Chiến Lực
"Tên A
Cửu này thật là khó lường a, không hổ là Vô Song Vương."
Tất cả mọi người ở đây đều đến từ Tứ đại Sinh Mệnh tinh vực, tên tuổi của A Cửu,
bọn hắn đều đã nghe nói qua, mà tên tuổi của bọn hắn thì kỳ thật đám người A Cửu
cũng biết đến, ví dụ như Lục Hổ đến từ Hổ Phách Tinh của Bạch Hổ tinh vực, là
cao thủ có bài danh thứ tám của Thiên Vương bảng lần trước, bất quá rất rõ
ràng, trong mười năm này, tiến bộ của hắn không bì kịp với A Cửu, tại mười năm
trước, A Cửu còn chưa nổi tiếng khắp thiên hạ, tất nhiên khi đó không phải là đối
thủ của Lục Hổ, thế nhưng chỉ sau mười năm, A Cửu chỉ kém hơn một điểm so với Lục
Hổ mà thôi.
Nhưng nếu xem từ một góc độ khác, tầng dưới chót nhất của Thần Chi Nhạc Viên cũng
không thể nào là tốt được, bọn hắn bởi vì thiếu khuyết Thần tệ nên tốc độ tiến
bộ không thể cao hơn bao nhiêu so với bên ngoài, trừ phi bọn hắn có thể xâm
nhập Chiến Thần tháp tầng thứ năm hoặc là Sinh Tồn Tháp tầng thứ tư, đem thiên
đường huy chương thăng cấp lên Sơ cấp huy chương thì mới có thể kiếm được nhiều
Thần tệ hơn.
"Thật sự là hâm mộ ngươi, vừa đến thì đã có đỉnh phong chiến lực Chiến Thần
tháp tầng thứ ba, không bao lâu nữa là ngươi có thể xâm nhập đến tầng thứ tư,
thậm chí là tầng thứ năm, mà ta thì đoán chừng còn muốn mười năm nữa mới có đủ
thực lực để xâm nhập tầng thứ năm, ngươi biết không, trong mười năm nay, ta
chưa bao giờ ly khai khỏi Thần Chi Nhạc Viên, không phải là ta không muốn trở về,
mà là không có Thần tệ để trả lộ phí trở về."
Lục Hổ thở dài.
"Vậy là không xông đến tầng thứ năm được sao?" A Cửu nói.
Lục Hổ sửng sốt một chút, chợt thấp giọng lẩm bẩm: "Ngươi nói đúng."
Chẳng biết từ lúc nào, bọn hắn đối với Thần tệ đã sinh ra tính ỷ lại, không có
Thần tệ, bọn hắn cảm giác ý chí chiến đấu của mình cũng tựa hồ đã không còn, trước
đó bọn hắn có thể đi vào Thần Chi Nhạc Viên không phải là dựa vào Thần tệ mà là
dựa vào lòng dũng cảm của mình.
"Tốt rồi, ta đã thua bởi ngươi, nhưng bất quá bằng vào thực lực của ngươi,
chỉ sợ không phải là đối thủ của hắn đấy."
Ném mười thùng Nguyên thạch, A Cửu quay người đi về hướng thính phòng, lưu lại
một câu nói.
"Không phải là đối thủ của hắn?"
Lục Hổ nghi hoặc nhìn về phía Diệp Trần.
Bọn hắn bên này chỉ có mười người, bên kia A Cửu có mười một người, cho nên hắn
cần phải xuất chiến hai lần, nhưng A Cửu lại để cho lòng hắn sinh ra cảnh giác.
A Cửu sau khi thua bởi Lục Hổ, Diệp Trần lập tức trở thành tiêu điểm của tất cả
mọi người, thần hồ kỳ kỹ kiếm pháp của Diệp Trần đã chinh phục đám người A Cửu,
hiện tại đến phiên những người tiền bối này rồi.
Từng bước một đi lên sân thi đấu, Diệp Trần rút Long Tuyền Kiếm ra.
"Tiếp kiếm!"
Xoẹt!
Một vòi máu tươi phất phới chảy ra, trên gương mặt Lục Hổ thụ lấy một vết kiếm
sắc gọn, đồng thời bản thân của hắn phải bạo lui ra ngoài, nếu như không phải nhanh
chóng ránh được một kiếm này, chỉ sợ là nó đã có thể xuyên thủng mi tâm của hắn
rồi.
"Kiếm pháp thật nhanh."
Bọn người Lục Hổ không ngớt giật mình, ngay cả bọn người A Cửu, Lãnh Phi Phàm,
Dương Đình cũng giật mình vô cùng.
Thật tình bọn hắn đã không biết, một kiếm này của Diệp Trần đã dùng tới Khoái Chi Áo
Nghĩa, hơn nữa kiếm trong tay hắn cũng đã được đổi thành Thiên Vương Cấp bảo kiếm
Long Tuyền Kiếm, cả hai kết hợp lại đã để cho kiếm tốc của hắn nhanh chóng đạt
đến tình trạng kinh hãi.
