- Sách hay!
Diệp Trần không kìm được tán thưởng một câu.
Cuốn kiếm kinh này mặc dù không thể trực tiếp nâng cao lực chiến đấu và kiếm pháp, nhưng có thể khiến một kiếm khách thêm nhiều lý luận và tri thức, tuyệt đối không được coi thường lý luận và tri thức, đối với võ giả mà nói, không có lý luận cũng có thể trở thành cao thủ, nhưng tuyệt đối không thể một đại tông sư, cái gọi là tông sư, tự thân phải có một kho tri thức cự đại, như vậy mới có đủ uyên thâm, sáng tạo ra đạo lộ và lý luận của riêng mình, sau đó kiên định đạo lộ và lý luận, tiến vào cảnh giới cao hơn.
Tâm thần trầm nhập vào trong nội dung kiếm kinh, Diệp Trần dần dần quên mất thời gian.
Ngoài viện tử, ánh trăng như nước, tinh quang lấp lánh.
Bỗng dừng.
Một trận cuồng phong từ phương xa ào đến, thổi mạnh lên mặt hồ.
Các trưởng lão đang nghỉ ngơi cũng mặt lộ nghi hoặc, khoảnh khắc vừa rồi, họ ngầm cảm thấy có phong mang chi ý lóe qua, chỉ là cẩn thận tìm kiếm lại không có gì, tựa hồ như ảo giác.
Từ Tĩnh đang khoanh chân tu luyện mở trừng mắt, vô thức nghĩ đến Diệp Trần, rồi lại nhắm chặt hai mắt, không để ý nữa.
Kiếm kinh chỉ có mười ba trang, mặc dù Diệp Trần xem rất kĩ, cân nhấc từng câu từng chữ, nhưng chưa đến nửa canh giờ đã xem xong toàn bộ.
- Ý!
Tỉnh lại trong nhập thần, Diệp Trần cảm thấy tâm cảnh thông minh rất nhiều.
Bàn tay nắm chặt chuôi Vân ẩn kiếm, Diệp Trần cảm thụ càng sâu hơn, một thứ gì đó mịt mờ đang từ đáy tim trào ra ngoài. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Là kiếm ý!
Suy nghĩ một lúc, Diệp Trần mới phát hiện nửa bước kiếm ý của mình càng ngưng thực hơn.
Đến cảnh giới này của hắn, đã tiến nhập bình cảnh kì, muốn đột phá không phải một hai ngày, phải qua một thời gian dài rèn luyện, mài dũa kiếm ý phong duệ, cho dù chỉ có một chút tiến bộ cũng sẽ cảm nhận rất rõ.
Nếu như nói trước kia là nửa bước kiếm ý thì bây giờ là tiến thêm một bước trên cơ sở nửa bước kiếm ý, cách kiếm ý chân chính chỉ còn một tấm rèm mỏng. Chỉ cần một gió nhẹ thổi qua, tấm rèm mỏng ấy sẽ bị xé rách, kiếm ý tinh túy hiển hiện trong lòng.
Thổ ra một ngụm trọc khí không hề tồn tại, Diệp Trần lẩm bẩm:
- Không ngờ một cuốn kiếm kinh bình thường lại có tác dụng như vậy, bớt được rất nhiều thời gian rèn luyện, bây giờ chỉ còn chờ ngày cảm ngộ, nắm bắt kiếm ý, cảm ơn nàng lắm! Viên Tuyết Mai.
Lúc này nếu như Viên Tuyết Mai biết Diệp Trần có được thu hoạch lớn từ quyển Kiếm kinh, nhất định sẽ phải trợn mắt há mồm, quyền Kiếm kinh này được nàng nghiên cứu trong một thời gian dài, căn bản không nhìn ra điểm đặc thù, cùng lắm khiến phong cách chiến đấu của nàng thực dụng hơn một chút mà thôi.
