Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 187: Thoát hiểm




Diệp Trần nói:

- Đối với ta thì Nguyên Quang Cầu chính là thứ để bảo vệ tánh mạng, lần này dùng, lần sau sẽ không còn nữa, có gì quan trọng hơn tánh mạng chứ.

Tề Thiếu Phong bất đắc dĩ, đối phương nói rất có lý, nếu đổi thành hắn, hắn cũng sẽ không thỏa mãn được.

Mộ Dung Khuynh Thành nói:

- Thêm một quả Trữ Vật Linh Giới Trung phẩm thì sao?

- Mộ Dung!

Tề Thiếu Phong kinh ngạc.

Mộ Dung Khuynh Thành lắc đầu nói:

- Vật ngoài thân cũng chỉ là vật ngoài thân, Diệp huynh nói đúng, nếu so với tánh mạng thì tính là gì chứ.

Diệp Trần kinh ngạc, đối phương rõ ràng lại có một quả Trữ Vật Linh Giới Trung phẩm, giá trị của thứ này không thể đo lường a! Ai lại không muốn mình mang theo không gian lớn chứ, chỉ có điều không gian của Trữ Vật Linh Giới Hạ phẩm cũng chỉ chừng một gian phòng thôi, mà Trữ Vật Linh Giới Trung phẩm lại tương đương với một cái đại sảnh to lớn, cả hai hơn kém cả mười lần, giá trị thì chênh nhau cả trăm lần.

Mà hắn hiện giờ lại vừa vặn thiếu một Trữ Vật Linh Giới Trung phẩm, 600 rương hoàng kim châu báu cùng với linh thạch đều đã chiếm hết toàn bộ Trữ Vật Linh Giới Hạ phẩm rồi, không gian của Trữ Vật Linh Giới Trung phẩm cũng chỉ còn lại hai phần ba, sau này nói không chừng còn không đủ dùng ấy chứ.

- Tốt, thành giao.

Diệp Trần rõ, đây đã là cực hạn rồi, muốn nhiều hơn nữa cũng không có, huống chi dù bỏ rơi hai người này thì sinh mạng thể đáng sợ kia chưa chắc sẽ buông tha hắn, kết quả cũng chỉ có nước sử dụng Nguyên Quang Cầu thôi.

Rất nhanh hai người liền đưa phần đền bù tổn thất đã hứa cho Diệp Trần, về phần phương pháp thì rất đơn giản, lúc toàn lực thúc dục Trữ Vật Linh Giới sẽ xuất hiện một màng sáng, đồ vật nào ném vào trong màng sáng đó chính là đã vào trong Trữ Vật Linh Giới rồi, không cần phải chuyền tay.

Ầm ầm!

Đúng lúc này, phiến mặt đất lớn ở phía sau lại điên cuồng sụp đổ, một quái vật hình người cực lớn chui ra từ bên trong, thân cao ngoài trăm mét, tất cả các bộ vị của thân thể đều là dây leo hung ác, có thanh hồng sắc, có màu đỏ sậm, còn có một loại dây leo màu đỏ tím chưa gặp qua bao giờ

Thực Nhân Đằng Mẫu Thể xuất hiện.

Thấy một màn này, ba người liền hít một hơi khí lạnh, bọn hắn hoài nghi, Nguyên Quang Cầu cũng không nhất định có thể chống lại công kích của đối phương được.

XÍU... UU!! XÍU... UU!! XÍU... UU!! XÍU... UU!!

Dây leo phô thiên cái địa ập về hướng ba người, trong đó dây leo màu đỏ tím lại rất thưa thớt, bất quá tốc độ quả thật rất nhanh, dĩ nhiên lại đột phá vận tốc âm thanh, chỉ lóe ra trên không trung liền biến mất, chỉ còn cách khí lưu vòi rồng bao quanh ba người chưa đầy ba thước.

Ba một tiếng.

Dây leo màu đỏ tím bị ngăn trở, bên ngoài cơ thể ba người hiện lên một màn hào quang màu xanh da trời, màn hào quang dày đến một thước, bên trong có khí lưu màu xanh da trời không ngừng xoay tròn, lực phòng ngự cực kỳ kinh người.

Đáng sợ chính là, dây leo màu đỏ tím chỉ đơn giản liền xuyên thấu được một phần ba màng hào quang, lực công kích còn trên cả Âm Phong Lang.

Nếu không có quang tráo hộ thể thì một kích này đủ để giết chết chúng ta mười lần rồi. Tề Thiếu Phong thâm hô may mắn, bất mãn trước kia với Diệp Trần đều tan thành mây khói.

- Việc này không nên chậm trễ, đi!

Mang theo hai người, Diệp Trần điểm chân xuống mặt đất, lao về phía ngoài rừng rậm.

