Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 203: Đột phá đến Bão Nguyên Cảnh trung kỳ




- Chỉ cần đem Cô Phong Thập Tam Kiếm dung hợp thành một chiêu thì uy lực tuyệt đối là vượt qua Luyện Tâm Nhất Kiếm rất nhiều. Đương nhiên, chỉ là tạm thời. Luyện Tâm Nhất Kiếm theo tu vi tăng lên thì uy lực hội càng lớn, sớm muộn gì cũng có uy lực cường đại.

Đánh chết tất cả yêu thú, trong nội tâm Diệp Trần liền hiện lên ý niệm.

Phốc, Phốc!

Lại là một đầu lục cấp yêu thú trung đẳng bị miễu sát, không có một sức phản kháng nào.

Thời gian từng ngày trôi qua, số lượng yêu thú ngày càng nhiều. Bên trong phương biên hai vạn dặm tất cả đều là bóng dáng của yêu thú, rậm rạp chằng chịt, phô thiên cái địa.

Kim Đỉnh Thành, trong phạm vi ảnh hưởng của thú triều cũng chỉ có một toàn thành thị to lớn, dài rộng vượt qua trăm dặm, diện tích so với Cuồng Phong Thành của Thiên Phong Quốc còn to lớn hơn rất nhiều. Dân số đạt tới một nghìn năm trăm vạn người, tương đương với dân số của hai mươi cái thành thị loại nhỏ cộng lại.

Trên đường phố, Võ giả Bão Nguyên Cảnh tùy ý là có thể thấy được. Võ giả Ngưng Chân Cảnh ở chỗ này thì chẳng khác nào trẻ con trên đường làng. Về phần Võ giả Tinh Cực Cảnh bên ngoài hiếm thấy thì ở đây cũng không thiếu.

- Nhìn xem, đây không phải trưởng lão nội môn của Phi Thiên ma Tông - Hắc Nha Đạo Nhân sao?

- Bên cạnh hẳn hẳn là tiền bối Hỏa Linh Tử a!

- Hai người vài thập niên trước từng rất căm thù nhau, không thể nào tưởng tượng được giờ phút này lại có thể sóng vai đi cùng nhau thành hảo hữu.

- Thiên tài cùng với thiên tài hơn phân nửa đều so sánh với nhau. Hắc Ma Đạo Nhân cùng Hỏa Linh Tử năm đó cũng được cho là trung đẳng thiên tài. Chính vì không ai chịu thua ai mà mới có thể cùng một lúc đột phát tới Tinh Cực Cảnh trung kỳ.

- Nói không tệ, thiên tài nếu như không có được thiên tài đối thủ thì rất nhanh sẽ mất đi. Mà thiên tài một khi rất nhiều thì lại càng dễ xuất hiện ra yêu nghiệt kinh tài kinh diễm, chấn nhiếp một đời.

Đối với lời nghị luận nhao nhao của mọi người, Hắc Ma Đạo Nhân gần như lựa chọn bỏ qua, hắn cười ha ha nói:

- Hỏa Linh Tử, người giết thất cấp yêu thú so với ta còn ít hơn một đầu. Xem ra ta vẫn là chiếm ưu thế a.

Hỏa Linh Tử nghiêm trang nói:

- Ngươi cũng chỉ có giết chết ba đầu thất cấp yêu thú là thôi. Ta tuy chỉ giết hai đầu nhưng mà trong đó lại có một đầu thất cấp yêu thú đỉnh phong ah.

- Bất kể ngươi nói như thế nào thì số đầu thất cấp yêu thú ta vẫn giết nhiều hơn ngươi, đây chính là sự thật nha!

Hắc Ma Đạo Nhân thản nhiên cười nói.

Chiến ý trên người Hỏa Linh Tử bay lên:

- Nếu như không thì chúng ta cùng đánh một chầu. Mấy tháng trước một trận đấu bất phân thắng bại, lần này nói không chừng là có thể phân ra thắng thua đó!

