"Diệp Trần!"
"Là Diệp Trần! Hắn quả nhiên đã tới!"
Đối với thời đại này, hắn là đệ nhất thiên tài kinh tài tuyệt diễm có một không
hai, là một kỳ tài kiếm đạo mà không một ai dám không coi trọng, mới vừa tấn nhập
Sinh Tử Cảnh không bao lâu đã tựu dám cùng Tịch Diệt Ma Đế ngạnh chiến, chém
giết Hoàng Bào Lão Quái, Hắc Thủy Lão Tổ cùng với Xích Thủy lão quái là tam đại
Phong Đế Vương Giả. Có ai dám coi thường hắn, nếu cho hắn thời gian thì hoàn
toàn có thể có vượt xa thượng cổ Kiếm Vương, trở thành đệ nhất kiếm đạo cường
giả tự cổ chí kim.
"Diệp Trần!"
Ma Hoa Hoàng trên mặt lộ ra mỉm cười, nàng cũng biết, đối phương không thể nào
làm trái với tín dụng, cho dù địch nhân có cường thịnh thế nào hắn cũng sẽ vì nghĩa
vô phản cố chạy tới giúp đỡ.
Kiếm khách thường kiêu ngạo, mà Diệp Trần lại đích thực là một quý tộc kiếm
khách.
"Cổ Kiếm Thế này cho thấy hắn lại có đột phá."
Kiếm Thế cùng Kiếm Ý bất đồng, Kiếm Thế mặc dù là Kiếm Ý trong thời kỳ quá độ,
nhưng Kiếm Thế theo thực lực cường đại hơn rất nhiều, không giống như Kiếm Ý,
hết sức thuần túy. Từ nơi này cũng có thể thấy được, cổ Kiếm Thế đó có thể đâm
rách cả trời cao, thực lực Diệp Trần không thể nghi ngờ là có sự gia tăng, ngay
cả nàng cũng bắt đầu nhìn không ra.
"Hắn chính là Diệp Trần mà Thiết Cuồng Tôn đã nhắc đến ah!" Tiên
Thiên Ma Hoàng là tộc trưởng của Nhân Ma nhất tộc tại Huyết Thiên đại lục,
thiên tài Thiết Cuồng Tôn trong tộc đã từng nói hắn có chuyện hiềm khích liên
quan đến Diệp Trần.
"Ma Hoa Hoàng đúng là tìm được một đồng minh rất tốt."
Tiên Thiên Ma Hoàng có thể cảm nhận được cổ Kiếm Thế cùng ý chí kinh người này.
Người tới chính là Diệp Trần, nhưng là hắn cũng không chỉ đến một mình, theo
sau hắn là đại lượng Sinh Tử Cảnh vương giả, gồm có: Đạm Thai gia tộc Nguyệt
Hậu, Bạch gia gia chủ, Độc Cô gia gia chủ, Huyết Thiên đại lục Ma Đao Tông tông
chủ Ma Đao Vương, cùng với Đan Vương Đảo đảo chủ Linh Đan Vương, tất cả đều là những
Vương giả nổi danh, hơn nữa gia tộc của bọn họ hoặc là tông môn Vương giả, một vài
người là độc hành vương giả, vốn nhân số đã vượt qua ba mươi, hạo hạo đãng
đãng, khí thế kinh người.
"Linh Đan Vương!"
Hư Hoàng nhíu mày, việc Diệp Trần đến cũng đã ở trong dự đoán của hắn, nhưng là
Linh Đan Vương xuất hiện cũng là có chút làm hắn kinh ngạc, Linh Đan Vương thực
lực có lẽ không mạnh, nhưng là địa vị của Linh Đan Vương cùng Đan Vương Đảo ở
Chân Linh thế giới là siêu nhiên, cho dù là Hư Hoàng cũng không muốn cùng Linh
Đan Vương là địch nhân.
Linh Đan Vương cười nói: "Ngoại tôn ta là đại đệ tử của Diệp Trần, ta lần
này tới đây, là theo Diệp Trần nhìn ngắm phong cảnh."
Nghe vậy, mọi người bĩu môi, ngắm phong cảnh, nơi này có cái phong cảnh gì mà nhìn
ngắm, chỉ sợ đã lên cùng chiến thuyền với Diệp Trần, thành đồng minh của Diệp
Trần rồi.
"Ta đã tới chậm."
Diệp Trần nhìn về phía Ma Hoa Hoàng cùng Huyền Hậu.
