Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 199: Thú triều! (4-6)




- Tiểu cao, người trẻ tuổi này là ai mà có thể giết chết nhiều yêu thú vậy?

Thôn trưởng Lý Dương Thôn hỏi thăm tiều phu.

Tiều phu gãi gãi đầu, tự hào nói:

- Hắn là một vị võ giả cao cấp, về phần tính danh sao? Ta không có hỏi, dù sao chỉ cần hắn là võ giả cao cấp là được rồi.

- Đúng vậy a! Nếu không phải có hắn thì chỉ sợ nhóm người chúng ta đã chết cả rồi.

Thôn trưởng Đại Sơn Thôn nhìn qua mặt đất đầy thi thể yêu thú ở phía xa xa, tâm thần rung động.

Đây đã là nhóm yêu thú thứ ba Diệp Trần đánh chết, mỗi nhóm đều có mấy trăm đầu, nguy hiểm nhất là một lần yêu thú lao đến theo đội ngũ phía trước, hiển nhiên là yêu thú ở phụ cận Hoàng Sơn Trấn. Diệp Trần hôm nay có thể ngạnh kháng võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ lâu năm, trong Kinh Vân kiếm pháp lại có mấy chiêu sát thương trên phạm vi lớn, hơn nữa có đan dược lập tức bổ sung chân khí nên vừa rồi mới có thể miễn cưỡng giúp mọi người không bị tổn thương.

Mặc dù thế nhưng lộ trình ba mươi dặm cũng đã chết hơn trăm người.

- Hướng kia lại có yêu thú đón đầu phía trước rồi, số lượng thật nhiều, ít nhất cũng phải hơn một ngàn.

Ở ven đường, một số ít võ giả đi ngang qua xung phong nhận việc bảo hộ mọi người, đại đa số là võ giả Ngưng Chân Cảnh trung kỳ, võ giả Ngưng Chân Cảnh hậu kỳ chỉ có một. Người nói chuyện đúng là người này, đó là một đại hán niên kỷ hơn ba mươi, trên tay nắm lấy một thanh Khảm Đao cự đại, trên đó có thể thấy được tiên huyết lâm ly.

Diệp Trần nói:

- Ta đi qua tận lực đánh chết bọn nó, các ngươi bảo vệ tốt mọi người.

- Tốt, ngươi cẩn thận một chút.

Đại hán biết rõ thực lực của Diệp Trần cao, bằng vào những yêu thú giai đoạn đầu thì không thể nào làm tổn thương hắn được.

Vèo!

Thân hình run lên, Diệp Trần phân hoá ra ba bộ chân khí tàn ảnh, song song phóng tới Thú Triều.

- Sát!

Chân thân của Diệp Trần chế tạo ra Phong Long Quyển trong một khắc đánh về hướng Thú Triều, mà ba bộ chân khí tàn ảnh lại thi triển Xích Bộ Không Quyền, ngăn cản những yêu thú khác tiến lên.

Giết ước chừng mấy trăm đầu yêu thú, Diệp Trần rốt cục cũng không chống đỡ được nữa, quát tới phương hướng của đám người:

- Tất cả mọi người chuẩn bị đón đánh.

- Yên tâm đi! Chúng ta cũng không phải là thứ bất tài.

Hơn mười tên võ giả Ngưng Chân Cảnh chắn trước hơn một ngàn người, tuy rằng nhân số ít những khí thế trên người lại không kém, một số ít thôn dân đạt ngoài Luyện Khí Cảnh tầng năm cũng đi ra, bọn hắn không đối phó được với yêu thú đã ngoài cấp hai, những yêu thú dưới cấp hai thì vẫn có thể giết chết một hai.

Rống!

Yêu thú trên bầu trời bị Diệp Trần quét dọn sạch sẽ, còn lại đều là những yêu thú phi hành cấp thấp. Những yêu thú này rậm rạp phóng đến mọi người, tiếng gầm gừ liên tiếp, không ít hài tử sợ đến mức phải khóc rống lên, các nữ nhân thì lạnh run, chăm chú ôm con của mình.

