Ầm!
Thủ cấp Thiên Tà bị bạo liệt ngay lập tức nhưng không một tia máu nào tóe ra, toàn bộ huyết nhục đều bị Hủy Diệt Kiếm Ý kiếm khí xâm nhập xoắn thành hư vô, không chỉ có như vậy, kiếm khí ngưng tụ thành một điểm bạo phát, không chỉ hủy diệt thủ cấp của Thiên Tà mà một phần thân thế của hắn cũng bị xoắn nát tan, chỉ còn lại hai chân to lớn mà kiếm khí không lan đến kịp.
Hậu quả của một chiêu kiếm này khiến Diệp Trần buộc phải vội vã bay ngược đi ra ngoài để phục hồi mất mát chân nguyên, quy tắc phản phệ rung chuyển mang đến tiêu hao sức sống cùng chân nguyên, lúc này chính là thời điểm hắn suy yếu nhất.
Huyết nhục nhúc nhích, lấy hai chân làm căn cơ, thân thể Thiên Tà cấp tốc phục sinh.
“Không thể tha thứ, aaa, đầu của ta.”
Thiên Tà hai mắt hiện ra huyết hồng, điên cuồng giận dữ.
Diệp Trần một kiếm này đã dập tắt gần như bảy phần mười tà lực của hắn, nhưng vẫn không buông tha, một kiếm này trực tiếp bạo phát tại bên trong đầu của hắn, cuồng bạo Hủy Diệt Kiếm Ý còn tiếp tục ăn mòn vào hồn hải, dẫn đến linh hồn của hắn cũng nhận lấy cắt chém kịch liệt. Phải biết rằng, linh hồn cùng thân thể là một khối chặt chẽ không thể tách rời, dưới tình huống thân thể hoàn hảo thì Hủy Diệt Kiếm Ý không đến mức có thể làm cho hắn thương gân động cốt, nhưng hiện tại hắn bị một chiêu kiếm kia đâm thủng mi tâm, ở bên trong bạo phát, tạo ra lực sát thương thế nào thì cũng có thể tưởng tượng được ra.
Đầu đau như búa bổ, Thiên Tà thần trí đã có một chút điên loạn, trên người hắn tràn ngập oán độc cùng khí tức mịt mờ.
"Đi chết đi!”
Căn bản hắn không để ý một lượng kiếm khí còn sót lại đang từ hai chân đang lan
tràn đến toàn thân, thân thể Thiên Tà nghiêng về phía trước, hướng về Diệp Trần bay nhào đến, hai tay hắn hiện lên trảo hình được dung nhập thêm khí lưu màu đen sắc bén trông như quỷ trảo.
Diệp Trần ngoảnh mặt làm ngơ, dưới lòng đất, một thanh hắc sắc cự kiếm chui ra đón lấy Thiên Tà, không biết tự lúc nào Diệp Trần đã lấy Thiết Huyết Ngân Lam Kiếm, thi triển ra Địa Sát Kiếm Thuật rút lấy đầy đủ Địa Nguyên Sát Khí ở dưới lòng đất, hiện tại dưới tình huống thân thể không thể cử động cũng vừa vặn dùng địa sát cự kiếm để chống trả Thiên Tà.
Đinh! Đinh! Đinh!
Hỏa tinh tung toé, một người một chiêu kiếm càng đánh càng không thể tách rời, Diệp Trần lúc này giống như một bức tượng điêu khắc nhưng cả người khí tức sôi trào.
“Muốn phong ấn ta!? vĩnh viễn cũng không thể nào.”
Bên trong không gian Càn Khôn phục ma trận pháp, Âm Phong Tà Đố càng đánh càng hăng, tà khí ngập trời, dựa vào tà ác tế đàn, hắn căn bản không cần lo lắng tà lực bị dùng hết.
Rầm rầm Ầm!
Lấy lực lượng một người hắn lại có thể ngăn trở tám phần mười mê vụ không tiến thêm được chút nào, Ma Hoa Hoàng đã thi triển hết toàn lực rút lấy quá nhiều tà ác lực lượng mà không có chỗ phát tiết, lúc này hai tay nàng liền điểm chỉ, từng viên từng viên ma lực quang cầu hướng về mê vụ đánh tới, tiếng nổ trời long đất lở vang lên liên tiếp, sóng trùng kích bạo phát mãnh liệt đem mê vụ thổi tản đi rất nhiều.
“Yến muội muội, tóc của muội !?”
