Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 1310: Chân tu la trảm




Trảm

Từ khi Thủy Hỏa Vô Tình đạt Viên Mãn đến nay, Diệp Trần trong chiến đấu còn chưa bao giờ toàn lực thi triển qua, lúc đối phó với Lục Văn Tú, hắn chỉ dùng ba thành uy lực, đối phó Tiêu Tế Vũ dùng bốn năm thành, đối phó Chu Kiên dùng sáu thành, đối phó Hạ Tiểu Sơn là tám thành, còn đến giờ phút này, Diệp Trần đã đem uy lực Thủy Hỏa Vô Tình tăng lên tới chín thành, kiếm mạc màu xanh biếc quả thực là vô kiên bất tồi, không có gì là không thể trảm đứt, đánh đâu thắng đó mà không gì cản nổi.

Một kiếm chặt đứt hắc thiết khí kình, cánh tay Diệp Trần lại huy động ra hai đạo kiếm mạc màu xanh biếc khác chồng chéo lên nhau, tạo thành kiếm mạc hình Thập tự trảm kích về hướng Dương Đình, điểm giao nhau giữa 2 kiếm mạc là một quả quang cầu màu xanh biếc.

Thập tự Kiếm mạc từ trên cao giáng xuống quá nhanh khiến Dương Đình căn bản không kịp né tránh, chỉ thấy hai tay hắn liền giao nhau, đồng thời Long giáp cơ bắp điên cuồng nhúc nhích tạo thành một tấm chắn Long giáp có đường kính chừng nửa mét mà bao trùm thủ hộ lấy toàn bộ thân thể của mình. Ngay khi tấm chắn Long giáp vừa xúc tích xong thì cũng là lúc thập tự kiếm mạc màu xanh biếc trảm kích đến nơi với tốc độ nhanh như quang điện.

Rầm rầm!

Thủy Hỏa Vô Tình có uy lực không thứ gì sánh kịp, Dương Đình đang từ giữa không trung đã bị oanh kích về đến mặt đất, hai chân vừa chạm đất đã bị trượt đi ra ngoài, bởi vì lực đạo quá lớn nên đã khiến cho bề mặt cứng rắn của võ đài bị cày ra hai dấu vết sâu đến vài tấc, trong lúc nhất thời, đá vụn bay tán loạn, khói bụi nổi lên bốn phía. Lực ma sát mãnh liệt không ngừng làm cho hai chân hắn bốc cháy lên ngọn hỏa diễm màu đỏ thẫm cùng Lôi Điện lập loè.

Ước chừng sau khi trượt ra xa mấy ngàn dặm, Dương Đình có thể cảm nhận được, lực lượng của Thủy Hỏa Vô Tình đã mất đi hơn phân nửa, không còn khí thế như chẻ tre đến mức không thể ngăn cản như trước đó nữa, lúc hắn đang muốn chấn vỡ màn kiếm mạc hình thập tự kia thì một màn khủng bố khác lại phát sinh, ở chính giữa tấm chắn Long giáp của hắn đã bị phá vỡ ra một cái lỗ lớn, một quả quang cầu màu xanh biếc đã theo lỗ thủng kia đâm vào trên lồng ngực của hắn.

"Không tốt!"

Dương Đình hét lên kinh hãi mà toàn thân ớn lạnh.

Ầm ầm!

Quả quang cầu màu xanh biếc kia nhìn như rất nhỏ, nhưng lại bạo phát ra uy năng kinh thiên động địa, chẳng những đâm xuyên qua lồng ngực của Dương Đình mà còn sinh ra bạo tạc. Sau một khắc, một màn hào quang hình tròn màu xanh biếc không ngừng bành trướng mà bao trùm lấy toàn bộ thân thể Dương Đình. Bên trong màn hào quang này là từng đạo kiếm khí cảm ứng lẫn nhau, không ngừng xỏ xuyên qua lại, mỗi một đạo kiếm khí này đều không thua gì một lần công kích bình thường của Diệp Trần, ngàn vạn đạo kiếm khí không ngừng giảo sát làm toàn thân Dương Đình tuôn ra máu tươi đầm đìa, ngay cả Long giáp cũng bị bung rớt ra.

"Tại sao có thể có thứ sát chiêu đáng sợ như thế chứ?"

Tất cả mọi người đều kinh ngạc khi chứng kiến một màn này. Còn Dương Đình ngay sau đó đã bị màn hào quang hình tròn kia đẩy bay lên không trung, cả người lơ lửng hiện lên hình chữ đại tại bên trong màn hào quang và không ngừng nhận lấy thiết cắt, phanh thây xé xác bởi đám kiếm khí, hệt như nhận lấy hình phạt Lăng Trì vậy.

Phốc!

