Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 1201: Xem các ngươi ngăn cản ta thế nào




"Ngục Vương!"

Diệp Trần trong miệng mặc niệm ra một cái tên.

Trung niên có vẻ mặt lạnh tùng đó không phải ai khác mà chính là Ngục Vương, môn chủ của Ngục Môn, một trong chín đại tông môn mạnh nhất của Chân Linh Đại Lục. Tương truyền, Ngục Vương là đỉnh cấp Vương giả có chiến lực đồng dạng với Tà Vương, là Tứ Tinh bá chủ chiến lực, không thể tưởng được hôm nay y đã là một Phong Đế Vương giả, cũng không hề yếu hơn so với Hoàng Bào lão quái, bất quá ngẫm lại cũng dễ lý giải vì tin đồn cũng chỉ là tin đồn, không có khả năng sau khoảng thời gian dài như vậy mà một điểm tiến bộ cũng không có.

Không có ngăn trở đối phương, Diệp Trần tùy ý để Ngục Vương rời đi.

"Tên Diệp Trần này không dám ngăn đón ta, xem bộ dáng là cảm thấy không nắm chắc khả năng ngăn trở ta."

Phi hành trên đường, Ngục Vương khóe miệng nổi lên nụ cười lạnh.

Đánh chết Man Long bằng một chiêu kia, hắn gần kề đã dùng đến tám phần lực.

...

Man Hoang yêu thú thường có một đặc điểm, đó chính là có hình thể cực lớn, khát máu tàn nhẫn, không giống yêu thú hiện tại, có loại có hình thể to lớn, cũng có loại có hình thể nhỏ bé, có tàn nhẫn, cũng có dịu dàng ngoan ngoãn. Từ lúc tiến vào Hồng Hoang lĩnh đến nay, Diệp Trần nhìn thấy Man Hoang yêu thú có hình thể nhỏ nhất là một con trâu nước, và một loài Man Hoang độc muỗi, một hơi của nó có thể hút sạch máu của một đầu Voi ma mút, trông giống như hấp thành thây khô.

Không làm giống như Ngục Vương là tàn sát Man Hoang yêu thú, cướp lấy yêu đan của chúng.

Khi đã đến cấp bậc Linh Hải Cảnh, yêu thú đan sẽ hóa thành yêu lực, bất quá trong các Man Hoang yêu thú sẽ có một phần nhỏ có tồn tại yêu đan, những yêu đan này chính là tinh hoa yêu lực của bọn chúng.

Nhưng Man Hoang yêu thú có yêu đan tại Hồng Hoang lĩnh thì rất hiếm, giết đi thật là đáng tiếc.

Bất quá, có một loại Man Hoang yêu thú mà Diệp Trần không thể không giết, bọn chúng đến từ phía trên “Duyên Vân” được gọi là Huyết Dực Long, loại Man Hoang yêu thú này đối với huyết nhục vô cùng ham thích. Diệp Trần năm lần bảy lượt bỏ qua cho chúng, ngược lại rơi vào cục diện bị một đám Huyết Dực Long đuổi giết. Phải biết rằng chỉ một Huyết Dực Long cũng đã tương đương với một vị Cao giai Vương giả, mà lại tốc độ của chúng lại nhanh như quang điện. Một đám như vậy vây giết, dù Diệp Trần là Phong Đế Vương giả cũng đều muốn chật vật mà trốn.

Cho nên về sau hắn đã có kinh nghiệm, gặp phải Huyết Dực Long thì giết trước nói sau, bằng không đợi đối phương gọi bầy tới lại muốn phải liều mạng chạy trốn.

Trên đường đi, Diệp Trần giết một đám Huyết Dực Long cũng thu được hai quả yêu đan, một quả to cỡ cái bát, một quả lớn hơn thì có chút dị dạng, có rất nhiều chỗ lồi lõm, điểm một chút ố vàng lưu quang lưu chuyển tại mặt ngoài. Cái thứ nhất ẩn chứa đại lượng Vương Cấp yêu lực, cái thứ hai ẩn chứa yêu lực mang theo một tia làm lòng người vì hoảng sợ mà tâm rung động, khí tức hoang mang.

Greeeeeeeeeeeeeeee!

Tầng “Duyên Vân” phía trên, đột nhiên truyền đến một tiếng thét, thanh âm xuyên thấu hết thảy, lộ ra vẻ cực kỳ phẫn nộ.

"Thanh âm này, chẳng lẽ là Huyết Dực Long chi Vương?"