- Sát!

- Sát!

- Sát!

Dưới sự dẫn dắt của hơn mười tên võ giả Ngưng Chân Cảnh, kể cả tiêu phu trong đó, tất cả những thôn dân có thực lực đều đứng ra ngênh tiếp, con mắt đỏ bừng.

Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!

Lần trùng kích thứ nhất, đã có một gã võ giả Ngưng Chân Cảnh sơ kỳ bị răng nanh của một đầu yêu thú lợn rừng đâm thủng lồng ngực, thổ huyết mà chết, ngay sau đó lại có hơn mười thôn dân bị chà đạp đến chết. Vận khí của tiều phu cũng không tệ lắm, dây dưa cùng một chỗ với hắn chính là yêu thú cấp hai Vụ Khí Ngưu, thực lực của yêu thú này không cao những thân hình lại to lớn dị thường, điều này ngược lại khiến cho tiều phu không phải lo lắng đề việc bị yêu thú khác xông đến bên người, đạp đến huyết nhục mơ hồ.

Bá!

Thân hình xuất hiện trong bầy thú, hai tay Diệp Trần nắm Tinh Ngân Kiếm, hướng về phía bốn phương tám hướng quanh mình chèm ra mấy kiếm.

Xoẹt!

Bốn đạo kiếm khí dài hơn mười mét lập tức xé mở đại địa, đến mức phần đông yêu thú nhao nhao bị đánh vỡ thành hai mảnh, máu tươi bay tứ tung.

- Khí Phách Thiên Thu!

Kiếm khí vừa qua khỏi, Diệp Trần lại đánh một quyền lên mặt đất

Ầm ầm!

Đại địa sụp đổ, một cái hố to phương viên hơn mấy chục thước liền xuất hiện, những yếu thú xông về phía trước không khống chế nổi thân hình bị hãm vào trong hố, những yêu thú ở đằng sau bởi vì xông lên quá nhanh nên cũng không kịp ngừng thân thể, trượt xuống dưới, nhất thời, trong hố to đã chôn hơn mười con yêu thú.

Bất chấp tất cả giết những yêu thú bị hãm vào trong hầm, Diệp Trần tiến đến hướng đám người, bên đó có yêu thú tiến lên.

- Mụ mụ, con sợ quá!

Chứng kiến một đầu Cự Thử Yêu Thú nhào đến, tiểu hài tử núp ở trong ngực nữ nhân.

- Không phải sợ! Có mụ mụ ở đây rồi.

Sắc mặt nữ nhân trắng bệch, an ủi hài tử trong ngực.

Cự Thử Yêu Thú là yêu thú Tam cấp, lúc trước đã có hơn mười thôn dân bị nó cắn nát sọ, tử trạng cực thảm, lúc này nó vọt tới, đúng là không người nào có thể ngăn cản được.

Nhưng vào lúc này, một quyền liền đánh trúng đầu cự thử yêu thú, quyền kình bàng bạc đánh nó bay ra ngoài, thân thể chia năm xẻ bảy.

- Nói với những người khác dựa vào cùng một chỗ đi.

Đứng trước người hai người, Diệp Trần dặn dò hai người.

- Đa tạ thiếu hiệp rất nhiều.

Phạm vi này có rất nhiều thôn dân chết đi, đầu người rất thưa thớt, nữ nhân vội vàng mang theo hài tử hướng đến nơi tập trung đông người, thỉnh thoảng lại xoa xoa nước mắt, nam nhân của nàng vừa chết ngay trước mắt nàng.

Giết, giết không hề biết miệt mỏi, ngày hôm nay, những yêu thú bị Diệp Trần giết chết so với trước đây cộng lại còn muốn nhiều hơn, sát khí trên người khiến cho một số ít yêu thú cấp thấp không dám đối mặt với hắn, động tác cứng ngắc, cho dù là Tam cấp, Tứ cấp yêu thú toàn thân cũng trở nên run rẩy

Gần một phút đồng hồ, chiến đấu đã xong.