"Cuối cùng hắn là thứ quái thai gì vậy chứ?"
Lục Hổ giật mình đến tột đỉnh, ở bên trong Thần Chi Nhạc Viên suốt mười năm, bởi
vì Thần tệ của hắn có hạn nên số lần tiến vào Áo Nghĩa Tháp chỉ có thể đếm được
trên đầu ngón tay, thế nhưng hắn lại thường xuyên cùng người khác đánh trong Phích
Lịch Cầu, Phích Lịch Cầu là một loại phương thức tu luyện hết sức kỳ lạ, có thể
giúp cho người ta rèn luyện tốc độ phản ứng, tốc độ công kích cùng với phát lực
kỹ xảo. So với mười năm trước thì Lục Hổ hiện tại có tố chất không biết đã tiến
bộ bao nhiêu lần rồi, khả năng xem thấu sơ hở năng lực cũng không phải là kẻ vô
danh, trước đó Vạn Đông Lôi, Liêu Thanh đánh bại dễ dàng Chu Kiên, Tiêu Tế Vũ tựu
là chứng cứ rõ ràng nhất, mà bản thân hắn lại càng mạnh hơn so với hai người họ
nữa.
Thế nhưng mà Diệp Trần vừa tung một kiếm kia, bất kể là tại tốc độ hay bên trên
quỹ tích công kích, đều đáng sợ vô cùng, đừng nói là có thể đón đỡ, liền cả thời
gian phản ứng cũng đều thiếu chút nữa là không có.
Không có chút gì do dự, Lục Hổ trong nháy mắt thi triển ra Âm Ảnh phân thân đã
dùng để đánh bại A Cửu trước đó.
Âm Ảnh phân thân có ẩn chứa Âm Chi Áo Nghĩa, chẳng những khí tức cùng bản thể
giống nhau như đúc, chiến lực cũng không thể khinh thường, mỗi một thân ảnh đều
có được hai thành chiến lực của bản thể.
Mấy trăm cái Âm Ảnh phân thân Lục Hổ đồng loạt công kích về phía Diệp Trần.
"Siếp Na Huy Hoàng!"
Đối mặt mấy trăm Âm Ảnh phân thân, Diệp Trần chỉ chém ra một kiếm, một kiếm này
khiến cho không gian như dừng lại, toàn bộ Âm Ảnh phân thân bị ngưng trệ, chân
nguyên ẩn chứa trên người bọn chúng không đủ để chống cự không gian bất động lực
lượng của Siếp Na Huy Hoàng, mà bản thân Lục Hổ tuy cường đại vô cùng nhưng
cũng giống như bị vây hãm trong vũng bùn vậy, mỗi một cái cử động đều gian nan
vô cùng.
Xuyên qua mấy trăm Âm Ảnh phân thân, Diệp Trần bỗng nhiên xuất hiện tại vị trí mười
trượng trước người Lục Hổ.
"Thật là đáng sợ, hắn lại là người mới đến sao?"
Chân nguyên toàn thân Lục Hổ bộc phát, biến ảo thành một Mãnh Hổ hư ảnh, Mãnh Hổ
hư ảnh này rung đùi đắc ý và hung hãn vô cùng, không gian bất động lực lượng tại
chỗ Mãnh Hổ hư ảnh bị trùng kích làm suy yếu đi rất nhiều, Lục Hổ lập tức mượn
cơ hội này mà tung ra một quyền đón đánh Siếp Na Huy Hoàng của Diệp Trần.
Mãnh Hổ Quyền pháp!
BOANG...!
Hỏa Tinh bộc phát, Long Tuyền Kiếm của Diệp Trần đâm vào trên nắm tay Lục Hổ
làm thân kiếm cong vẹo, bất quá ngược lại đã làm cho cốt cách cánh tay phải của
Lục Hổ cũng đứt gãy từng khúc, máu tươi bắn tung tóe.
Khi Long Tuyền Kiếm đàn hồi thẳng trở lại, Diệp Trần mượn phi thân lên không
trung rồi thuận thế quét xuống dưới một kiếm.
Phốc!
Thủ cấp Lục Hổ bay lên cao.
Diệp Trần thắng!
"Tự cổ chí kim, trong số các kiếm khách trẻ tuổi, hắn tối thiểu nhất cũng có
thể được xếp đến 10 hạng đầu, thậm chí là 5 hạng đầu đấy." Yên Phi Hoa thở
dài.
Vũ Trụ Tinh Không tồn tại qua bao nhiêu năm thì không có ai biết được, nhưng trong
vô số năm này, Diệp Trần có thể xếp đến 10 hạng đầu thì có thể nghĩ, Yên Phi
Hoa đã đánh giá rất cao đối với Diệp Trần rồi, cũng có thể chứng minh nàng có rung
động đến cỡ nào.