Một cánh tay của Dương Đình sau khi bị kiếm khí thiết cắt vô số lần đã bị đứt ra. Trên thượng diện như trước tuy có ẩn chứa Thiết Giáp Long lực cùng Cự Long ý chí, nhưng sau khi thoát ly khỏi khống chế của Dương Đình thì chỉ chốc lát sau đã bị đứt từ ngoài vào trong, lại từ trong ra ngoài mà bạo phá ra, hóa thành tro bụi.

"Vẫn còn ngoan cố sao?"

Diệp Trần nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phần bụng Dương Đình.

Phần bụng Dương Đình hiện tại có chút phồng lên, chợt, bộ phận phồng lên kia di chuyển đến lồng ngực, sau một khắc, Dương Đình há mở miệng, phun ra một đạo ánh sáng màu đen.

Vốn dĩ màn hào quang kiếm mạc đang ở vào trạng thái tuyệt đối cân đối, chỉ cần kiếm khí không bị tiêu hao hết thì nó tựu vĩnh viễn không biến mất đi, thế nhưng, khi đạo hắc thiết quang mang này xuất hiện liền khiến cho cân bằng bị phá vỡ và vòng ánh sáng màu xanh biếc bị bóp méo đi vài chỗ. Vòng ánh sáng sau khi bị bóp méo đã khiến cho kiếm khí bên trong mất đi cảm ứng mà bay tứ tung ra ngoài, phạm vi mở rộng đến mấy vạn dặm, tương ứng với uy lực đã giảm nhỏ đi trăm ngàn lần.

"Dương Đình ta sẽ không thua đâu."

Tiếng rống giận dữ vang lên, nương theo tiếng gào thét này còn có một đạo hắc thiết quang mang, đây chính là hơi thở của rồng, một năng lực thiên phú Cự Long. Mà hơi thở của rồng kỳ thật tựu chính là Long lực tinh hoa, cũng chính là Long lực tinh thuần nhất, bản thân Dương Đình đã đạt đến cảnh giới là Sinh Tử Cảnh tứ trọng thiên, hơi thở rồng của hắn sẽ tương đương với công kích của Sinh Tử Cảnh ngũ trọng thiên, Long lực một khi phun phát ra ngoài sẽ đem đến lực sát thương dị thường kinh người, không kém cỏi hơn chút nào so với một kích toàn lực của Dương Đình.

Hơi thở rồng lúc mới vừa phát ra chỉ to chừng cánh tay, trên đường tiến công không ngừng mở rộng ra, lúc ra đến mấy ngàn dặm bên ngoài thì đã to đến trăm mét, hơn mười đạo hơi thở rồng liên tục được phun ra đã khiến cho toàn bộ khu vực phía Đông của luận võ đài tràn ngập khí nóng của hơi thở rồng, đem Diệp Trần bao phủ đi vào.

Xùy!

Tay phải lập loè trảo qua, Diệp Trần liền bắt được một đám kiếm khí, những sợi kiếm khí này nằm lẫn trong năng lượng hơi thở rồng, sắc bén vô cùng, thế nhưng vừa đến trên tay Diệp Trần liền lập tức mềm mại ra.

Bởi vì đây là kiếm khí của chính Diệp Trần tạo ra nên mới có hiệu ứng này.

Trạng thái hiện tại của Dương Đình nhìn như vô cùng dũng mãnh, nhưng trên thực tế hắn đã rơi vào tình trạng “cùng đồ mạt lộ” rồi, trong cơ thể của hắn giờ đây đã bị tràn ngập kiếm khí sau khi trúng phải bạo phá của Thủy Hỏa Vô Tình, thế cho nên hơi thở rồng được phun ra đều mang theo một lượng kiếm khí, hơn nữa bởi vì nguyên nhân hơi thở rồng không còn được thuần túy nữa nên uy lực của nó cũng không thể đạt đến mức tận cùng, lực lượng rất nhanh bị suy yếu đi.

Đương nhiên, đây cũng là chỗ thông minh của Dương Đình, hắn đã mượn thiên phú năng lực hơi thở rồng để thanh trừ đám kiếm khí còn sót lại trong cơ thể, phun hết ra ngoài, nếu không dùng thủ pháp bình thường này để thanh trừ thì hao phí nội lực và thời gian thanh trừ sẽ gia tăng gấp mười, thậm chí gấp trăm lần.

Đáng tiếc, hắn đã quá xem thường Hủy Diệt Kiếm Ý, kiếm khí bình thường tuy có thể thông qua hơi thở rồng bị tống ra ngoài, nhưng Hủy Diệt Kiếm Ý như trước vẫn còn sót lại trong cơ thể hắn, chỗ lợi hại của Hủy Diệt Kiếm Ý nằm ở chỗ, nó có thể đem năng lượng của nạn nhân chuyển hóa thành hủy diệt kiếm khí, ví dụ như Long lực, khí huyết, thậm chí cả huyết nhục của Dương Đình cũng trở thành món mồi ngon của nó.