Yêu thú chết hơn một ngàn, nhân loại chết hơn hai trăm, cái này đã là do tốc độ giết chết yêu thú nhanh chóng của Diệp Trần, nếu không ở đây sẽ không còn ai sống để rời khỏi cả.

- Đi, đẩy nhanh tốc độ lên, tranh thủ trước khi trời tối phải đến được Hoàng Sơn Trấn.

Trong mắt mọi người, Diệp Trần không thể nghi ngờ chính là đầu não nên khi hắn ra lệnh một tiếng, mọi người liền bất chấp thi thể thân nhân chết đi, mang theo lão nhân và tiểu hài chạy.

Đại hán tu vị Ngưng Chân Cảnh hậu kỳ hít vào một hơi nói:

- Thú Triều quá kinh khủng, lúc này mới qua bao lâu chứ, vậy mà đã chết nhiều người như vậy.

Tra Tinh Ngân Kiếm vào vỏ, Diệp Trần trầm trọng nói:

- Trước tiên không cần cảm khái, Thú Triều một khi chính thức bạo phát, người chết sẽ dùng đơn vị vạn để tính, việc chúng ta có thể làm chỉ là bảo hộ thôn dân nhanh chóng tiến vào thành, sau đó dựa vào thế của thành trì để quyết chiến cùng yêu thú.

- Ân, có thành trì thủ hộ cũng an toàn hơn rất nhiều.

Mặt trời chiều ngã về tây, yêu thú rống lên một tiếng vang khắp núi đồi.

Rất xa, mọi người đã trông thấy Hoàng Sơn Trấn đang sừng sững đứng đó.

- Đã đến Hoàng Sơn Trấn, mọi người thêm chút sức lực di chuyển nhanh đi.

Đại Hán đứng ở bên người Diệp Trần, hơi mỏi mệt cao giọng nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Diệp Trần liếc nhìn đại hán và vài tên võ giả Ngưng Chân Cảnh còn sống sót, nội tâm rất là bội phục. Đại bộ phận võ giả đi ngang qua ngại tốc độ của thôn dân quá chậm nên căn bản không muốn lưu lại bảo hộ bọn họ, chỉ có những người này thấy việc nghĩa không chùn bước mà ra tay tương trợ. Mà ở trong mấy lần chiến đấu, đã có một nửa số người bị yêu thú thôn phệ, những người còn lại trên người cơ hồ đều mang thương tích, có người đã tàn phế nữa.

Diệp Trần nhịn không được hỏi:

- Các ngươi sao lại phải lựa chọn lưu lại bảo hộ bọn hắn, chính mình chạy, hoàn toàn có thể chạy đến trấn hoặc là thành trước cơ mà.

Đại hán hỏi ngược lại:

- Vậy ngươi vì sao lưu lại, ta nhớ là lúc đến thấy chỉ có mình người bảo hộ những thôn dân này đấy thôi.

- Ta là võ giả Bão Nguyên Cảnh, có khả năng giúp vì sao lại không giúp chứ.

- Hắc hắc, thực lực của ta tuy rằng không bằng ngươi, nhưng cũng có cùng cách nghĩ với ngươi, tin rằng bọn họ cũng như thế.

Đại Hán lấy ra từ lòng ngực một miếng vải, lau quanh khảm đao

Chỉ qua chốc lát đã đến được Hoàng Sơn Trấn.

- Thật tốt quá, lại có một gã võ giả Bão Nguyên Cảnh.

Lúc đại môn của thôn trấn mở, một gã thanh niên hai mốt hai hai tuổi nghênh tiếp Diệp Trần.

Diệp Trần nhìn tường vây cao lớn đã bị tổn hại, mở miệng nói:

- Ở đây cũng gặp phải yêu thú tập kích sao?

Thanh niên gật gật đầu

- Từ xế chiều đến giờ, tổng cộng đã gặp năm lần yêu thú tập kích, lần nhiều nhất có năm sáu ngàn yêu thú, đầy khắp núi đồi, rất nhiều người đã chạy đến hướng Thiết Thành, ta là lưu lại bảo hộ những người không đi.