Ba! Ba! Ba! Ba!

Dây leo màu đỏ tím thỉnh thoảng lại đánh lên màn hào quang, mỗi một kích đều đủ để phá vỡ một phần ba lực phòng ngự, hơn nữa lại công kích liên tục vào cùng một vị trí, cũng may lực phòng ngự của hào quang cũng không phải bất động, mỗi thời khắc đều vận chuyển liên tục, nơi nào bị hư hao sẽ được tu bổ hoàn hảo ngay một khắc sau đó, khiến cho cả quang tráo ở vào trạng thái cân bằng tuyệt đối.

Thực Nhân Đằng Mẫu Thế thấy dây leo màu đỏ tím không thể nào phá được quang tráo nên há mồm phun ra một sợi dây leo màu tím đậm, căn dây leo này lao ra nhanh như thiểm điện, sau khí bắn ra được vài dặm rồi mới bắt đầu nổi lên âm thanh lôi bạo, không ngờ lại gấp vài lần vận tốc âm thanh

- Thiên Ma Đại Thủ Ấn!

Dưới sinh tử tồn vong, Mộ Dung Khuynh Thành lại lần nữa thi triển ra võ kĩ cực kì đáng sợ, bàn tay nhỏ nhắn mang theo khí tức sâu như biển đánh vào hư không.

Oanh!

Trước bàn tay, các vật thể trong phạm vi mấy trăm mét đều bị lơ lửng lên không trung, hóa thành một đoàn hư vô, mà căn dây leo màu tím đậm kia tuy không bị tổn hại gì, nhưng phảng phất như lâm vào trong bùn đất vậy, tốc độ bắt đầu giảm bớt, từ gấp ba lần vận tốc âm thanh xuống còn gấp hai, lại từ gấp hai xuống còn gấp đôi...

Khóe miệng chạy ra máu tươi, Mộ Dung Khuynh Thành nói với Diệp Trần:

- Ta chỉ có thể làm được như vậy thôi, tiếp theo nhờ vào ngươi vậy

- Yên tâm!

Diệp Trần gật gật đầu, linh hồn lực của hắn tràn ra ngoài theo hai phương hướng, một cái thăm dò phía trước, còn cái kia quan sát động tác của Thực Nhân Đằng Mẫu Thể ở phía sau. Cật lực chạy trốn cấp tốc cả nửa ngày, khoảng cách với lối ra vào bên ngoài đã ngày càng gần, cũng chỉ còn chừng hơn mười dặm thôi.

Trên Trữ Vật Linh Giới lóe lên quang mang âm u, một quả Xích Quang Dung Hỏa Đạn hiện ra trên tay hắn, quả Xích Quang Dung Hỏa Đạn này là do Ma Công Tử Lãnh Vô Tình giao dịch với hắn, tổng cộng có ba miếng, uy lực cực lớn, có thể gây nổ làm tổn thương một gã võ giả Bão Nguyên Cảnh trung kỳ, chỉ là đến bây giờ thì võ giả Bão Nguyên Cảnh trung kỳ đã không còn lực uy hiếp với Diệp Trần nữa nên có lưu lại cũng vô dụng, giờ lại vừa lúc lấy ra dùng luôn.

Ngón tay búng một cái, quả Xích Quang Dung Hỏa Đạn này bay theo một đường vòng cung tuyệt đẹp đến ngoài Diệp Trần ba thước, cẩn thận quan sát thì có thể phát hiện Xích Quang Dung Hỏa chỉ vẻn vẹn cách màn hào quang có một tí, mà lúc này, Diệp Trần lại hét lớn một tiếng

- Bạo!

Ầm ầm!

Ánh lửa bộc phát rừng rực, lực lượng cường đại cũng không thể chấn vỡ màn hào quang ngược lại khiến cho tốc độ của nó đột nhiên gia tăng, bắn về phía phương xa như một viên lưu tinh.

- Cách sử dụng thật hay!

Con mắt của Tề Thiếu Phong và Mộ Dung Khuynh Thành sáng ngời, nếu nói trước kia bọn hắn vẫn chỉ cho rằng Diệp Trần là nhờ vào vận khí tốt thì giờ đã không còn vậy nữa, người này dưới nguy cơ rõ ràng còn lãnh tĩnh như vậy, có thể nghĩ đến cách mượn ngoại lực để gia tăng tốc độ, nếu so ra thì bọn hắn ngây thơ thuần khiết hơn rất nhiều, chỉ biết dùng vũ lực để giải quyết vấn đề.