Đứng dậy, Diệp Trần mở toang cửa sổ ngắm ánh trăng.
Một lúc sau, đợi tâm tình bình phục, Diệp Trần mới đóng cửa sổ, bắt đầu vài chân khí tu luyện hằng ngày.
Một đêm bình an vô sự.
Sáng sớm ngày thứ hai.
Tầng sương mỏng bao phủ trên mặt nước, trắng ngần thánh khiết.
Phỉ Thúy Cốc yên tĩnh dần dần trở nên náo nhiệt, tiếng người cười nói ồn ào.
Một số đại thế lực đầu não hôm qua không đến kịp hôm này đều đã có mặt, tràng diện còn hoành tráng hơn cuộc thi xếp hạng Đệ tử nội môn Lưu Vân Tông gấp mười lần, dù sao Phỉ Thúy công tử bước vào Độ Hư Cảnh cũng không phải việc một cuộc thi xếp hạng đệ tử nội môn cỏn con có thể so sánh, nếu không có gì bất ngờ, mười năm nữa, Phỉ Thúy công tử sẽ trở thành trụ cột chính của Phỉ Thúy Cốc, danh khí không hề thua kém ngũ đại tông môn tông chủ.
- Trên yến tiệc chúc mừng, đệ tử kiệt xuất của các đại tông môn chắc chắn sẽ phải lên sân khấu biểu diễn luận bàn, đến lúc đó vừa hay có thể quan sát các Thiên Phong Quốc đỉnh tiêm thiên tài chiến đấu.
- Đáng tiếc, các đại đệ tử đều không đến, nếu không sẽ rất rầm rộ.
- Đã là rất tốt rồi, như Bắc Tuyết khoái đao Lâm Kì, Thạch nhân Thạch Phá Thiên gì đó thực lực trên cơ bản không hề thua kém Bắc Tuyết công tử và Đoan Mộc công tử, chỉ có Phỉ Thúy công tử, người đã bước vào Độ Hư Cảnh tu vi, năng lực áp quần hùng mà thôi, những người còn lại sàn sàn như nhau.
- Nói như vậy, cũng đúng, ngẫm lại đúng là kinh khủng, đại tông môn khác có một công tử thiên tài đã là không tệ, Phỉ Thúy Cốc trừ Phỉ Thúy công tử ra, Chưởng tuyệt Liễu Vô Tướng, Thạch nhân Thạch Phá Thiên đều có thực lực cấp bậc này, cộng thêm mấy tháng gần đây còn mọc ra "Đạp tuyết vô ngân" Cơ Tuyết Nhạn nữa là ba người.
- Ừm, Phỉ Thúy Cốc ở phương diện tuyệt đỉnh thiên tài chưa bao giờ thiết hụt, Liễu Vô Tướng và Thạch Phá Thiên mặc dù được liệt vào nấc thang thứ hai thanh niên Thiên Phong Quốc, nhưng chúng nhân đều biết, họ tuyệt đối là những nhân vật đỉnh tiêm nhất trong nấc thang thứ hai, sắp đuổi kịp Đoan Mộc công tử và Bắc Tuyết công tử của nấc thang thứ nhất.
Trên con đường xen giữa các hồ, những người mới đến nhao nhao nghị luận.
Lục Liễu Cư.
Tắm rửa xong xuôi, Diệp Trần đến chủ viện nơi Đại trưởng lão đang nghỉ ngơi.
Một lúc sau, Đại trưởng lão Tứ trưởng lão từ trong đại sảnh bước ra, Đại trưởng lão nhìn khắp ba người, lên tiếng nói:
- Xuất phát thôi!
Trên đường.
Đại trưởng lão nhắc nhở Diệp Trần:
- Lúc biểu diễn luận bàn, không được hành động theo cảm tính, để người ta khích tướng, nên nhớ, ngươi đại diện cho cả Lưu Vân Tông chứ không phải cá nhân ngươi.