Ma Hoa Hoàng chú ý tới mái tóc Huyền Hậu đã bị bạc trắng đi một phần mười, điều này đại biểu sức sống của nàng dĩ nhiên đã tiêu hao đi một phần mười rồi, tương ứng chính là một trăm năm, mà trước đó nàng cũng đã tiêu hao không ít tinh huyết, nhưng đó là tinh huyết trôi đi cũng không phải sức sống trực tiếp mất đi quá nhiều, qua chừng thời gian mấy chục năm cũng có thể bù đẳp trở về.
“Lẽ nào đây là quy tắc phản phệ?”
Ma Hoa Hoàng trong lòng suy đoán.
Vì không còn bao lâu nữa sẽ xảy ra dị tộc đại kiếp nạn nên Huyền Hậu đã chuẩn bị rất nhiều. “Càn Khôn phục ma trận pháp” chính là một đòn sát thủ rất mạnh mà nàng chuẩn bị dùng trong dị tộc đại kiếp nạn.
Đòn sát thủ Càn Khôn phục ma trận pháp cũng không phải là trận pháp phổ thông, mà là một môn phong ấn trận pháp, một khi thi triển đến mức tận cùng sẽ bắt đầu can thiệp vào “quy tắc vận chuyển”, cho nên tất nhiên sẽ gặp phải quy tắc phản phệ. Tuy biết Âm Phong Tà Đe cường đại, nhưng nàng nghĩ cũng không đến nỗi phải trả cái giá to lớn như vậy mà cũng không thành công. Nàng không ngờ rằng, cái tế đàn tà ác kia lại có thể cách không Càn Khôn phục ma trận pháp để rút lấy lực lượng tà ác từ ngoại giới chuyển hóa thành tà lực tự thân, kể từ đó, chỉ cần tà lực không tiêu hao hết thì Càn Khôn phục ma trận pháp sẽ không có biện pháp nào thành công.
“E sợ là ngay cả hai thành nắm chắc cũng không tới rồi.”
Huyền Hậu hiện tại tùng hạ một hơi nhưng nàng cũng không hề bất ngờ quá lớn bởi trước đó nàng cũng chỉ có năm phần nắm chắc, dù sao đây chỉ mới là lần đầu tiên nàng thi triển Càn Khôn phục ma trận pháp.
“Ha ha ha trận pháp phong khốn, sẽ chỉ làm ta càng ngày càng mạnh lên thôi.”
Ngũ sắc lưu quang bên trong bị ánh đao ngang dọc của Ầm Phong Tà Đế cuồng tiếu không ngừng.
Không ngừng huy đao, hắn có thể cảm giác được bản thân mình cùng thân xác chân thủy đại đế càng ngày càng phù hợp, tinh khí thần có xu thế hồn xác hợp nhất, trước đó hắn vung ra một đao thì có ít nhất ba phần mười lực lượng bị trôi mất, còn bây giờ như có thể phát huy đến tám phần mười, một đao vung ra, ánh đao thê lương như có thể trảm thiên liệt địa.
Tuy nhiên, bằng thực lực hiện tại của hắn thì như trước vẫn không có biện pháp thoát vây mà ra, thế nhung hắn vẫn tin tưởng, chờ cho thực lực của hắn từng bước
tăng lên liền có thể xé rách trận pháp, bất quá đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Địa Nguyên Sát Khí tại mặt trên Địa sát cự kiếm càng ngày càng mờ nhạt đi, lúc vừa mới bắt đầu còn có thể cùng Thiên Tà đấu một trận nhưng càng về sau, mỗi lần giao kích, đều bị thất thoát ra ngoài khiến kiếm reo lên từng trận.
Chân nguyên bắt đầu bình phục và sôi trào, mi tâm màu bạc dọc mắt Diệp Trần mở ra, đột nhiên phun ra một đạo chùm sáng màu bạc vào thẳng Thiên Tà khiến hắn kêu thảm một tiếng, thất khiếu chảy máu.
Trước đó, khi linh hồn chưa bị thụ thương bởi kiếm khí nên hắn không sợ đạo linh hồn công kích này, nhưng hiện tại không thể nghi ngờ là “tuyết thượng gia sương” rồi.
"Nguyên Thần Tỏa Sát!’'
Diệp Trần thừa thắng xông lên, kế tục thi triển ra tuyệt học Nguyên Thần Tỏa Sát
của Nguyên Hoàng.
Chỉ thấy kim quang mơ hồ lóe lên, trong chóp mắt, một vầng sáng màu hoàng kim sắc bén xâm nhập vào đến sâu xa nơi mi tâm của Thiên Tà, trong hồn hải Thiên Tà giờ đây đã bị một vầng sáng màu vàng kim to lớn vô biên ngự trị, không ngừng kịch liệt cắt chém. Thống khổ ập đến từ sâu thẩm trong linh hồn làm cho Thiên Tà không nhịn được mà gào thét lên.
"Tà Linh Trấn Thủ!''