Tiếp tục làm thế, Diệp Trần mang hai quả Xích Quang Dung Hỏa Đạn còn lại lần lượt cho nổ tung, tốc độ lập tức gia tăng đến một mức không thể nào tưởng tượng được, trên đường đi qua chỗ nào chỗ đó không khí vặn vẹo, lực lượng cường hãn cày xới lên một đường đất dài theo sát phía sau màn hào quang.

Ba một tiếng!

Dây leo màu tím đậm cuối cùng cũng thoát khỏi Thiên Ma Đại Thủ Ấn, tốc độ liền khôi phục lại gấp ba lần vận tốc âm thanh, rất nhanh đã đuổi theo

Năm dặm!

Ba dặm!

Một dặm!

Chỉ qua hơn mười lần nháy mắt, dây leo màu tím đậm đã rút ngắn khoảng cách giữa mình và bọn người Diệp Trần từ năm dặm xuống còn một dặm, lại theo sát lần nữa, mà ba người Diệp Trần chỉ còn cách cửa ra vào hai dặm cuối cùng.

- Thành hay bại phải xem lần này rồi.

Diệp Trần tiếp tục lướt tới, xem dây leo màu tím đậm như không tồn tại.

Sau một lần nháy mắt!

Dây leo màu tím đậm chỉ còn cách ba người không đến 200m.

Lại qua một lần nháy mắt nữa.

Khoảng cách còn không đến 50m.

- Phóng!

Tay Diệp Trần cầm hạch tâm của màn hào quang, sau đó hất tung lên

- Chạy!

Ba người thoát ly khỏi màn hào quang, tiếp tục phóng đến cửa ra vào chỉ còn cách một dặm.

PHỐC PHỐC!

Dừng lại ở nguyên chỗ màn hào quang vặn vẹo còn chưa tán đi, rồi sau đó dây leo màu tím đậm mạnh mẽ đâm xuyên qua, lực phòng ngự cường đại chỉ cầm cự được trong thời gian nháy mắt.

Thừa dịp ngắn ngủi này, khoảng cách giữa ba người và cửa ra vào chỉ còn 200m, cách dây leo màu tím đậm 300m.

Đáng tiếc 300m đối với dây leo màu tím đậm bất quá chỉ trong thời gian một phần ba cái nháy mắt thôi, Diệp Trần tuyệt đối không thể lao ra ngoài 200m trong một thời gian ngắn như thế được

Rốt cục, dây leo màu tím đậm cũng xuyên qua thân thể ba người

Không đúng, là xuyên thấu qua chân khí tàn ảnh.

Nguyên lai Diệp Trần ngay trong thời khắc mấu chốt đã thi triển ra khinh công Phân Thân Hóa Ảnh tạo ra nguyên tại chỗ một chân khí tàn ảnh, còn chân thân thì mang theo hai người tiếp tục chạy về phía trước.

Sau một khắc!

Dây leo màu tím đậm lại lần nữa xuyên thấu tàn ảnh của bọn họ

Mộ Dung Khuynh Thành và Tề Thiếu Phong hít một hơi khí lạnh, bọn hắn căn bản không thể nào tưởng tượng được sao Diệp Trần lại làm được như vậy, tốc độ của dây leo tím sậm quá nhanh, nhanh đến mức không thể nào phản ứng kịp, nếu đổi thành bọn họ thì tuyệt đối không thể nào thi triển ra chân khí tàn ảnh ngay trước một khắc khi Thực Nhân Đằng Mẫu Thể đánh tới được.

Đương nhiên, bọn hắn cũng không biết Diệp Trần có linh hồn lực cường đại, dưới sự dò xét của linh hồn lực thì mọi cử động của dây leo màu tím đều bị hắn nắm giữ, đối phương lúc nào đến, khi nào là thời cơ tốt nhất để mê hoặc đối phương hắn đều rất rõ ràng.

Thực Nhân Đằng Mẫu Thể nổi giận, đối phương lại tránh được công kích của nó cả ba lần, quả thật khiến nó phiền muộn và không thể nào lý giải được.

Ánh mắt trời chiếu lên người ba người, bọn họ rốt cục cũng chạy thoát ra khỏi rừng rậm.

Bất quá lúc này còn không phải là lúc buông lỏng, chân khí của Diệp Trần vận chuyển tới cực hạn, lao về phía trước, chỗ đó có nham sơn chống đỡ.

Hiển nhiên, Diệp Trần đã lo lắng quá mức rồi, Thực Nhân Đằng Mẫu Thể cũng không xuất hiện bên ngoài rừng rậm, phảng phất như có một tầng bình chướng vô hình ngăn cản nó vậy

Hô!

Buông hai người ra, Diệp Trần nhất thời choáng váng cả đầu óc, suýt nữa thì té xỉu.