- Ai sợ ai, thú triều qua đi, địa điểm ngươi chọn.

Hai người tiến vào bên trong một quán rượu, vẫn như trước đấu võ mồm với nhau.

Chưởng quầy không dám quấy rầy hai người, mặt nở nụ cười lấy lòng đi theo phía sau.

- Chưởng quầy, chúng ta ngồi ở chỗ này. Cho chúng ta đồ nhắm cùng vài hũ rượu thượng đẳng.

Hai người chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xống. Hắc Ma Đạo Nhân phân phó chưởng quầy.

- Hai vị ngồi đợi một lát, đồ nhắm và rượu ngon sẽ được mang ra ngay.

Chưởng quầy khom lưng cúi đầu thối lui.

Nhìn võ giả qua lại trên đường phố mà Hỏa Linh Tử bỗng nhiên cảm khái nói:

- Thời gian trôi qua thực là vui vẻ, thoáng một cái vài thập niên đã đi qua.

- Đúng vậy a! Chúng ta đời này có thể đạt tới Tinh Cực Cảnh hậu kỳ cũng là đỉnh cao rồi, cũng không thể nào đột phá được cảnh giới cao hơn.

- Có thể đạt tới Tinh Cực Cảnh hậu kỳ cảnh giới là ta đã thỏa mãn rồi. Nói chung, chúng ta cũng không tính là thiên tài lợi hại. Thiên tài lợi hại hôm nay phần lớn đều là Linh Hải Cảnh cường giả.

- Ha ha! Không thể so không thể so. Huyền Hậu kia chính là thiên tài cường thịnh một thời. Nhưng hiện tại xem ra thế hệ thiên tài này mới chính thức được coi là cường thịnh. Có thể so với thời kỳ thượng cổ. Như Hỏa Linh Điện có Hỏa Linh Thái Tử, hai mươi hai tuổi cũng đã là Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ đỉnh phong. So với đại đệ tử của Phi Thiên Ma Tông ta thì thiên phú còn mạnh hơn rất nhiều.

Hắc Ma Đạo Nhân lấy lòng nói.

Hỏa Linh Tử lắc đầu nói:

- Chênh lệch xa, đoán chừng ở Nam Trác Vực chỉ có đệ nhất nhân Tiềm Long Bảng lần trước mới có thể cùng Huyền Hậu so sánh. Nhưng mà cũng chỉ là có khả năng, dù sao thì Huyền Hậu mười tám tuổi cũng đã là Cường giả Tinh Cực Cảnh. Cả Chân Linh Đại Lục còn chưa từng có người nào có thể đánh vỡ được cái ghi chép này. Ngàn năm qua không có một ai có thể.

- Ngàn năm có không có một ai có thể, vinh quang chí cao a! Bất quá dù sao thì Huyền Hậu cũng là một trường hợp đặc biệt, hơn nữa với số lượng và chất lượng thiên tài thế hệ này so với thế hệ của Huyền Hậu còn cường thịnh hơn rất nhiều.

Rất nhanh rượu và thức ăn đã được đưa lên.

Hai người vừa ăn vừa uống vừa nói chuyện phiếm.

Khoảng cách tới Kim Đỉnh Thành cũng chỉ còn có năm trăm dặm lộ trình.

Diệp Trần cùng với mỹ phụ lại một lần nữa sa vào trong nguy cơ.

Lần này bọn hắn đối mặt với một đầu lục cấp yêu thú đỉnh phong - Thiết Lân Thú. Đầu hình dạng cẩu, toàn thân được hắc sắc lân phiến che kín. Thiết Lân Thú là một yêu thú cường đại.

- Hồ Quang Bộc Vũ Trảm!

Thân hình mỹ phụ hiện ra, Hồ Trung Loan Đao lập tức chém ra hơn mấy chục đao. Đao khí hình cung dày đặc như mưa trảm kích lên người Thiết Lân Thú.