Không thể tống hết đám Hủy Diệt Kiếm Ý, hiệu quả là cực kỳ bé nhỏ.

Rất hiển nhiên, Dương Đình cũng phát hiện ra điểm này nên hắn không tiếp tục phun hơi thở rồng ra nữa, mà trực tiếp vận động Cự Long ý chí để càn quét toàn thân, bất luận là nơi hẻo lánh gì cũng đều không buông tha.

"Phát hiện quá muộn rồi."

Diệp Trần lắc đầu, Đồ Ma kiếm giơ lên cao rồi bổ tới một kiếm, kiếm mạc màu xanh biếc chợt lóe lên.

Trong khi đang cố đem tuyệt đại bộ phận Cự Long ý chí để trừ khử Hủy Diệt Kiếm Ý thì gặp phải công kích bất ngờ lao tới, Dương Đình không cách nào ngăn cản nổi nên đã bị Thủy Hỏa Vô Tình của Diệp Trần chém đứt thành hai khúc.

Diệp Trần thắng!

"Thật sự không thể tưởng được, ngay cả Bạo Long Dương Đình cũng phải thất bại dưới tay hắn."

"Không phải chứ, trên người Diệp Trần ngay cả một vết thương nhỏ cũng không có, đây là toàn thắng a!"

Nếu như nói trước đó Diệp Trần đã lấy thành tựu để làm cho mọi người rung động, thì tình huống hiện tại mà hắn làm ra đã khiến mọi người phải chết lặng, cường hãn như Dương Đình đều tựa hồ vẫn không mang đến cho hắn bất kỳ uy hiếp gì, từ đầu tới cuối đều rơi vào thế hạ phong. Đến phút cuối cùng này, mọi người vẫn tưởng rằng Dương Đình còn có cơ hội lật bàn, nhưng nào có thể đoán được đó lại là hiện tượng ngoan cố chống cự.

"Hiện tại tựu xem cuộc chiến giữa Lãnh Phi Phàm cùng A Cửu rồi."

Các cuộc chiến đấu sẽ không vì cảm xúc của mọi người mà xuất hiện trì hoãn, sau khi trận đấu thứ mười kết thúc, cũng là lúc vòng đấu thứ 17 bắt đầu.

Rất nhanh, Lãnh Phi Phàm đấu với Bạo Long Dương Đình, cũng giống như Diệp Trần, nếu Lãnh Phi Phàm có thể đánh bại Bạo Long Dương Đình thì tựu sẽ đặt chân vào 3 bài danh đầu tiên, điều kiện tiên quyết là hắn phải đánh bại được Dương Đình.

"Tứ giai Thánh Long quyền!"

"Vô Sinh Tu La Trảm!"

Dương Đình cùng Lãnh Phi Phàm chiến đấu dị thường nóng nảy, khí kình hình rồng cùng đao khí hoà lẫn tạo ra hỏa tinh vô cùng sáng lạn.

"Lãnh Phi Phàm, bằng vào Vô Sinh Tu La Trảm của ngươi thì không thể nào đánh bại được ta đâu."

Vết đao cực lớn xỏ xuyên qua không trung của luận võ đài, Dương Đình bị oanh kích bay rớt ra ngoài, tấm chắn Long giáp trên cánh tay trái của hắn đã bị cắt mở ra một nửa, suýt nữa đứt gãy, bất quá sau một khắc, tấm chắn đã lập tức khôi phục.

"Chân Tu La trảm!"

Lãnh Phi Phàm mặt không biến sắc, tại sau lưng của hắn hiện ra một Tu La chi ảnh, Tu La chi ảnh cao tới trăm trượng và cầm trên tay trường đao cũng dài đạt trăm trượng, sau một khắc, Lãnh Phi Phàm vận động Tu La ảnh chém ra một đao làm trên luận võ đài vung vẩy đầy huyết hồng, cả người Dương Đình đã biến thành huyết thủy, sinh cơ hoàn toàn bị chém chết.

"Quả nhiên."

Ánh mắt Diệp Trần dừng ở Lãnh Phi Phàm, đối phương cũng giống như mình, từ đầu tới đuôi đều giữ lại thực lực then chốt, trước đây, khi lần đầu tiên nhìn thấy đối phương, Diệp Trần cũng đã cảm giác được, nếu mình tung ra toàn lực ứng phó thì cũng không có được nắm chắc tất thắng hắn, hiện tại đã đi qua thời gian dài như vậy, cũng không biết đối phương đã tiến bộ đến mức nào rồi, nhưng chắc chắn là không hề nhỏ.