Cự ly ngắn ngủi hơn mười dặm, hắn và Thực Nhân Đằng Mẫu Thể đã đấu trí so dũng khí, giãy giụa ở bờ vực cái chết, tuy rằng hắn là người thắng lợi cuối cùng nhưng trong đó tiêu hao bao nhiêu tinh lực chỉ có mình hắn rõ thôi, nói không khách khí thì dù đổi lại là bất kì võ giả Bão Nguyên Cảnh nào cũng đã bị đánh chết cả chục lần rồi, căn bản không có một chút hy vọng chạy ra ngoài rừng rậm chứ đừng nói chi đến mang theo hai người.

Bên cạnh, Mộ Dung Khuynh Thành và Tề Thiếu Phong nhìn Diệp Trần như nhìn quái vật.

- Sao vậy,

Thanh âm Diệp Trần khàn khàn.

Tề Thiếu Phong cười khổ nói:

- Ngoại trừ thực lực, nếu so với ngươi thì ta thấy mình như một tên ngốc vậy, người làm sao lại làm được thế?

Diệp Trần cười khổ.

- Nếu không muốn chết thì chỉ có thể làm vậy thôi.

- Ta chưa bao giờ bội phục người nào cả, nhưng giờ không thể không bội phục ngươi, thực lực của người rõ ràng cũng không cao lắm cơ mà.

Mộ Dung Khuynh Thành không chút che dấu sự thưởng thức của mình.

- Trước tiên rời khỏi đây đã rồi nói sau.

Trì hoãn một chút, Diệp Trần cũng không muốn dây dưa ở vấn đề này nữa.

Nghe vậy, hai người gật gật đầu, bọn hắn sẽ không bao giờ muốn đến đây nữa.

Trên đường ly khai Thập Vạn Đại Sơn, Diệp Trần gặp người của Trường Đao Môn, bất quá nhân số chỉ còn lại hơn mười người, nguyên một đám hồn bay phách lạc, thần sắc tràn đây vẻ xa sút

Lắc đầu, Diệp Trần cảm thấy may mắn hộ những người này, nếu chậm hơn chút nữa, đợi đến khi Thực Nhân Đằng Mẫu Thể đi ra thì Trường Đao Môn tất phải bị diệt toàn quân rồi.

Phương hướng này cũng không có yêu thú gì, sau nửa ngày, ba người ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, đi vào trong phạm vi khống chế của Trường Đao Môn.

Lại qua gần nửa ngày nữa, ba người tới một toàn thành trì duy nhất ở phụ cận Thập Vạn Đại Sơn - Lạc Huy Thành.

Trong một gian phòng của đại tửu lâu.

Ba người ngồi ở bên trong.

- Lần này có thể thoát khỏi bờ vực cái chết cũng nhờ có Diệp huynh ngươi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Tề Thiếu Phong rót cho Diệp Trần một chén rượu, cảm kích nói.

Diệp Trần nói:

- Chính xác mà nói thì giữa chúng ta chỉ là giao dịch, không có gì phải cảm kích hay không cảm kích cả.

Hắn thu của hai người 50 vạn khối Hạ phẩm linh thạch, sáu ngàn khối Trung phẩm linh thạch và một khoả Trữ Vật Linh Giới Trung phẩm đã hài lòng lắm rồi, không cần đối phương phải thiếu nợ nhân tình hắn.

- Không thể nói vậy được, không có ngươi, cho dù chúng ta có được tài phú của cả thiên hạ cũng không có mạng mà hưởng thụ.

Mộ Dung Khuynh Thành giơ chén rượu lên chạm cốc với Diệp Trần.

- Nếu đã vậy thì bữa cơm này xem như tạ ơn đi!

Bưng chén rượu lên, Diệp Trần uống một hơi cạn sạch.

Sắc trời dần ngả đen, sau khi qua ba tuần rượu, ba người đều có chút mệt mỏi, sau khi lên tiếng chào hỏi liền tự trở về phòng của mình để nghỉ ngơi.

Trong phòng trọ.

Diệp Trần nằm ngửa trên chiếc giường mềm mại, mắt nhắm lại, chỉ qua chốc lát liền ngủ say, chỉ còn lưu lại một tia thanh tỉnh.

Từ hôm qua đến giờ, hắn đã quá mệt mỏi rồi.

Bên kia, sau khi Mộ Dung Khuynh Thành lê thân thể miệt mỏi của mình đi tắm rửa rồi cũng chìm vào giấc ngủ say như Diệp Trần, mấy ngày đêm chiến đấu liên tục, đối với nàng thì thật là một gánh nặng quá lớn, nhìn thì có vẻ như không xuất lực gì nhiều, nhưng một kích bất chợt đó lại tiêu hao tinh thần rất lớn.