- Đệ tử biết.
Diệp Trần gật gật đầu.
La Hàn Sơn bên cạnh cười nói:
- Trừ phi có người cố ý nhằm vào ngươi, nếu không sẽ không có chuyện gì xảy ra, hơn nữa còn có ta và Từ Tĩnh sư muội phía trước.
Bây giờ La Hàn Sơn đã không còn là La Hàn Sơn của nửa năm trước, lúc đó hắn vừa mới hồi phục cái danh thiên tài, chỉ muốn nhanh chóng chứng minh bản thân, cho nên mới nhận lời Chưởng tuyệt Liễu Vô Tướng tam chưởng chi chiến, La Hàn Sơn hôm nay thái độ hòa nhã, khí chất trầm ổn, mang đến cho người ta cảm giác chắc chắc.
- Hàn Sơn, ta biết con nửa năm vừa rồi tiến bộ vượt bậc, nhưng cũng không nên coi thường Liêu Vô Tướng và Thạch Phá Thiên, hai người này không hề đơn giản.
Tứ trưởng lão xen vào một câu.
La Hàn Sơn nói:
- Tứ trưởng lão yên tâm, con tự có chừng mực.
Chủ kiến trúc quần Phỉ Thúy Cốc cách biệt với bên ngoài vằng con con sông, trên sông có ba cây cầu đá khí thế khoáng đạt, dài ba mươi ba trượng, rộng năm trượng, có thể dung nạp thập kị sóng vai mà không hề có vẻ chật chội.
Trên cầu người qua kẻ lại tấp nập, tất cả đều đang hướng đến chủ kiến trúc quần,
Qua cầu, tự có một Phỉ Thúy trưởng lão ngoại môn ra nghênh đón.
- Các vị, yến tiệc được tổ cử hành ở quảng trường Bảo Hoa, mời đi theo ta.
Đại trưởng lão gật gật đầu, đi theo đối phương.
Một lúc sau, quảng trưởng Bảo Hoa mà đối phương nói hiện ra trước mắt mọi người, chỉ thấy một quảng trương rộng mấy trăm trượng, thông thể trắng bóng ánh xanh, tỏa ra quang mang dìu dịu, tựa hồ như dùng Phỉ Thúy cự hình chế tạo mà thành, bảo quang hoa lệ, vô cùng tôn quý.
Trên quảng trường sớm đã xếp sẵn vị trí, có một phần ba số người đã an tọa, những người khác thì đang lũ lượt tiến vào.
- Mời sang bên này.
Phỉ Thúy trưởng lão ngoại môn dẫn mấy người đến vị trí thứ hai bên phải ghế thủ tọa tịch, vị trí thứ nhất là Nam La Tông, đối diện là Bắc Tuyết Sơn Trang và Tử Dương Tông, từ phương diện này có thể nhìn ra, Lưu Vân Tông đang xếp hạng cuối trong ngũ đại tông môn.
Đại trưởng lão lơ đễnh, gật đầu ngồi xuống.
Từ trưởng lão và bọn Diệp Trần lần lượt ngồi bên cạnh.
Nghiêng đầu, Diệp Trần nhìn thấy Viên Tuyết Mai, đối phương đang mỉm cười với hắn, nụ cười tươi tắn động nhân, lại nhìn sang phía đối diện, Âu Dương Minh thân hình cao lớn đầu tiên là quan sát La Hàn Sơn, sau đó lại quay sang nhìn Diệp Trần, vẻ khó chịu hiện rõ trên mặt.
- Nhị sư huynh, La Hàn công tử La Hàn Sơn trước kia lợi hại vậy sao?
Thiếu niên xấu xí bên cạnh Âu Dương Minh hỏi.
Âu Dương Minh thản nhiên nói:
- Chuyện trước kia nhắc lại làm gì! Hắn bây giờ đâu còn thực lực công tử, Hàn Sơn công tử đã trở thành dĩ vãng rồi.