Huyết Dực Long bình thường có thực lực là Cao giai Vương giả. Tinh anh Huyết Dực Long có đỉnh cấp Vương giả thực lực, Huyết Dực Long chi Vương tắc là Phong Đế Vương giả thực lực. Đương nhiên, điều đáng nói ở đây là các Huyết Dực Long yếu nhất cũng đều là Cao giai Vương giả, đây chủ yếu là vì Hồng Hoang lĩnh không chỉ có đối với người từ ngoài vào mà đối với sinh hoạt ở bên trong cũng thập phần nguy hiểm, vì vậy tánh mạng đồng dạng có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Nếu thực lực thấp hơn Cao giai Vương giả thì Huyết Dực Long bình thường sẽ không thể đi săn giết con mồi được, những con có thực lực thấp bé hơn, Diệp Trần cũng chưa từng thấy qua.

"Chạy là thượng sách."

Huyết Dực Long chi Vương không phải dễ dàng giết được như vậy, thời gian dây dưa với chúng một khi quá dài, sẽ trở thành một chuyện thập phần phiền phức.

Kiếm Vực phóng thích, Diệp Trần hóa thành một đạo kiếm quang bay vút đi ra ngoài, trong nháy mắt biến mất vào chỗ sâu trong Hồng Hoang lĩnh.

Trên đỉnh đầu Duyên Vân chỗ Diệp Trần vừa đứng trước đó, vỡ ra một cái động lớn, một Huyết Hồng Dực Long lớn hơn gấp 10 lần Huyết Dực Long bình thường lao xuống, hình thể của nó chẳng những to lớn hơn mà càng mạnh mẽ hơn rất nhiều, làn da bên ngoài có màu đỏ như máu, còn có chút điểm ánh sáng màu vàng lập loè, dáng vẻ so với con lúc trước mà Diệp Trần đã lấy được dị dạng yêu đan có chút đồng dạng.

Crackkkk!

Một tòa ngọn núi cứng rắn bị một nắm của nó đã trở thành phấn vụn.

...

Trong một nơi ở chỗ sâu trong Hồng Hoang lĩnh.

Một cô gái xinh đẹp thân mặc quần áo màu xanh biếc đang cùng một con tinh anh Huyết Dực Long chém giết.

Cô gái xinh đẹp có vũ khí là hai thanh Phỉ Thúy loan đao, loan đao vung vẩy làm trong hư không xuất hiện vô số Phỉ Thúy ánh đao lập loè, tựa như một ánh trăng tàn, lưu lại trên người tinh anh Huyết Dực Long một đạo vết đao sâu thấu xương, nếu như lúc này có người ở đây, nhất định sẽ nhận ra thân phận của nàng.

Vương giả thứ hai của Hỗn Loạn Ma Hải, Già Diệp Vương.

Bất quá con tinh anh Huyết Dực Long này so với trong tưởng tượng của Già Diệp Vương thì đáng sợ hơn, chẳng những tốc độ của nó như điện quang, có thể tránh thoát tuyệt đại bộ phận ánh đao, móng vuốt sắc bén trên cánh thỉnh thoảng trảo phá vào hộ thể chân nguyên của nàng, tại trên khải giáp đã bị kéo lê một tia dấu vết màu xanh lá, trảo kình truyền qua áo giáp làm cho nàng tức giận, máu huyết sôi trào không thôi.

"Chỉ có thể dùng sát chiêu thôi."

Già Diệp Vương quát một tiếng, Phỉ Thúy loan đao giao nhau, hướng về tinh anh Huyết Dực Long phi chém qua.

Phốc!

Tinh anh Huyết Dực Long bị cắt đôi nửa người, cuối cùng tổng cộng bị chia làm bốn khối.

Cùng lúc đó, Già Diệp Vương kêu rên một tiếng, cánh tay trái cùng với loan đao theo trên thân thể rớt xuống, nguyên lai là vì tinh anh Huyết Dực Long vừa bị đánh chết kia, cũng đã bộc phát ra một lượng khí lực cuối cùng, một móng vuốt vươn ra kéo đứt cánh tay trái của nàng.

"Trở lại đây!"

Già Diệp Vương thu hồi cánh tay trái của mình cùng nắm lấy Phỉ Thúy loan đao, một lần nữa liên tiếp ở bên trái thân thể, huyết nhục nhúc nhích, lập tức khôi phục hoàn tất cánh tay bị đứt kia.

"Cái yêu đan này ngược lại có chút kỳ quái a!"

Giết chết tinh anh Huyết Dực Long, Già Diệp Vương rất may mắn đạt được một quả yêu đan, cái yêu đan này của nàng cũng hoàn toàn giống với cái mà Diệp Trần lấy được.

Thu hồi dị dạng yêu đan, Già Diệp Vương thân hình lóe lên, liền muốn phá không rời đi.

"Không tốt."