- Ta gọi Diệp Trần, ngươi là?

- Điền Hạo.

- Hoàng Sơn Trấn khẳng định không thủ được rồi, bất quá hôm nay đã chậm, còn phải thủ lại một đêm nữa, mọi người cùng kề vai chiến đấu a!

Có thể gặp một gã võ giả Bão Nguyên Cảnh, Diệp Trần cũng thật cao hứng, ở bên trong Thú Triều bạo, chỉ có võ giả đã ngoài Ngưng Chân Cảnh mới có thể thu nhỏ phạm vi sát thương của yêu thú thôi, nhiều một người liền thêm một phần bảo đảm.

Điền Hạo cười nói:

- Hoàng Sơn Trấn không phải chỉ có một võ giả Bão Nguyên Cảnh là ta đâu, võ giả Bão Nguyên Cảnh khác canh giữ ở đại môn của ba thôn trấn phụ cận khác, nếu tăng thêm ngươi thì tổng cộng có bảy người, ba người là võ giả Bão Nguyên Cảnh trung kỳ, ta nghĩ thủ một đêm có lẽ không có vấn đề gì. Giờ mới được có nửa ngày, Thú Triều chính thức còn chưa xuất hiện, nhưng đến lúc đó chúng ta không sai biệt lắm đã ở Thiết Thành rồi.

- Ân, có bảy người là tốt rồi.

Diệp Trần thở một hơi, trong một cái trấn tụ hợp bảy gã võ giả Bão Nguyên Cảnh, tuyệt đối là may mắn trong bất hạnh.

Thôn trấn rộng lớn đến bất ngờ, bất quá vì nguyên nhân trước đó đã có nhiều người rời đi, nên người của ba thôn thoáng cái tràn vào cũng không có cảm giác chen chúc. Đương nhiên cũng có những thôn dân khác ở phụ cận chạy đến, chỉ là vận khí của bọn hắn không tốt như Hoài Dương Thôn và Lý Dương Thôn, bởi vì không có võ giả Bão Nguyên Cảnh bảo hộ nên tử thương thảm trọng, nhân số khi đến được Hoàng Sơn Trấn rõ ràng còn không được trăm người.

Tất cả ở bên trong đại tửu lâu.

- Mọi người tận lực nhét đầy bao tử đi, lão bản quán rượu đã chạy đến Thiết Thành rồi, đồ ăn toàn bộ đều miễn phí.

Trong một tiệm binh khí nhỏ.

- Mỗi người cầm một thanh vũ khí, không cần cầm nhiều, cũng không cần cầm ít, tối nay phải dựa vào chúng để đánh giết yêu thú đấy.

Gặp phải Thú Triều, tất cả mọi người đều đồng tâm hiệp lực, nếu ở thời kì hòa bình, chuyện này tuyệt đối không có khả năng phát sinh được.

Trên đường phố.

Nhìn đám người dân thường và võ giả đang lui tới, Điền Hạo nói:

- Ta dẫn ngươi đi gặp mặt những võ giả Bão Nguyên Cảnh khác, tối hôm nay mọi người xem như là đồng bọn rồi.

Diệp Trần gật gật đầu.

Gặp mặt vui vẻ, mọi người đối với việc nhiều hơn một võ giả Bão Nguyên Cảnh đều tin tưởng gấp trăm lần, bọn họ rất rõ ràng, một gã võ giả Bão Nguyên Cảnh đủ để chống đỡ vượt qua mấy võ giả Ngưng Chân Cảnh, mặc kệ là lực sát thương hay là phạm vi sát thương cũng đều không thể đánh đồng được.

Cảnh đêm bao phủ đại địa.

Hào khí trong Hoàng Sơn Trấn trở nên đặc biệt ngưng trọng, kể cả bọn người Diệp Trần cũng vậy.

Rống! Rống! Rống!

Có một tiếng yêu thú rống truyền đến, khoảng cách với Hoàng Sơn Trấn cũng không xa.