- Đệ thấy, Thiên Phong Quốc có lẽ phải xếp lại tứ đại công tử, bỏ đi Phỉ Thúy công tử không cùng tầng thứ, đá bay La Hàn công tử, tứ đại công tử còn hai suất nữa, đại sư huynh và nhị sư huynh có lẽ có thể thượng bảng, danh hiệu đệ đã nghĩ xong rồi, đại sư huynh tên Bôn lôi công tử, nhị sư huynh tên Thần thối công tử.
Thiếu niên xấu xí nịnh hót nói.
Âu Dương Minh sửng sốt, danh hiệu Thần thối công tử không tệ, đột nhiên, hắn sầm nét mặt, giả vờ quát tháo nói:
- Đừng nói linh tinh, danh hiệu công tử đâu tới lượt chúng ta.
Thiếu niên xấu xí quan sát nét mặt biết Âu Dương Minh không giận, nhất thời châm ngòi thổi gió, nói:
- Đệ nói thật, nhị sư huynh chỉ là thành danh muộn hơn một chút mà thôi, tứ đại công tử nhất định có phần huynh.
- Hàn Sơn công tử ta sẽ đánh bại hắn, hi vọng hắn đáng để ta ra tay.
Âu Dương Minh nheo nheo mắt.
Đối diện, Trong lòng Diệp Trần cười lạnh, hắn linh hồn lực cường hãn nên nghe rất rõ những gì đối phương nói. Âu Dương Minh và thiếu niên xấu xí trong mắt đúng là chẳng còn ai, đừng nói La Hàn công tử, Bắc Tuyết khoái đao Lâm Kì không dễ gì đối phó.
Khi vầng mặt trời rực rỡ nhô lên từ phía đằng Đông, trên quảng trường đã đầy ắp người, chỉ còn lại chủ nhân Phỉ Thúy Cốc là vẫn chưa xuất hiện.
Lại đợi thêm một lúc nữa, đại điện môn trên quảng trường đột nhiên hé mở, từ trong bước ra một nhóm người.
Nam tử dẫn đầu tuổi độ bốn mươi, tướng mạo anh tuấn, cằm để râu dài, trên người không hề có bá khí, mà là ôn văn nho nhã chi khí, tựa hồ như một bị nho sinh trung niên đọc nhiều sách vở, hào hoa phong nhã, mang lại cho người ta ấn tượng vô cùng tuyệt mỹ.
- Trang cốc chủ, đã lâu không gặp.
- Trang cốc chủ, chúc mừng,
Bên dưới, thủ lĩnh các đại thế lực đứng lên ôm quyền nói.
Trung niên nho nhã tươi cười, phất tay ra hiệu cho chúng nhân ngồi xuống, trên người tự có một loại khí thế tất khó hình dung, không phải Phỉ Thúy Cốc cốc chủ Trang Khánh Hiền còn là ai nữa.
Diệp Trần khẽ nhíu mày, không biết vì sao, nhìn đối phương, hắn lại nghĩ đến hình tượng nhân vật Nhạc Bất Quần trong tiểu thuyết kiếm hiệp.
Hai bên Trang Khánh Hiền có tám vị trưởng lão nội môn, một khí tức khoáng đạt, thâm bất khả trắc, không hề thua kém Đại trưởng lão, hai người đứng trên còn có phần hơn, phía sau là Phỉ Thúy Cốc tam đại đệ tử hạch tâm, là tướng mạo lạnh lùng Liễu Vô Tướng, khí chất tôn quý Thạch Phá Thiên, dung mạo tuyệt mỹ giống như không cốc u lan Cơ Tuyết Nhạn, còn có một nam đệ tử da dẻ trắng trẻo, ngũ quan còn tuấn tú hơn cả con gái, mắt ẩn hiện quang mang âm hiểm.
