn thận từ trong tay Trầm Ngọc Thanh tiếp nhận đệ đệ, muội muội, để cho chúng thoải mái nằm trong ngực mình.

Khanh khách!

Vừa đến trong lòng Diệp Trần, hai tiểu tử phát ra tiếng cười khả ái, gương mặt béo tròn kề sát vào ngực hắn, có vẻ cực kỳ thân thiết.

Trầm Ngọc Thanh cười nói:

- Bọn nó rất thích con, còn có vẻ vượt lên cả ta và phụ thân con nữa.

Diệp Trần theo phía sau Trầm Ngọc Thanh đi vào trong đại sảnh, hỏi:

- Mẫu thân, đệ đệ, muội muội tên gọi là gì?

- Đệ đệ con tên là Diệp Huyền, muội muội là Diệp Tiểu Tiểu. A! Hai tiểu tử kia ngủ rồi.

Diệp Trần cúi đầu vừa nhìn, đệ đệ, muội muội đều nhắm mắt lại, miệng nhỏ hơi mở ra, lộ ra hai cái răng sữa, phối hợp vẻ đỏ ửng trên má, trông cực kỳ khả ái.

Trong đại sảnh.

Diệp Trần ôm ấp hai đứa nhỏ, nhìn qua cùng thiếu niên thanh tú ngày xưa không có gì khác nhau. Chỉ là mọi người từ trong miệng hắn biết được tin tức Tiềm Long Bảng, trong ánh mắt liền trở nên ngưỡng mộ, có đệ nhất thiếu niên một đời Nam Trác Vực.

- Tiềm Long Bảng đệ nhất, Diệp gia rất may mắn a!

Diệp gia một vị lão giả thúc tổ hô to một tiếng, lão lệ tung hoành.

Diệp Thiên Hào đồng dạng bị Diệp Trần nói làm kinh sợ, trên thực tế, Diệp Trần nhập Tiềm Long Bảng đã khiến hắn kinh ngạc đến ngây người, đệ nhất Tiềm Long Bảng lại khiến hắn rơi vào hồ đồ trong giây lát không nói nên lời.

Tiềm Long Bảng đại biểu cái gì! Không ai không biết, đó là so đấu lớn nhất của Nam Trác Vực, là nơi thiếu niên một đời tất tranh đấu, muốn từ trong so đấu này mở một đường máu, nói dễ vậy sao. Mà Diệp Trần không chỉ có mở một đường máu, càng đánh bại những thiếu niên nổi danh từ lâu, một mình đi về phía trước, đăng đỉnh Nam Trác Vực.

Nếu như nói Diệp Trần đến từ một gia tộc hiển hách, tông môn hiển hách, những cái này không đủ khiến kẻ khác chấn động. Nhưng hắn rõ ràng là đệ tử gia tộc trong một tiểu quốc tại Nam Trác Vực, ở Thiên Phong Quốc cũng không tính là nhân vật nhất lưu, luận thân phận bối cảnh đều không đáng nhắc tới, cùng những đệ tử Lục phẩm tông môn kia so sánh, tựa như con kiến với con voi.

Ngoài cái đó ra, trong lòng có mọi người mọi người có cảm giác như vậy.

Diệp gia, một gia tộc bất nhập phẩm, Diệp Trần, từ kẻ tài trí bình thường biến thành nhân vật tựa như chân long, hai cái kết hợp lại sáng tạo truyền kỳ, một truyền kỳ thuộc về người thường. Bọn họ không chút nghi ngờ, khi tin tức Diệp Trần đoạt được đệ nhất Tiềm Long Bảng lan truyền ra, sẽ tạo thành oanh động ra sao, e là giang hồ Thiên Phong Quốc đều sôi trào.

- Làm tốt lắm!

Diệp Thiên Hào vỗ mạnh một cái lên vai Diệp Trần, trong ánh mắt mang theo vẻ ẩm ướt.

Thân hình không chút rung động, Diệp Trần sợ đánh thức đệ đệ, muội muội, trên thực tế, thanh âm ầm ĩ trong đại sảnh cũng không có truyền vào trong tai bọn chúng, toàn bộ đều bị chân khí của hắn cắt đứt ở bên ngoài, Diệp Trần nói:

- Phụ thân, năm đó con nói rồi, sẽ không để người phải thất vọng.

- Con xác thực không làm ta phải thất vọng, ta vì con mà kiêu ngạo, Diệp gia cũng vì con mà kiêu ngạo.

Thân làm gia chủ Diệp gia, Diệp Thiên Hào áp lực cực kỳ lớn, hắn sợ Diệp gia sẽ ở trên tay hắn mà xuống dốc, sợ cô phụ kỳ vọng của phụ thân trước khi mất. Thế nhưng hôm nay, cổ áp lực này tiêu tan òoàn toàn, bởi vì nhi tử của hắn, so với hắn càng xuất sắc, xuất sắc gấp trăm lần. Khuất nhục cùng lời nói linh tinh thời trẻ không có đánh bại hắn, mà là để hắn chân chính trưởng thành, bộc phát ra hào quang đủ để khiến thái dương thất sắc.

Ngoài phòng khách.

Diệp Phách Thiên ngơ ngác đứng ở đó, Diệp Phong bên cạnh là vẻ mặt đờ đẫn.

Phụ tử hai người tựa như người ngoài cuộc, cảm thụ không được loại kinh hỉ này, cảm thụ không được sự ấm áp của gia tộc, bởi vì mấy thứ này đều bị bọn họ bóp chết, trong đầu nhớ lại dĩ vãng sở tác sở vi, phát hiện là buồn cười như vậy, một kích không chịu nổi như vậy.