Leng keng......Đ - A - N - G.......GGG!

Vô số hỏa tinh tách ra, đao khí của mỹ phụ chỉ có thể để lại trên người của Thiết Lân Thú một ít ấn ký, ngay đến cả lân phiên cũng không có cách nào phá vỡ.

- Không được đầu Thiết Lân Thú này tuy không có lợi hại hơn Âm Phong Lang nhưng mà như thế thôi cũng không phải là thứ mà chúng ta có thể chống lại được.

Thân hình Diệp Trần phiêu hốt bất định, chuyên tâm tìm kiếm điểm yếu của Thiết Lân Thú để ra tay, nghe mỹ phụ nói vậy liền mở miệng nói:

- Năm trăm dặm đường phía trước không tính là xa. Ngươi lúc này nhanh chóng chạy tới Kim Đỉnh Thành, ta đến ngăn chặn đầu Thiết Lân Thú này!

Thiết Lân Thú không có huyết thống với thượng cổ yêu thú, không thể tính là một đầu lục cấp yêu thú vương giả. Nhưng mà bình thường Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ đỉnh phong võ giả gặp được nó khả năng vẫn lạc vẫn vô cùng lớn. Chỉ có bản thân thiên phú xuất chúng, tu luyện cao giai vũ kỹ thì mới có thể vượt cấp đánh bại nó. Đương nhiên một số ít người không thể nào đột phá đến Tinh Cực Cảnh cấp độ thì bọn họ lại bỏ ra tâm tư nghiên cứu tuyệt học nhờ đó mà có thể đánh bại thậm chí là đánh chết nó. Chỉ là hai người bọn họ một là Bão Nguyên Cảnh sơ kỳ đỉnh phong và Bão Nguyên Cảnh trung kỳ võ giả. Luận cấp bậc thì hoàn toàn bị Thiết Lân Thú áp chế. Luận thực lực cũng bị triệt để áp chế. Nếu như không phải là Diệp Trần có thể phân hóa ra chân khí tàn ảnh mê hoặc đối phương thì đã sớm bị nó xé thành vụn phấn.

Mỹ phụ kinh nghi nói:

- Ngươi một mình đấu lại với nó có nổi không?

- Có năm thành nắm chắc là chạy trốn được.

Diệp Trần đáp lại.

Do dự một lúc, mỹ phụ nói:

- Ta gọi là Quách Lam Nguyệt, là một chấp sự trong Lãm Nguyệt Lâu. Lần này ta thiếu nợ ngươi một cái nhân tình. Về sau cần gì giúp đỡ có thể đến Lãm Nguyệt Lâu tìm ta.

Nàng tin tưởng Diệp Trần rất lợi lại, một mình một người hi vọng chạy trốn của hắn rất lớn. Mang thêm nàng bên người chính là phiền toái lớn.

- Chính ngươi cẩn thẩn một chút.

Vận khỏi chân khí, thân hình Quách Lam Nguyệt uyển chuyển như chim bay mà lướt đi.

Rống! Thiết Lân Thú bị Diệp Trần cuốn lấy thì vô cùng căm tức. Quách Lam Nguyệt cũng đã thoát ly khỏi vòng chiến, trong mắt nó hiện lên lửa giận màu đỏ. Thiết Lân Thú trực tiếp há mồm phun ra một đoàn yêu khí nóng bỏng.

Ông!

Không khí kịch liệt vặn vẹo, yêu khí màu đỏ đuổi theo bóng lưng của Quạch Lam Nguyệt.

Quách Lam Nguyệt không biết sử xuất ra tuyệt kỹ gì mà thân hình nhàn rỗi lóa lên lập tức chệch khỏi quỹ đạo ban đầu. Yêu khí màu đỏ bay qua người nàng. Đồng thời nàng cũng khai mở chân khí hộ thể để tranh dư âm của yêu khí ảnh hưởng tới bản thân. Bản thân không bị thương tổn, nàng lại lập tức phi hành, rất nhanh liền xuất hiện cách đó vài dặm.