Thiên Tà vội vã thi triển ra một môn linh hồn phòng ngự bí pháp.
Ầm!
Trong hôn hải, sóng lớn mãnh liệt hình thành, một tà ma to lớn bông nhiên xuât thê, tà ma này là do linh hôn lực của hăn ngưng tụ mà thành, hai tay của nó liên băt lây
> 9
vâng sáng màu vàng kim, sau đó thân thê không ngừng bành trướng, hai tay cũng theo đó phóng to lên, đem giữ chặc lây vâng sáng màu vàng kim khiên nó không thê tiêp tục căt chém hôn hải nữa.
“Kết thúc cho ta”
Tại lúc Thiên Tà thi triển linh hồn phòng ngự bí pháp, Diệp Trần đồng thời hai tay nắm chặt Thiên Hạt Kiếm, một chiêu kiếm xuất ra mang theo kiếm khí màu lục bích đi xuyên qua người Thiên Tà, lóe lên một cái rồi biến mất.
Bên trong cơ thể hắn bắt đầu phát ra tiếng lách cách hệt như cây khô bị tia sét đánh trúng vậy, thân thể Thiên Tà lập tức bắt đầu cháy rừng rực, ngọn lửa màu bích lục hừng hực bốc lên cao đến mấy chục mét, một ít tà khí muốn chạy trốn liền bị ngọn lửa này quét qua mà biến thành tro bụi, không còn sót lại chút gì. Đây chính là tính chất hủy diệt của hỏa diễm do thủy hỏa dung hợp hóa thành, chỉ cần một tia nhỏ liền có thể phá hủy cả một ngọn núi cao. Ngay cả Hoàng Bào lão quái trước đây bị ngọn lửa này quét thoáng qua một chút đã ngay lập tức muốn "thân tử đạo tiêu", chứ đừng nói chi là một ít tàn dư tà khí.
“Ta không cam lòng!”
Thiên Tà kêu thảm một tiếng rồi âm thanh chợt im bặt đi.
Từ đó, một Tà Linh Tộc cự kiêu đã bị Diệp Tran triệt đê chém giêt, có thê nói đôi phương chết cũng rất oan uổng, nhưng suy cho cùng cũng không oan chút nào. Sở dĩ nói hắn oan là bởi vì tại Chân Linh Thế Giới, cảnh giới của hắn phải hứng chịu áp chế quá lớn, vốn là Sinh Tử Cảnh Lục Trọng Thiên cảnh giới mà ở chỗ này chỉ có thể phát huy đến mức độ Sinh Tử Cảnh Tứ Trọng Thiên, hơn nữa vẫn không thể triệt để quen thuộc thể xác của Tịch Diệt Ma Đế nên thực lực của hắn chỉ có thể phát huy đến bảy, tám thành. Còn nói hắn không oan là bởi vì Hủy Diệt Kiếm Ý của Diệp Trần chuyên dùng để khắc chế tà ma của Tà Linh Tộc, từ cổ chí kim, những võ giả tìm hiểu Hủy Diệt Kiếm Ý hay Hủy Diệt Ý Chí đều là những nhân vật vô địch, tuy số lượng những người này không nhiều nhưng vào thời đại thượng cổ, dị tộc cường giả bị phong ấn rất ít, trên căn bản đều bị triệt để diệt sát.
Bất quá Hủy Diệt Ý Chí không phải dễ dàng có thể tìm hiểu như vậy, có đôi khi còn phải phụ thuộc vào duyên số, mặc cho ngươi có phong hoa tuyệt đại thế nào, nếu cơ địa không thích họp với Hủy Diệt Ý Chí thì cũng không có khả năng lĩnh ngộ.
Cái này có cường đại hay không cũng không quan hệ nhiều lắm.
Một bên kia, Huyền Hậu vẫn đang nỗ lực trấn mão đè lên Âm Phong Tà Đế, mái tóc của nàng từ một phần mười, đã chậm rãi bạc trắng đến một phần năm, sức sống tiêu hao quá kinh người.
“Yến tiền bối, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trước đó, Diệp Trần đã nhận thấy được sự tình có biến động nhưng không có thời gian để hỏi đến.
Huyền Hậu sắc mặt tái nhợt nói: “Âm Phong Tà Đế đã triệu hồi ra một cái tà ác tế đàn, có thể cách không rút lấy tà ác lực lượng bên ngoài để bù đắp bản thân, kiếm khí của ngươi cũng bị hắn dùng tà ác tế đàn phun ra tà hỏa thiêu đốt hầu như không còn, hiện tại thực lực của hắn đang không ngừng tăng thêm, đã vượt qua trận chiến trước đó cùng ngươi rồi.”