Rất đột ngột, vừa bay ra thì ngoài thân thể bị bắn ngược trở lại, sau đó lại bị đung đưa qua lại mấy lần, vội vàng thúc dục Linh Hồn Lực, Già Diệp Vương phát hiện, chẳng biết lúc nào, bốn phía hư không tràn ngập một tầng tầng mạng nhện mà mắt thường khó phát hiện được, những mạng nhện này to lớn không thể tưởng tượng nổi, ẩn ẩn hiện ra năm màu chi sắc, Linh Hồn Lực khẽ quét qua cũng rất khó phát hiện, chỉ có chú ý quan sát mới có thể thấy được.

"Hắc Sơn Nữ Vương, ta và ngươi không oán không thù, thả ta ra, ta coi như chuyện này chưa từng phát sinh qua."

Già Diệp Vương thân thể bị dính lên mạng nhện, vùng vẫy mấy lần đều không có thể thoát ra.

"Ngươi biết là ta sao?"

Mặc trường bào màu đen, dung mạo đồng dạng diễm lệ, Hắc Sơn Nữ Vương theo trong hư không hiện ra.

"Trừ ngươi ra, tựu chỉ có Hắc Sơn Tổ Sư mới có thể sử dụng mạng nhện vây khốn ta, vốn dĩ thực lực của Hắc Sơn Tổ Sư đường đường là một Phong Đế Yêu Vương nên hắn không cần phải nhằm vào ta thế này!"

Già Diệp Vương tỉnh táo nói.

"Hoàn toàn chính xác, sư tổ ta sẽ không hạ thấp thân phận để đối phó ngươi." Hắc Sơn Nữ Vương gật gật đầu.

"Như vậy, ngươi mau thả ta ra!"

Già Diệp Vương tuy nhiên là đỉnh cấp Vương giả, nhưng Hắc Sơn Nữ Vương tên tuổi so với nàng càng lớn hơn, Hắc Sơn Nữ Vương thực tế chiến lực nhiều nhất chỉ là Tứ Tinh cấp thấp, thế nhưng những kẻ có chiến lực đạt tới Tứ Tinh cao đẳng thậm chí cả Tứ Tinh đỉnh phong đỉnh cấp Vương giả, cũng sẽ không chủ động trêu chọc nàng. Mạng nhện của đối phương tại bất kỳ địa phương nào cũng có thể bố trí dày đặc, một khi bị bao phủ thì muốn thoát khốn cũng thập phần gian nan, còn đối phương lại hoàn toàn có thể bố trí ra tầng tầng mạng nhện rất dễ dàng.

"Thả ngươi ra là không thể nào, Già Diệp Vương."

Lại có thêm hai đạo thân ảnh hiện ra, đến nói chuyện chính là một lão giả mặt như Cổ Ngọc áo vàng.

"Thiên Hư Vương, Thiết Cốt Vương!"

Già Diệp Vương sắc mặt khó xem, Thiên Hư Vương là Hư Không Môn Thái Thượng Đại trưởng lão, nhiều năm trước cũng đã là Tứ Tinh đỉnh phong chiến lực, bây giờ nói không chừng đã có Tứ Tinh bá chủ chiến lực. Còn Thiết Cốt Vương là Lâm Gia tộc trưởng, một trong tứ đại gia tộc tại Chân Linh Đại Lục, chủ tu theo con đường Luyện Thể, xét về khả năng cận chiến có thể nói là vô địch trong đỉnh cấp Vương giả.

"Ba người các ngươi vây công ta mà không sợ tộc trưởng Hỗn Loạn Ma Hải ta biết à." Già Diệp Vương biết rõ hôm nay dữ nhiều lành ít rồi, đối phương há lại không biết sự tồn tại của Tộc trưởng Ma Hoa Hoàng, nàng hỏi như vậy là có ý định tranh thủ cho mình một ít thời gian, tùy thời thoát khốn.

"Nơi này là Chân Linh Đại Lục chứ không phải Huyết Thiên Đại Lục, nếu như ngươi cho rằng Ma Hoa Hoàng cùng Huyền Hậu có thể không kiêng nể ai ở Huyết Thiên Đại Lục, liền có thể cũng như vậy tại Chân Linh Đại Lục, vậy thì thập phần sai lầm rồi, Ma Hoa Hoàng không có mặt ở đây, tựu làm cho ngươi ăn chút đau khổ rồi." Thiên Hư Vương thần sắc tự nhiên, cao cao nhìn xuống lấy Già Diệp Vương.

"Những lời này, ngươi có lẽ phải ở trước mặt Tộc trưởng ta nói."

Già Diệp Vương sắc mặt tái nhợt, ba người này quá làm càn.