"Thực lực Chiến Thần tháp tầng thứ tư ư!"
Vận động Bất Tử Chi Thân nối liền thủ cấp, Lục Hổ nhìn về phía Diệp Trần mà trong
mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc, hắn chỉ mới vừa gia nhập Thần Chi Nhạc Viên mà đã có
thực lực của Chiến Thần tháp tầng thứ tư, cái này vô luận như thế nào cũng đều hệt
như mộng ảo vậy.
"Đa tạ rồi."
Thu hồi Long Tuyền Kiếm, Diệp Trần hai tay ôm quyền.
"Đây là mười vạn khối Nguyên thạch của ngươi."
Lục Hổ tâm phục khẩu phục lấy ra mười thùng Nguyên thạch đặt trên mặt đất.
Diệp Trần cũng không chối từ mà thu vào, một thời gian ngắn kế tiếp, hắn sẽ chuẩn
bị trùng kích Sinh Tử Cảnh tứ trọng thiên cảnh giới, đến lúc đó cần phải có đại
lượng Nguyên thạch nên lo trước khỏi hoạ.
"Thật là biến thái a! May mắn đối thủ của ta không phải hắn, bằng không thì
mất mặt đến chết rồi."
Bọn người Vạn Đông Lôi, Liêu Thanh tắc lưỡi không thôi, Lục Hổ là người mạnh nhất
trong bọn họ mà cũng phải thua thì bọn hắn đi lên cũng chỉ như là cặn bã mà
thôi, đồng dạng là một nhân vật mới, nhưng những người trước đó lại có chênh lệch
với hắn quá lớn như vậy, cả Lãnh Phi Phàm cùng A Cửu cũng hơi có chút thắc mắc.
"Lục Hổ, ngươi như thế nào lại vô dụng như vậy, thua ở trên tay một kẻ mới
đến nữa chứ. "
Một thanh âm truyền tới, mọi người theo tiếng nhìn lại liền thấy được mấy đạo
thân ảnh đang đứng ở chỗ cửa vào sân đấu, kẻ đang nói chuyện chính là thanh
niên tinh tráng cầm đầu.
"Thiết Hà! Ta thua hắn một cách tâm phục khẩu phục, tại sao lại gọi là vô
dụng chứ."
Lục Hổ nhíu nhíu mày, nói ra.
"Thua tựu là thua, không cần kiếm cớ."
Thanh niên cường tráng từng bước một đi xuống, ánh mắt rơi vào trên người Diệp
Trần.
Lục Hổ chẳng muốn cùng đối phương so đo, đối với Diệp Trần nói: "Ngươi cẩn
thận rồi, Thiết Hà cũng đã xâm nhập Chiến Thần tháp tầng thứ tư."
Diệp Trần gật gật đầu, nhìn về phía Thiết Hà nói: "Xin chỉ giáo." đối
phương đã xuất hiện, khẳng định là không có thiện ý.
"A, chủ động khiêu chiến ta?, tốt, vậy ta cũng cho ngươi một cơ hội.
"
Thiết Hà vốn liền định ra tay giáo huấn Diệp Trần thoáng một chút, miễn cho hư
mất quy củ, nhưng cũng không nghĩ qua đối phương lại chủ động khiêu chiến hắn, điều
này ngược lại là có chút vượt quá dự liệu của hắn.
"Thiết Hà, đừng quá chủ quan đấy."
Mấy người bên cạnh đối với Thiết Hà nói.
"Trong lòng ta biết rõ."
Thiết Hà tự nhiên không dám khinh thường, đối phương có thể đánh bại Lục Hổ
thì hơn phân nửa đã có thực lực Chiến Thần tháp tầng thứ tư, tuy thực lực tầng
thứ tư cũng có mạnh có yếu, nhưng cũng không thể để cho hắn có chủ quan.
"Ra tay đi!"
Vũ khí của Thiết Hà là một cây Bán nguyệt lưỡi liềm kích, dài hơn một trượng, tỏa
ra nhuệ khí bức người.
Hắn vừa dứt lời thì Diệp Trần đã công kích tới rồi, Khoái Chi Áo Nghĩa Siếp Na
Huy Hoàng chỉ có thể phát huy ra uy lực cực lớn tại trong vòng 3000 trượng, vượt
quá 3000 trượng thì hiệu quả mang lại cực kỳ bé nhỏ, đây cũng là vì sao hắn vừa
lên tới đã lao đến gần Lục Hổ, nguyên nhân hiện tại cũng là như thế.
Đinh!