Hắn trở về Diệp gia không lâu, liền từ con đường bí mật biết được đám người Hư
Hoàng đã liên hiệp đại lượng Vương giả đi Hỗn Loạn Ma Hải, không có thời gian
cho hắn từ từ khôi phục Chân Nguyên, hắn liền đem Chân Nguyên Thủy Tinh nhận
được từ Thôn Phệ Đảo, toàn bộ luyện hóa, tạm thời đem tu vi khôi phục đến trạng
thái sáu bảy thành, sau đó bắt đầu liên lạc với các Vương giả đã kết giao với
mình, có lẽ là tên tuổi của hắn đã bắt đầu cường đại nên mọi người đối với
tương lai của hắn có lòng tin, phần lớn mọi người nguyện ý đi theo tiền lai của
hắn, trong khoảng thời gian ngắn, hắn tựu triệu tập hơn ba mươi vị Sinh Tử Cảnh
vương giả, ngựa không ngừng vó câu chạy tới đây.
"Chậm một chút nữa đúng là có phiền toái, hiện tại cũng vừa đúng lúc.”
Ma Hoa Hoàng tùng hạ một hơi, cộng thêm những người Diệp Trần mang đến, bọn họ
bên này, chừng tám chín mươi người, mặc dù như cũ vẫn so với đối phương một nửa
cũng không tới, nhưng ít ra đã có sức liều mạng.
"Diệp Trần, ngươi đánh bại đệ tử ta là Tư Không Thánh Tâm Ma, ta đây làm
sư phụ, hôm nay tới lãnh giáo một phen, xem ngươi rốt cuộc có cái gì mê
hoặc."
Tà Vương bay ra.
Tà Vương cùng với Huyền Hậu, Ngục Vương và Long Vương là những người nổi danh trong
giới Vương giả, hôm nay hắn cũng đã đạt đến cấp bậc Phong Đế Vương giả, tựa hồ
so với Ngục Vương cũng muốn mạnh hơn một bậc. Về phần Tư Không Thánh, mấy năm
trước đã bái nhập làm Tà Vương môn hạ, thành đệ tử của hắn.
"Tà Vương, ngươi không phải là đối thủ của ta."
Nghe được cái tên Tư Không Thánh này, Diệp Trần thần sắc không có một tia ba
động nào, đối với hắn mà nói cái tên này đã rất sớm chìm vào quên lãng, đã thuộc
về quá khứ.
"Cuồng vọng."
Tà Vương lúc nào bị người ta xem thường như vậy, huống chi Diệp Trần hắn chỉ là
loại "Tân tú "
"Tà Thần Trảo!"
Vũ khí của Tà Vương là một đôi trảo bộ hiện lên màu vàng lam, năm ngón tay to
lớn của hắn tung một trảo hướng phía Diệp Trần bắt tới, vết cào dữ tợn xé rách
không gian, tà khí bao trùm thiên địa.
Thương!
Đối
mặt một kích đầy giận dữ của Tà Vương, Diệp Trần bình thản rút Thiên Hạt Kiếm chém
ra ánh lửa màu lam nhạt bất thiên bất ỷ ngạnh kháng cùng trảo kích màu vàng lam
của Tà Vương. Khí kình oanh động, Diệp Trần vẫn không lay chuyển nhưng thân thể
Tà Vương lại bị hất ngược về phía sau, bước chân siêu vẹo. Kiếm pháp của Diệp
Trần đã sớm tiến vào cảnh giới Lấy Tâm Ngự Kiếm, có thể nói là không có chút sơ
hở nào. Tùy tâm một kiếm liền cắt trúng Tà Vương, lực đạo dù kém hơn nhưng tốc
độ lại nhanh hơn rất nhiều, dù xuất kích chậm hơn nhưng vẫn đến trước đối
phương.
“Tà Điểu Tập Nhật”
Tà Vương lúc này đã cảm thấy hơi kinh hãi, năm ngón tay trên tay trái khép chụm
lại, hiện lên hình dáng ác điểu, nhanh chóng mổ về hướng huyệt Thái Dương của Diệp
Trần. Một chiêu này có tên là Tà Điểu Tập Nhật, nếu bị đánh trúng đầu là lập
tức bị bạo liệt.
Diệp Trần không tránh không né, thượng lực đạo trên Thiên Hạt Kiếm lần nữa gia
tăng lên ba phần, khẽ cong như một đạo cung tiễn, chỉ một khắc sau đó, Thiên
Hạt Kiếm duỗi thẳng trở lại đồng thời bộc phát ra kiếm lực kinh người, thoáng
cái đem Tà Vương bắn ngược ra xa hơn, hồ quang điểu chưa kịp chạm vào hộ thể
Chân Nguyên của Diệp Trần đã bị đánh tan rã.
"Tà Vương, ngươi còn lâu mới là đối thủ của ta."