"Ít nói lời vô bổ đi, hôm nay, ngươi khó tránh khỏi một kiếp rồi"

Theo dị tộc đại kiếp nạn lửa sém lông mày, lời dị nghị nhằm vào Nhân Ma nhất tộc lần nữa sẽ tăng vọt, ngoại trừ một số ít Vương giả, tuyệt đại bộ phận Vương giả đều không chào đón Nhân Ma nhất tộc. Sau lưng, họ đã bắt đầu triển khai hành động, hoặc là diệt trừ, hoặc là giam giữ toàn bộ Nhân Ma nhất tộc để trong tương lai Nhân Ma nhất tộc không có cơ hội đầu nhập vào Ma tộc.

Ma Hoa Hoàng lúc trước cùng Diệp Trần làm giao dịch là phòng ngừa chu đáo sự tình này, kỳ vọng một ngày nào đó trong tương lai, Diệp Trần có thể trợ giúp Nhân Ma nhất tộc vượt qua nguy cơ này.

"Huyền Hậu cùng Diệp Trần cũng là Hỗn Loạn Ma Hải minh hữu ta, các ngươi tựu không sợ bọn hắn hưng sư vấn tội?" Già Diệp Vương có cảm giác tình thế đã rất nghiêm trọng, hôm nay, nàng phải thoát đi ra Chân Linh Đại Lục, đem tin tức này nói cho Tộc trưởng. Nếu không, Nhân Ma nhất tộc không biết sẽ có bao nhiêu người gặp đại nạn, đây không phải điều mà nàng muốn nhìn thấy.

"Hừ, Huyền Hậu cùng Diệp Trần bất quá cũng chỉ là lòng người dạ sói, Nhân tộc bồi dưỡng bọn hắn, còn bọn hắn lại trợ giúp ngoại nhân, bất quá cũng không có sao, chúng ta hôm nay đánh chết ngươi, bọn hắn cũng không dám nói gì."

Thiết Cốt Vương cười lạnh.

"Toàn Không trảm!"

Trong giây lát, Già Diệp Vương đang bị dính trên lưới nhện thân thể xoay tròn, nắm trong tay Phỉ Thúy loan đao, theo thân thể xoay tròn liên tục, phảng phất tạo thành một thứ như máy cắt kim loại hình đinh ốc cự đại, thiết cắt vào lưới nhện bắn ra thanh âm tựa như dây thép đứt gãy.

Lúc nói chuyện, Già Diệp Vương một mực ngầm súc tích lực lượng để trong nháy mắt có phá vỡ mạng nhện.

"Trốn!"

Giãy phá mạng nhện, Già Diệp Vương thân hình chớp động liên tục, loan đao kéo lê thành từng mảnh đao quang chém về phía tầng tầng mạng nhện đang ngăn trở phía trước.

"Già Diệp Vương, ngươi nghĩ chúng ta không biết là ngươi tranh thủ cơ hội cho mình à."

Bàn tay lớn của Thiên Hư Vương tung ra một trảo, một cổ lực lượng trói buộc cường đại bao phủ ở Già Diệp Vương.

"Đáng giận!"

Tốc độ Già Diệp Vương lập tức bị trì hoãn chậm lại, nếu dùng tốc độ như vậy đột phá, chỉ sợ sẽ lần nữa bị mạng nhện dính chặc, đến lúc đó, thật sự trời cao cũng không có đường chạy, địa ngục rộng cửa vào rồi.

"Theo ta trở về."

Thừa dịp Thiên Hư Vương đang dây dưa với Già Diệp Vương, Thiết Cốt Vương xuất hiện tại phía trước Già Diệp Vương, một quyền oanh đi qua, tay đấm bá đạo Vô Song, bởi vì tốc độ quá nhanh, lực lượng quá lớn, tại phía trước nắm đấm của Thiết Cốt Vương xuất hiện từng vòng quầng sáng màu trắng.

Oanh!

Già Diệp Vương bay ngược đi ra ngoài, miệng phun ra một đạo máu tươi.

"Già Diệp Vương, ngươi trốn không thoát đâu."

Hắc Sơn Nữ Vương lắc đầu.

"Hôm nay dù có ai đến cũng không thể nào cứu được ngươi." Thiên Hư Vương cũng nói.

"Vậy sao? Diệp Trần ta phải cứu nàng, xem các ngươi như thế nào ngăn cản ta?"

Nhưng vào lúc này, một đạo kiếm khí chợt lóe lên, tầng tầng mạng nhện liền trong nháy mắt đều bị cắt đứt, mở ra một thông đạo thẳng tắp, một thân ảnh bay vút tiến đến, không phải Diệp Trần thì là ai.