Phí Thúy Cốc chúng nhân vào chỗ, Trang Khánh Hiền cao giọng nói:
- Hôm nay là tiệc chúc mừng khuyển tử Trang Phỉ, đa tạ các vị nể mặt, vạn dặm xa xôi đến Phỉ Thúy Cốc, ta Trang Khánh Hiền cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
- Trang cốc chủ nói gì vậy, ngài mời chúng ta đến đã là nể mặt chúng ta lắm rồi.
- Không sai, Phỉ Thúy Cốc là Thiên Phong Quốc đệ nhất tông môn, sao ta lại không đến.
- Tiệc mừng sắp bắt đầu, sao chưa thấy lệnh công tử hiện thân!
Trang Khánh Hiền cười cười, không khí hiện trường làm hắn rất hài lòng, đợi qua hôm nay, địa vị bá chủ của Phỉ Thúy Cốc sẽ càng thêm chắc chắn, áp đảo triệt để tứ đại tông môn còn lại.
- Các vị đợi cho một chút, khuyển tử sẽ đến ngay thôi.
Trang Khánh Hiền vừa dứt lời, một thân ảnh trẻ trung bước ra từ trong đại điện.
Tựa hồ có khí tràng vô hình ảnh hưởng, tất cả mọi ánh mắt đều tập trung lên người hắn.
Người đến mười tám mười chín tuổi, mặt như quan ngọc, đôi mắt như hai vì sao trên trời, sáng lấp lánh, thân hình hắn thon dài, khoác trên mình một nộ y phục màu lực đại khí tôn quý, mỗi bước đi, đều tỏa ra ma lực vô hình, dẫm lên tim gan người khác.
Nhìn thấy đối phương, trong mắt Lâm Kì bạo phát chiến ý kinh nhân, nhưng rồi lại bình phục rất nhanh, Âu Dương Minh trong mắt ngoài chiến ý còn có dã tâm và sự đố kị, nắm tay siết chặt, không ai biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, chỉ là Diệp Trần có thể cảm nhận rõ ràng cảm khái nhàn nhạt trên người đối phương.
Người đến thân phận không cần nói cũng biết.
Chính là Thiên Phong Quốc đệ nhất thanh niên cao thủ, Phỉ Thúy công tử Trang Phỉ.
- Giỏi lắm Phỉ Thúy công tử, tu vi rõ ràng là Bão Nguyên Cảnh sơ kì cảnh giới, nhưng lại cho người ta áp lực của Độ Hư Cảnh trung kì, tiềm lực không thể hạn lượng.
Một gã thực lực khá cao của đại thế khác hít ngược một hơi lãnh khí.
- Vương bang chủ vẫn chưa nghe thấy sao, Phỉ Thúy công tử lúc bước vào Độ Hư Cảnh, từng bị một trung cấp quỷ vệ dưới tay Thi quỷ đạo nhân đánh lén, nhưng bị hắn một chưởng phản sát.
- Trung cấp quỷ vệ! Năm đó Cửu U Giáo vị diệt, Thi quỷ đạo nhân thân là một trong một trăm linh tám đại quỷ, quỷ vệ dưới tay đi đến đâu thắng đến đó, toàn bộ là tinh nhệ trong tinh nhuệ, trở thành trung cấp quỷ vệ, chí ít cũng là Bão Nguyên Cảnh sơ kì đỉnh phong tu vi!
Tu vi càng đến hậu kì, càng khó giết người vượt cấp, ở võ giả đệ nhất đại cảnh giới Luyện Khí Cảnh, vượt mấy cấp giết người không phải chuyện gì khó, đến Ngưng Chân Cảnh, vượt một giai vị giết người cũng không khó, nhưng đến Bão Nguyên Cảnh, vượt giai vị giết người tương đối khó, huống hồ trở thành trung cấp quỷ vệ đều là tinh nhuệ, bản thân cũng có thể vượt giai vị giết người.