Diệp Trần lắc đầu, thực lực của Tà Vương so với Ngục Vương thì có mạnh hơn một
bậc, nhưng ngay cả Ngục Vương cũng không phải là một chiêu chi địch của Diệp
Trần chứ đừng nói chi là Tà Vương. Huống chi, Thủy Hỏa Vô Tình của Diệp Trần đã
đại thành, sớm không còn là tuyệt chiêu mà Phong Đế Vương Giả bình thường có
thể địch nổi. Trong mọi người ở đây, sợ rằng chỉ có Hư Hoàng mới có thể cùng
hắn đánh một trận.
Bị đẩy lùi đi ra ngoài, Tà Vương sắc mặt lúc xanh lúc trắng, làm trò nhiều như
vậy trước mặt hàng trăm Vương giả nhưng cuối cùng bị Diệp Trần một kiếm đánh bay.
Hắn cảm thấy mình ngay cả tư cách uy hiếp được đối phương cũng không có, mà
nghe thêm những lời này quả thực là nhục nhã.
Trong đám người này, Ngục Vương nhìn có chút hả hê, hắn và Tà Vương cũng không
phải là kết giao, mặc dù trước đó hắn cũng ở trước mặt Diệp Trần khua tay múa
chân uy vũ và nhận lấy thảm bại, nhưng hắn ít nhất lại không bị mất mặt trước
nhiều người như vậy.
Bất quá sau đó, Ngục Vương trong lòng lại rùng mình không thôi, so với lần giao
chiến trước đó, kiếm pháp của Diệp Trần tựa hồ càng thêm quỷ thần khó lường,
chỉ lấy kiếm chiêu bình thường là có thể đem tuyệt chiêu của Tà Vương hóa giải ra
vô hình vô tức.
Hắn nào biết rằng, Thủy Hỏa Vô Tình đại thành không chỉ để cho Diệp Trần ghi
nhớ được nhiều hơn một siêu cấp kiếm chiêu, càng làm cho Diệp Trần hoàn toàn
hiểu được tinh túy của mấy ngàn loại Kiếm Giới kiếm thuật khác. Đây chính là
nội tình gia tăng, có loại chuyển hóa sang dạng thần kỳ lực lượng.
Tà Vương thẹn quá thành giận, "Tà Điểu Đoạt Nhật!"
Tà Điểu Đoạt Nhật bản chất chính là sự dung hợp giữa Tà Thần trảo pháp và Tà Điểu
Tập Nhật, đây là sự dung hợp hai đại sát chiêu làm một, so với Tà Điểu Tập Nhật
còn lợi hại hơn mấy lần. Tuy nhiên, trọng yếu hơn chính là một chiêu này lại bá
đạo không giống với Tà Điểu Tập Nhật, tốc độ phát ra cùng độ chính xác cao hơn
nhiều. Chân Nguyên toàn thân được rót vào trong một trảo này, Tà Vương cả người
hướng Diệp Trần bay vọt tới, một trảo bành trướng mổ tới.
Grekkkkkkk!
Một con tà khí hung ác Đại Điểu hư ảnh giương cánh bay cao, thanh âm bén nhọn
vang lên đều muốn lấn át bất kỳ loài ác điểu nào, điểu trảo sắc bén như đao kiếm
hướng về Diệp Trần phi tốc đến.
"Một chiêu này, sơ hở còn nhiều hơn, chẳng qua là uy lực lớn hơn mà
thôi."
Thiên Hạt Kiếm vừa chuyển một vòng, Diệp Trần một kiếm đâm tới, điện quang như hỏa
thạch đâm trúng đỉnh đầu Đại Điểu hư ảnh, sau một khắc, đỉnh đầu Đại Điểu hư
ảnh nổ tung, thân thể tan rả, trảo ảnh sắc bén như đao kia mới vừa chạm đến hộ
thể Chân Nguyên Diệp Trần đã bị phân tán sụp đổ mà tan rã, nhanh chóng tiêu
tán.
"Diệp Trần, ngươi thua rồi!"
Đại Điểu hư ảnh mới vừa tiêu tán, thân thể Tà Vương đã phá không mà đến, hóa ra,
chiêu Tà Điểu Đoạt Nhật này chẳng qua chỉ là bình phong che chắn cho hắn tung
ra sát chiêu thực sự liền sau đó.
Ầm!
Một con ác điểu lớn hơn nữa đột ngột thành hình, một ngụm đã đem Diệp Trần nuốt
đi vào.
Tà Điểu Thôn Nhật, một tuyệt chiêu đạt đến gần với đỉnh giai áo nghĩa võ học.
"Không tốt!"
Sinh Tử Cảnh vương giả bên này của Diệp Trần liền thất kinh, cho là Diệp Trần
khinh địch nên bị Tà Vương lật bàn, dù sao đồng dạng là ngũ tinh chiến lực, kẻ
nào kinh thường đối phương sẽ bị lật bàn là điều không thể không xảy ra.