Không biết qua thời gian bao lâu, thanh âm ầm ầm giăng khắp núi đồi, nương theo ánh trăng, mọi người cầm vũ khí trong tay có thể thấy được ở phương xa là một mảnh đông nghịt, tất cả đều là yêu thú. Chạy đến trước tiên chính là nhất cấp nhị cấp yêu thú, sau đó là Tam cấp Tứ cấp yêu thú, ở cuối cùng là Ngũ cấp cùng với một số ít Lục cấp yêu thú. Những yêu thú này đều không vội trùng kích Hoàng Sơn Trấn mà từng bước một ép qua, đẳng cấp rất là sâm nghiêm.

Bên phía đám người.

Điền Hạo vui vẻ nói:

- May là chỉ có một đầu lục cấp yêu thú, theo yêu khí chấn động có lẽ tương đương với võ giả Bão Nguyên Cảnh trung kỳ đỉnh phong, ta và ngươi liên thủ trước tiên tiêu diệt nó.

Diệp Trần nói:

- Không cần phiền toái như vậy, ngươi trợ giúp những người khác đi, Lục cấp và Ngũ cấp yêu thú ta để đối phó.

- Chỉ ngươi một người sao?

Điền Hạo lộ ra nghi ngờ.

Diệp Trần cũng không nói những câu vô dụng, hắn vẫy tay, Tinh Ngân Kiếm liền xuất hiện trên tay, chém một kiếm về phía trước.

Phốc phốc!

Mặt đất nứt ra, những yêu thú xông ở phía trước bị rớt xuống dươi, dư âm của kiếm khí nổ bung trong đàn yêu thú, lại lần nữa đánh chết bảy tám đầu tứ ngũ cấp yêu thú.

- Kiếm khí lợi hại thế sao

Điền Hạo chấn động, hắn cũng giống như Diệp Trần, đều là võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kỳ đỉnh phong. Trận đấu Tiềm Long Bảng mặc dù không xếp trước bảy mươi hai nhưng hắn năm chắc lần này có thể trùng kích thứ tự. Trước kia hắn cho rằng sức chiến đấu của Diệp Trần không bằng hắn, nào biết đâu đối phương so với hắn càng thêm khủng bố, chỉ một đạo kiếm khí liền đánh chết cả chục đầu yêu thú.

Rống!

Đầu Lục cấp yêu thú kia thấy Diệp Trần hung hăng càn quấy như thế lập tức gào thét, mang theo yêu khí trùng thiên xuất hiện trước đàn yêu thú, há mồm phun ra một đạo sóng lửa cự đại, ầm ầm phóng tới Diệp Trần.

- Trảm!

Cách xa nhau vài trăm mét, Diệp Trần tức khắc trảm ra.

Kiếm khí màu xanh da trời vạch phá không khí, bắn tới như lưu tinh, chẳng những bổ tung đạo sóng lửa kia lại càng đánh lên thân thể Lục cấp yêu thú, chợt đầu Lục cấp yêu thú còn không kịp phản ứng thân thể đã bị phân thành hai nửa, đại lượng huyết thủy rơi vãi lên mặt đất.

- Lợi hại, ta còn tưởng rằng phải khổ chiến một phen, giờ xem ra không cần nữa.

Điền Hạo vốn là ngạc nhiên, rồi sau đó đại hỉ, có Diệp Trần ở đây, Lục cấp yêu thú không phải là uy hiếp nữa, hắn chỉ cần đánh chết Ngũ cấp yêu thú trở xuống là tốt rồi.

Đàn thú còn chưa tới gần, võ giả Bão Nguyên Cảnh đã nhao nhao phát động công kích, những võ giả khác thì súc thế chờ đợi tùy thời trùng kích một chỗ với yêu thú

- Phong Quyển Tàn Vân!

- Sơn Loan Điệp Chướng!

Những công kích phạm vi lớn đều bị Diệp Trần nhao nhao thi triển cả ra, chỉ thấy kiếm khí kích đà bắn tới, lớp lớp yêu thú liền ngã trên mặt đất.

- Dạ Chiến Bát Phương!