- Cô Phong Tuyệt Sát!

Thừa dịp Thiết Lân Thú phân tâm, Diệp Trần giơ Tinh Ngấn Kiếm lên, một kiếm đâm trúng cổ của Thiết Lân Thú. Chỗ đó có một ban điểm hôi sắc. Đúng là nhược điểm của Thiết Lân Thú.

- Không tốt! Phân!

Tinh Ngấn Kiếm đâm sâu vào năm thốn đã bị giữ chặt, thân hình Diệp Trần run lên phân ra ba đạo chân khí tàn ảnh. Chân thân rất nhanh thối lui. Rầm rầm rầm! Một trảo của Thiết Lân Thú xé nát ba tàn ảnh chân khí của Diệp Trần.

- Những ngày này Cô Phong Tuyệt Sát một lần nữa có thể dung hợp được hai thức kiếm chiêu, uy lực lại tăng lên rất nhiều. Bất quá muốn đả thương Thiết Lân Thú thì vẫn còn có chút miễn cưỡng.

Cô Phong Tuyệt Sát dung hợp càng nhiều tốc độ càng chậm. Bắt đầu từ vài ngày trước dung hợp thêm ba thức, hiện tại có thể dung hợp tiếp hai thức nữa. Nếu như không có xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì đến thức thứ mười thứ mười một, độ khó lại tăng lên rất nhiều, tăng lên gấp đôi cũng không phải là kỳ lạ. Bất kể như thế nào đi chăng nữa thì dưới một kiếm này Thiết Lân Thú cuối cùng cũng chịu một chút tổn thương nhỏ. Tuy nhiên vết thương nhỏ này lại không có gì đáng ngại. Nhưng chỉ cần như thế thôi cũng đủ để làm cho nó phần nộ, há miệng hướng tới Diệp Trần phun ra từng đạo yêu khí màu đỏ, đại lượng yêu khí trong hư không phảng phất giống như một đóa Phương Tiên Hoa vô cùng hoàn mỹ. Phạm vi công kích của nó vô cùng lớn.

Không thể nào tránh được, Diệp Trần khẽ cắn môi toàn lực vận chuyển Thái Huyền Chân Khí bố trí ở trước người một tầng lại một tầng chân khí bình thường. Mỗi tầng chân khí dày chừng nửa tấc.

PHỐC! PHỐC!!! PHỐC! PHỐC PHỐC!!!!

Chân khí Diệp Trần bố trí ở phía trước không theo kịp được tốc độ phá hủy của yêu khí hồng sắc. Trong điện quang hỏa thạch chỉ còn lại ba tầng chân khí bình chướng cuối cùng.

Khí thế yêu khí hồng sắc không có giảm, tiếp tục đột phát phòng ngự, mà ở phía sau Thiết Lân Thú dĩ nhiên giơ về phía trước một trảm hướng Diệp Trần chụp tới.

- Luyện Tâm Nhất Kiếm!

Hai tay cầm kiếm, tâm thần Diệp Trần trước đó chưa từng có tập trung thì lúc này toàn bộ linh hồn tựa hồ đầu dung nhập vào bên trong Kiếm Ý của một kiếm này. Một kiếm dũng mãnh bổ về phía yêu khí hồng sắc cùng Thiết Lân Thú.

Đang, đang...!

Chân khí bình chướng lập tức tiêu tán, kiếm quang đại thịnh như một tia chớp màu lam cuồng mãnh bổ xuống cùng với cự trảo dữ tợn của Thiết Lân Thú va chạm. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Hỏa tinh văng khắp nơi, Diệp Trần bay rớt ra ngoài, há mồm phun ra một ngụm máu tươi.