Chiến lực của Thiết Hà quả nhiên không phải Lục Hổ có thể so sánh, chỉ thấy Bán
nguyệt lưỡi liềm kích trong tay hắn vừa có chút nhấc lên đã chặn được một kiếm lăng
lệ ác liệt của Diệp Trần.
"Rất nhanh đấy."
Bàn chân phát lực, Thiết Hà mượn chi uy của một kiếm này mà hướng về phía sau
rút lui, hắn phát hiện ra mình vẫn là nên kéo giã khoảng cách với đối phương cho
thỏa đáng, bằng không thì lưỡi liềm kích của hắn căn bản sẽ không phát huy ra hết
uy lực.
Bất quá sau một khắc, hắn đã phát ra hiện tốc độ của mình đã bị chậm lại mà
không rõ nguyên nhân, kiếm thứ hai của Diệp Trần ngay sau đó đã đến, một kiếm
này lại để cho không gian xuất hiện trạng thái bất động.
Là Không Gian Áo Nghĩa.
"Khó trách Lục Hổ thất bại."
Thiết Hà cũng không có chứng kiến Diệp Trần cùng Lục Hổ giao thủ, sau khi cuộc
chiến đấu của hai người kết thúc thì hắn mới tiến vào đấy.
"Bất quá cũng không nên xem thường ta, Vô Ngã cảnh giới."
Vô Ngã cảnh giới của Thiết Hà cũng tương đương cùng Lãnh Phi Phàm, đã chạm đến tầng
thứ ba, mà hắn lại có cảnh giới Sinh Tử Cảnh ngũ trọng thiên đỉnh phong nên so với
Lãnh Phi Phàm thì cao hơn một trọng thiên, theo Thiết Hà triển khai toàn bộ chiến
lực, lực lượng bàng bạc mênh mông cuồn cuộn bộc phát ra làm không gian bất động
lực lượng lập tức bị biến dị đi.
"Lãnh Nguyệt trảm thiên!"
Gạt bỏ không gian bất động lực lượng, Thiết Hà một kích công hướng về Diệp Trần,
một kích này chính là sát chiêu của hắn, chỉ thấy trong hư không xuất hiện một
đạo Tàn Nguyệt khẽ cong có màu sắc tái nhợt đang phi tốc trảm kích tới.
Oanh!
Sau khi Kiếm và Liềm giao kích, sóng kình phát ra khiến Diệp Trần phải bạo lui
ra ngoài hơn mười dặm, ánh sáng nhàn nhạt tái nhợt lợi hại vô cùng vẫn còn lượn
lờ tại thân thể của hắn, cũng may là hắn có hộ thể Kiếm Ý đủ mạnh nên cái ánh
sáng này không gây ra thương tích gì.
"Thiết Hà, lúc trước Lục Hổ đã từng nói qua, người thua sẽ giao cho người thắng
mười vạn khối Nguyên thạch, không biết ngươi có chấp nhận hay không." nếu
như đối phương không chấp nhận thì Diệp Trần cũng không có ý định tiếp tục chiến
đấu, trực tiếp nhận thua là được.
"Chẳng lẽ ngươi cho rằng, ta sẽ thua bởi ngươi sao?"
Thiết Hà trừng mắt.
"Thế sự không có gì tuyệt đối, không thử thì làm sao biết được chứ."
Diệp Trần cười nói.
"Tốt, mười vạn khối Nguyên thạch cũng chẳng là gì trong mắt của ta, ta ngược
lại muốn nhìn xem, ngươi như thế nào thắng được ta." Thiết Hà bị Diệp Trần
khơi dậy lửa giận, khí thế trên người lại lần nữa gia tăng.
Đứng ở phía đối diện, Diệp Trần hít sâu một hơi, sau một khắc trên đầu chợt xuất
hiện ra ba đóa hoa hư ảo, một đỏ, một vàng, một lam.
Là Tam Hoa Tá Đạo mà Nguyên Hoàng đã truyền thụ cho Diệp Trần.
Trải qua mấy năm tu luyện, Diệp Trần đã đem Tam Hoa Tá Đạo tu luyện tới cảnh giới
ngang với Nguyên Hoàng, một khi thi triển ra, tinh khí thần và chiến lực sẽ
tăng lên gấp đôi.
Diệp Trần lại lần nữa thi triển ra Siếp Na Huy Hoàng.
"Không tốt, không gian bất động lực lượng sao lại gia tăng lên gấp đôi vậy
chứ!?."
Thiết Hà chỉ cảm thấy như trên người đang gánh lấy một tòa Thái Cổ cự sơn, mỗi
một động tác đều phải cố hết sức mới làm được, cốt cách toàn thân đều rên rỉ
không thôi, chân nguyên lưu chuyển trong cơ thể càng lúc càng bị trì hoãn chậm
lại.
Phốc!
Dưới lưỡi kiếm vô tình của Diệp Trần, Thiết Hà đã bị một kiếm đâm xuyên qua mi
tâm.