Thực lực của Điền Hạo cũng không thể khinh thường, trong tay xuất hiện một thanh trường đao đen kịt, trường đao vung vẩy, hơn mười đạo đao khí lấy hắn làm trung tâm nhanh chóng khuếch tán ra ngoài.

Phốc phốc! Phốc phốc! Phốc phốc...

Chỉ lấy lực của hai người liền khiến cho phần đông yêu thú không cách nào tới gần được, thường thường chỉ vừa tiếp cận đến phạm vi 300m đã bị vô số kiếm khí và đao khí giảo sát, cho dù là Tam cấp, Tứ cấp yêu thú cũng không thể may mắn thoát khỏi, cũng chỉ có Ngũ cấp yêu thú mới có thể đột phá phong tỏa của kiếm khí và đao khi, giết ra lớp lớp vòng vây.

Nghênh đón bọn hắn chính là một quyền đầu, nắm đấm bàng bạc dẫn động nguyên khí trong phạm vi vài trăm mét, hung mãnh đánh ra ngoài.

Rầm rầm rầm phanh...

Ba bốn đầu Ngũ cấp yêu thú lăng không bạo liệt.

- Thật lợi hại, chúng ta căn bản không thể xen tay vào được.

- Yêu thú chết trên tay họ ít nhất cũng có mấy trăm đầu rồi, yêu thú ở đằng sau vừa bổ sung tới đã lập tức bị đánh chết, ngay cả Ngũ cấp yêu thú cũng không ngoại lệ.

- Bên kia gặp nguy hiểm, không bằng chúng ta qua đó trợ giúp bọn hắn đi.

Võ giả ở phía sau nhao nhao nghị luận.

Diệp Trần thu lời nói của mọi người vào tai, lớn tiếng nói:

- Các ngươi phân ra một nửa người đi qua những nơi khác đi, nơi này có chúng ta là đủ rồi.

Điền Hạo nói:

- Diệp huynh nói không sai.

Nghe vậy, gần trăm người liền đi mất một nửa, chỉ còn lại có hơn năm mươi người.

Yêu thú đợt thứ nhất cũng không nhiều lắm, bên phía Diệp Trần và Điền Hạo chỉ có hai ba trăm đầu, chỉ trong chốc lát liền có hơn một nửa trên trên tay hai người, không làm được gì cả.

- Lại có Lục cấp yêu thú tới, là Ưng Hổ Thú?

Điền Hạo chấn động.

Đùng!

Điền Hạo vừa dứt lời, đầu kia Ưng Hổ Thú kia đã bị một đạo kiếm khí vô cùng nhanh phanh thây, phảng phất như lôi đình khủng bố vậy.

Điền Hạo im lặng, cái này cũng quá kinh khủng rồi, Lục cấp yêu thú cũng không chịu được một đạo kiếm khí của hắn, Ưng Hổ Thú này tương đương với võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ bình thường đấy.

Ném vào trong miệng một viên đan dược, Diệp Trần ngưng thần. Ưng Hổ Thú không giống với Lục cấp yêu thú khác, muốn một khắc đánh chết nó phải vận dụng tuyệt chiêu, thức cuối cùng nhất của Kinh Vân kiếm - Thái Thượng Kinh Vân, về phần Luyện Tâm Nhất Kiếm nếu có thể thì càng ít dùng các tốt, chiêu này có chút tiêu hao tâm thần.

Tiếp tục chiến đấu, chân khí của Điền Hạo tiêu hao rất nhanh chóng, bất quá đan dược trên người hắn không ít, trong đó không thiếu đan dược lập tức bổ sung hai ba thành chân khí, hắn nói:

- Diệp huynh, nếu đan dược không đủ thì chỗ ta có, Luyện Hỏa Môn của ta lấy luyện dược làm sở trường, đan dược rất nhiều.

Diệp Trần nói:

- Không cần, đan dược của ta cũng rất nhiều.