Ngoài dự đoán của mọi người, thân thể của Thiết Thân Thú cũng đồng dạng không thể ngăn trở được bay ra sau nửa mét. Phải biết rằng khi trước công kích của Diệp Trần cũng không thể nào làm cho thân thể của nó suy chuyển. Kiếm quang lần này uy lực vô cùng đáng sợ, ngay cả Diệp Trần cũng không có nghĩ được là hắn có thể chém ra một kiếm này.

- Ta có thể cảm nhận được Kiếm Ý lại tiến thêm một bước, nếu như nói ba thành Kiếm Ý là tiểu thành thì như vậy hiện tại ta cũng phải đạt tới bốn thành. Mà chín thành đã là đại thành Kiếm Ý, mười thành là đại viên mãn Kiếm Ý.

Bản thân Diệp Trần bắn ra phía sau, đồng thời trong đầu hắn cũng hiện lên rất nhiều ý niệm.

Kiếm Ý là thứ hư vô mờ mịt. Chỉ có nhân tài mới có thể cảm nhận được Kiếm Ý của mình hoặc của người khác đạt tới trình độ nào. Những người khác chỉ có thể thông qua so sánh để phân tích mà thôi. Vừa rồi tâm thần hoàn toàn dung nhập vào trong Kiếm Ý cùng với kiếm thế trong nháy mắt. Trong lúc vô hình Kiếm Ý của Diệp Trần đã tăng tiến, Kiếm Ý càng thêm tập trung cô đọng. Kiếm quang cũng cường đại hơn rất nhiều, từ đó mà hình thái càng thêm tinh tế.

- Tốt! Tuy thú triều xảy ra khiến cho rất nhiều người chết đi, nhưng đối với bản thân ta cũng là một hồi lịch lãm rèn luyện. Nói không chừng có thể trong thời gian ngắn này lĩnh ngộ tới đại thành Kiếm Ý.

Đại thành Kiếm Ý cùng đại viên mãn Kiếm Ý cũng không có khác biệt nhau mấy nhưng chỉ có điều nếu như có thể lĩnh ngộ được đại viên mãn Kiếm Ý thì mới có thể hướng tới sự phát triển cao tầng hơn.

- Ồ! Đột phát!

Tinh thần phục hồi trở lại, trong lúc vận chuyển chân khí Diệp Trần cảm nhận được tốc độ vận chuyển nhanh hơn trước rất nhiều. Trong đan điền chân khí bành trướng một vòng, ở trung tâm nhan sắc thâm thúy dị thường, dần dần cũng xác định được hình thái cụ thể. Đây rõ ràng là hiện tượng đột phát đến Bão Nguyên Cảnh trung kỳ.

Cường giả phải đi từ trong núi thây biển máu mà ra. Những lời này chính xác hoàn toàn. Hơn phân nửa tháng giết chốc, Diệp Trần tích lũy hết sức nhanh chóng. Nếu như là an tâm tu luyện một thời gian ngắn thì sớm muộn gì cũng có thể đột phá đến Bão Nguyên Cảnh trung kỳ. Mà dưới áp bách của Thiết Lân Thú, tốc độ càng được đề thăng. Bão Nguyên Cảnh trung kỳ cùng Bão Nguyên Cảnh sơ kỳ đỉnh phong cũng chỉ cách nhau có một đường. Nhưng Diệp Trần ở trên các phương diện khác đều đã đạt tới đỉnh phong, tu vi tăng trưởng đối với thực lực của hắn có ảnh hưởng rất lớn. Hiện tại hắn tựu có thể đơn giản đánh bại chỉnh bản thân mình trước kia.

Lúc này Thiết Lân Thú cuồng nộ vô cùng, trên người nó yêu khí hồng sắc nóng bỏng hội tụ cực nhanh đánh về phía Diệp Trần. Thiết Lân Thú muốn một trảo đánh chết Diệp Trần.