"Ta xem trận pháp này hẳn là cần phải có đến tám người đồng thời thi triển, ngươi và ta cùng liên thủ đối phó hắn.” Diệp Trần có Nguyên Hoàng làm hậu thuẫn, trong lúc nhất thời dù cho không cách nào hiểu thấu đáo Càn Khôn phục ma trận pháp nhưng phối họp cùng Huyền Hậu thôi thúc hẳn là không thành vấn đề.
“Không được, nếu như là trước đó ngươi có thể tạm thời gia nhập vào, nhưng hiện tại Càn Khôn phục ma trận pháp đã bị biến hóa quá nhiều, mạo muội gia nhập, chỉ sẽ xuất hiện thêm kẽ hở cho đối phương có thể thừa cơ hội mà thôi. Ke trước mắt chỉ có đem đám mê vụ quanh đây toàn bộ xua tan, để hắn rút lấy không tới tà ác lực lượng, đến lúc đó hẳn là có thể phong ấn được hắn.”
Một mình Ma Hoa Hoàng chỉ có thể ngăn trở tám phần mười mê vụ, hai thành còn sót lại đối với Âm Phong Tà Đe mà nói cũng là đầy đủ, chỉ cần Diệp Trần đem hai thành mê vụ này ngăn cản lại thì tà lực của Ầm Phong Tà Đe được sử dụng một chút sẽ thiếu đi một chút, hắn sẽ càng ngày càng suy yếu. Đương nhiên, bản thân nàng e sợ cũng sẽ bị tiêu hao đi hai phần ba tuổi thọ.
Diệp Trần nhìn qua một chút mê vụ, trầm ngâm nói: "Ta ngược lại có một cái biện pháp, thế nhưng xưa nay chưa từng thi triển qua.”
“Tạm thời thử một lần đi!”
Càn Khôn phục ma trận pháp đối với Huyền Hậu mà nói là một gánh nặng to lớn, Diệp Trần nhìn thấy trên mái tóc nàng đã bạc đi càng lúc càng nhiều, trong lòng không khỏi thấy đau nhói, hắn thi triển Siếp Na huy hoàng, tiêu hao sức sống nhìn như không ít nhưng kỳ thực cũng không nhiều, một lần đại khái mất khoảng chừng mười mấy hai mươi năm tuổi thọ. Dù sao Siếp Na huy hoàng chỉ vẻn vẹn để không gian bất động trong một chóp mắt, liên tục hai lần thi triển, Diệp Trần đã bị tiêu hao tuổi thọ không tới bốn mươi năm, nhưng trái lại so với ngàn năm tuổi thọ của hắn thì không đáng giá nhắc tới, nhưng tuổi thọ mà Huyền Hậu bị tiêu hao đã vượt qua trăm năm, một cái giá quá cao để một người trấn áp Âm Phong Tà Đế. Nếu không trả giá đến sáu trăm, bảy trăm năm tuổi thọ, có khi là đến cuối cùng “đèn cạn dầu” cũng đều không thể phong ấn thành công được hắn.
“Võ Đạo Nguyên Thần, xuất!”
Thần tình nghiêm túc, Diệp Trần tinh khí thần tập trung cao độ, hai mắt nhìn chằm chằm một điểm tại mi tâm.
Vù!
Sau một khắc, một cái bóng người tản ra hào quang màu trắng từ trong thân thể Diệp Trần đi ra, bóng người này cùng với Diệp Trần không khác nhau chút nào, đến cả khí tức đều không hề khác nhau, thế nhưng khắp toàn thân lại toả ra một tầng bất hủ thánh quang, trừ việc đó ra, dường như cái quang nhân này lộ ra khí tức hết sức sắc bén, phảng phất như một thanh tuyệt thế bảo kiếm xuất ra khỏi vỏ, không có một chút nào nội liễm. Nếu như nói Diệp Trần bản thể là vỏ kiếm, thì như vậy quang nhân này chính là bảo kiếm.
“Là võ đạo nguyên thần!?” Huyền Hậu cùng Ma Hoa Hoàng ngạc nhiên đến không nhịn được mà nhìn sang.
“Võ đạo nguyên thần” chính là ý chí cùng chân nguyên hợp thể mà thành, đạt đến cấp bậc Sinh Tử Cảnh thì mỗi người đều có thể tạo ra, bất quá bình thường đều rất nhỏ yếu, không cách nào có thể rời khỏi thân thể. Ở tình huống bình thường, tại cấp bậc này của Diệp Trần thì không có cách nào để võ đạo nguyên thần ly khai khỏi thân thể, nhưng một khi đạt đến trình độ có thể ly thể thì võ đạo nguyên thần liền tương đương với một Diệp Trần khác, cả thực lực cũng không khác nhau chút nào.