Trên người hắn ngoài trừ có một hồ lô đan dược bổ sung chân khí ngay lập tức ra, đan dược khôi phục chân khí bình thường cũng có mấy trăm miếng, đây là do hắn bỏ ra mấy mươi vạn lượng hoàng kim để mua. Dù sao lúc bình thường phục dùng đan dược bình thường cũng đủ rồi, không cần phải lãng phí đan dược bổ sung chân khí ngay lập tức.

Đợi đến khi hai người đánh chết yêu thú ở hướng này không còn gì, ở hướng khác chiến đầu còn chưa kết thúc.

Diệp Trần nói:

- Ta đi trước trợ giúp những người khác một chút, một mình ngươi không có vấn đề gì chứ!

- Có thể, ngươi đi đi! Ta xem bên kia có vẻ không ổn lắm, Lục cấp yêu thú đối với chúng ta mà nói vẫn rất mạnh mẽ.

Điền Hạo đang khoanh chân điều tức dưới mặt đất, nghe vậy gật gật đầu.

Bá!

Triển khai thân hình, Diệp Trần rất nhanh đến ngoài cửa Nam của Hoàng Sơn Trấn.

Không nói hai lời, Diệp Trần một kiếm chém trúng lục cấp yêu thú đang dây dưa cùng võ giả Bão Nguyên Cảnh, đầu Lục cấp yêu thú này gào thét một tiếng, ngã lăn trên mặt đất.

Canh giữ ở ngoài cửa Nam chính là một gã võ giả Bão Nguyên Cảnh trung kỳ, trước khi Diệp Trần đến chính là một người cường đại nhất Hoàng Sơn Trấn, nhưng đối thủ của hắn lại là Lục cấp yêu thú Tứ Túc Hỏa Liệt Điểu, thực lực tương đương với cấp bậc Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ, hắn đã tung ra hết tuyệt chiêu nhưng không làm gì được đối phương cả, ngược lại còn bị nó chộp bị thương cánh tay.

Thấy Diệp Trần một kiếm nhẹ nhõm chém giết Tứ Túc Hỏa Liệt Điểu, hắn mở to hai mắt, thập phần giật mình.

- Những yêu thú khác giao cho ngươi đấy, ta đi hai nơi khác nhìn xem một chút.

Thân hình lóe lên, Diệp Trần xuyên qua Hoàng Sơn Trấn, đi vào ngoài cửa Đông.

Tình huống ở nơi này rất không ổn, thậm chí có hai đầu Lục cấp yêu thú qua lại, mà võ giả Bão Nguyên Cảnh chỉ có hai người, một võ giả Bão Nguyên Cảnh trung kỳ còn người kia là sơ kỳ, tên võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kỳ kia lại tràn đầy nguy cơ, đã gần chết dưới trảo của Lục cấp yêu thú.

Thi triển khinh công Phân Thân Hóa Ảnh, thân ảnh Diệp Trần triệt để mơ hồ, lúc xuất hiện lần nữa đã đến giữa người và thú, chém ra một kiếm lôi đình.

Đùng!

Kiếm quang màu xanh da trời như thiểm điện phá vỡ hộ thể yêu khí của Lục cấp yêu thú, trùng trùng điệp điệp bổ vào ngực nó, rồi sau đó kiếm quang đại thịnh, hung mãnh nổ tung.

Huyệt vụ tung tóe đầy trờ, đầu Lục cấp yêu thú này trước kia hung hãn vô cùng giờ đã bị kiếm quang đánh bay ra ngoài, ngực xuất hiện một dấu kiếm thật lớn, xuyên qua cả tim.

- Ngươi đi chữa thương trước đi.

Diệp Trần nói với người trung niên bị thương không nhẹ.

- Tốt, cám ơn.

Thần sắc của trung niên cũng không người lúc trước, rất là giật mình, bất quá hiện giờ hiển nhiên không phải là lúc cho hắn giật mình. Hắn thuận thế lui về sau, nuốt vào một viên thuốc, khoanh chân ngồi xuống mắt đất chữa thương, tranh thủ lớp yêu thú sau còn chưa xuất hiện để khôi phục đại bộ phận sức chiến đấu.