Chỉ có Huyền Hậu, Ma Hoa Hoàng cùng với Tiên Thiên Ma Hoàng biết, chuyện sẽ
không đơn giản như vậy.
"Tà Vương, ngươi cũng được coi như là một đệ nhất kinh tài tuyệt diễm vào thời
đại trước, nhưng ngươi lại ở đây thi triển phương diện nghiên cứu võ học như
vậy, thật để cho ta rất thất vọng. Nguyên nhân lớn nhất chắc là vì ngươi vẫn chỉ
muốn cạnh tranh với Yến tiền bối mà thôi."
Một đạo kiếm quang từ Hư Không mà đến, phá nát thân thể Đại Điểu hư ảnh rồi
thẳng hướng Tà Vương chém giết đi qua.
Tà Vương giống như chấn kinh mã tạc, nhanh chóng bắn người né tránh đạo kiếm
quang này, bất quá Diệp Trần tựa hồ đã sớm dự liệu đến lộ tuyến né tránh của hắn
nên đã cho kiếm quang gập lại đâm xuyên thủng thân thể Tà Vương.
Hư Nguyên Trảm!
Đối với Nguyên Hoàng tuyệt chiêu, Diệp Trần đã sớm thấm nhuần nên cũng lấy
phong cách của mình tạo ra thay đổi, uy lực mặc dù không bì kịp Hư Nguyên Trảm
nhưng trình độ tinh diệu chỉ có hơn chứ không kém.
Phốc xuy!
Máu sái trường không, Tà Vương chật vật thoái lui, bộ ngực đầy huyết nhục của
hắn ngọa nguậy, rất nhanh phục hồi như cũ nhưng tu vi ít nhất tổn thất một phần
ba bởi vì một kiếm này có ẩn chứa lực sát thương ma diệt vạn vật.
"Đủ rồi!"
Hư Hoàng ngăn lại, càng không hề cam tâm để Tà Vương chết, lạnh
nhạt nói: "Bây giờ không phải là thời điểm lãnh giáo, kẻ thắng, người chết
thì có ý nghĩa gì."
Hừ!
Tà Vương hừ lạnh một tiếng, trong mắt tinh mang lóe lên.
Diệp Trần chân mày cau lại, nhìn về phía Hư hoàng nói: "Hư Hoàng, trận
chiến này, bất kể ai thắng ai thua, hao tổn cũng là chiến lực Chân Linh thế
giới, ngươi cảm thấy có cần thiết không?"
"Lúc ngươi đánh chết ba người Hoàng Bào Lão Quái, có từng nghĩ tới một
điểm này không?"
"Bọn chúng là vì muốn giết ta nên có chết cũng không có gì đáng tiếc,
nhưng hiện tại, là toàn diện đại chiến, không phải là chết một người hay hai
người."
Hư Hoàng mắt nhìn xuống Diệp Trần, "Đối với ta mà nói, tiêu trừ Nhân Ma
nhất tộc là phải việc cần phải làm, về phần tổn thất của riêng các ngươi cũng
là do các ngươi gieo gió gặt bảo, ta không biết Linh Đan Vương vì sao phải giúp
ngươi, nhưng chỉ cần giết ngươi rồi, ta nghĩ hắn tự biết làm ra lựa chọn chính
xác. Đôi khi quá thiên tài, đối với Chân Linh thế giới cũng không phải là một
chuyện tốt, có lẽ là một tai họa cũng nên, ngươi chọc cho quá nhiều chuyện xảy
ra, Chân Linh thế giới nội loạn cũng một phần là do ngươi dựng lên."
Không có Diệp Trần, Huyền Hậu cùng Ma Hoa Hoàng sẽ không trấn thủ được lâu đến
lúc này, bọn người Hư Hoàng muốn khống chế Nhân Ma nhất tộc cũng sẽ không cần
nhiều phong ba như vậy, hoàn toàn có thể đem tổn thất hạ xuống thấp nhất.
Ha ha! Diệp Trần nở nụ cười, "Hư Hoàng, ngươi cho rằng ta sợ ngươi à"
"Không phải sao? Nếu không sợ thì ngươi hẳn đã không nói nhiều lời như
vậy."
"Tốt, bản thân ta cũng muốn nhìn xem, Hư Hoàng nổi danh khắp thiên hạ có
mấy phần bản lãnh, quan điểm của ta cùng ngươi giống nhau, chỉ cần đánh bại
ngươi thì cuộc chiến đấu này là có thể kết thúc."
Nhân số mặc dù bị vây trong hoàn cảnh xấu nhưng Diệp Trần một điểm cũng không
hãi sợ, nếu đối phương muốn ồn ào thì hắn sẽ phụng bồi, giờ này khắc này chính
là lúc để cho cục diện Chân Linh thế giới thay đổi, không thể để cho đám người
kia chủ đạo Chân Linh thế giới nữa.