Diệp Trần phóng mắt nhìn lại, trên đại dương bao la, mấy chục chiếc
thuyền được võ trang đầy đủ tới gần. Những chiến hạm này đềi treo cờ xí
đầu lâu.
Trên hòn đảo cũng có võ giả thế nhưng người có tu vi cường đại nhất cũng chỉ là Bão Nguyên Cảnh mà thôi. Còn có mấy người
cũng là võ giả nhưng chỉ có tu vi Luyện Khí Cảnh.
Đây là một hòn đảo bình thường. Cho nên cường giả cũng không nhiều.
- Ha ha! Nam toàn bộ giết sạch, nử tử xinh đẹp thì mang về.
Trên chiếc chiện hạm to nhất, một nam tử độc nhãn hung hăng càn quấy
cười lớn. Đám thuyền viên đứng phía sau hắn cũng cười, ánh mắt vô cùng
hung ác. Loại hòn đảo bình thường này đối với bọn họ không có một chút
giá trị nào. Cũng chỉ có thể xem một ít nữ tử xinh đẹp trên đảo để tiết
hỏa mà thôi. Sau đó bọn hắn ném ra biển cho cá ăn thịt. Loại sự tình
này, bọn họ không chỉ thực thiện có một hai lần.
- Người trẻ
tuổi! Ta biết ngươi là một võ giả cường đại. Nhưng hải tặc người đông
thế mạnh, ngươi vẫn nên nhanh trốn đi thì hơn.
Thường xuyên cùng nói chuyện với Diệp Trần, một lão giả thúc dục hắn.
- Lão nhân gia yên tâm, chỉ là một ít hải tặc mà thôi.
Trong mắt Diệp Trần lóe lên những tia sáng lập lòe. Mặc dù Diệp Trần
đang cảm ngộ sinh mệnh chi đạo, nhưng sinh mệnh cũng có một mặt tốt, một mặt xấu. Bất quá Diệp Trần đã cảm ngộ được sinh tử nhưng hắn không coi
thường sinh tử.
Thân thể nhảy lên, Diệp Trần rút ra Phá Tà Kiếm, một kiếm chém về phía hải dương.
Kiếm quang đáng sợ, dài đến mấy ngàn trượng, hải dương bị cắt ra làm
đôi, tạo thành một cái khe rãnh thật sâu. Ngay cả dưới đáy biển cũng lưu lại dấu vết.
- Ah! Là tuyệt thế cường giả. Chạy mau.
Đám hải tặc chưa có tới gần hòn đảo, đã bị dọa đến nỗi đái ra quần. Bọn chúng dốc sức liều mạng quay đầu thuyền lại chạy trốn.
Phốc phốc!
Toàn bộ chiến hạm đều bị cắt ra làm đôi. Dưới phạm vi công kích của
kiếm quang đám hải tặc trực tiếp tan thành mây khó. Ngay cả những hải
tặc ở xung quanh bị kiếm quang ảnh hưởng, thân thể liền hóa thành huyết
vụ.
Một kiếm, toàn bộ hải tặc chết hết.
Ầm ầm. Nước biển nhanh chóng che lấp vết kiếm vừa rồi của Diệp Trần. Mà những người dân trên hòn đảo thì ngây mắt nhìn.
- Nguyên lai hắn là một vị cường giả tuyệt đỉnh. Ta còn tưởng rằng hắn chỉ là một võ giả lang thang bình thường.
Trong nội tâm một ít nữ tử cảm thấy sầu não. Các nàng biết mình không xứng với Diệp Trần.
Hải tặc bị giết nhưng Diệp Trần minh bạch, hắn chỉ giúp được người dân ở đây trong lúc nhất thời, không thể nào giúp họ cả đời. Ở thế giới tàn
khốc này, muốn sống được thì cần phải có thực lực cường đại.
Ở trên đảo có rất nhiều võ giả có tu vi Bão Nguyên Cảnh, nhìn thấy Diệp Trần cường đại như vậy, nổi lên tâm tư bái sư.
Diệp Trần cũng dạy bảo bọn hắn mấy ngày, lưu lại một ít tài nguyên rồi ra đi.
Sau khi Diệp Trần ra đi, những người trẻ tuổi này có thể chết trong tay hải tặc, hoặc có thể trở thành cường giả danh trấn thiên hạ. Ai cũng
không biết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì. Diệp Trần chỉ có thể hi
vọng bọn họ có đủ thực lực bảo vệ bản thân mà thôi.
...
Trong tinh không bao la bát ngát, có một địa phương hỗn độn, thâm bất khả trắc.
Bành bành bành!
Ở sâu trong hỗn độn, hào quang lóng lánh, khí cơ đáng sợ tràn ngập tinh không.
- Ah!
Sau một khắc, một tiếng kêu to vang lên, một mảnh huyết vụ bị đánh ra
khỏi hỗn độn chiếu lên một ngôi sao nhỏ gần đó. Ngôi sao nhỏ khẽ run
lên, cả ngôi sao bị máu tươi bao phủ.
- Hừ! Chỉ có năm tinh chiến lực cũng dám mạnh mẽ xông tới đây. Thật sự không biết sống chết.
Ở sâu trong hỗn độn, có thanh âm truyền tới.
- Ha ha! Hơn một nghìn năm trước, có một người năm tinh chiến lực thừa
lúc chúng ta không chú ý vụng trộm xông ra. Có lẽ hắn cho rằng vận khí
tốt, có thể đi ra ngoài.
- Sự tình như vậy chỉ có thể phát
sinh một lần mà thôi. Có chúng ta trấn thủ ở nơi này, người của Chân
Linh thế giới, muôn đời sau đừng có mong một ai có thể ra ngoài.
- Đây là tự nhiên, bất quá lần sau có người đến để cho ta ra tay. Ta đã rất lâu rồi không có ra tay. Quãng thời gian này thật sự là buồn tẻ.
- Yên tâm, tất sẽ có cơ hội cho ngươi. Một khi bên trong phát sinh đại
chiến, nhất định sẽ có người chạy ra. Đến lúc đó ta cũng không cùng
ngươi tranh đoạt.
- Ha ha! Có lời này của ngươi là được rồi!
Đáng tiếc đây cũng không phải là thế giới của chúng ta. Nếu như cưỡng ép xông vào sẽ phải chịu tổn thương nghiêm trọng. Bằng không chúng ta chỉ
cần đi vào tàn sát một phen, trắng trợn vơ vét tài nguyên. Bằng vào thực lực của chúng ta ai có thể ngăn cản.
- Không vội, vô số năm qua đi, Châm Linh thế giới càng ngày càng yếu. Khoảng cách thành công không còn xa.
- Hi vọng cái ngày đó đến nhanh một chút.
Thanh âm càng ngày càng yếu, cho đến khi tắt hẳn.
Trên một ngôi sao gần đó, máu tươi tràn ngập, có nhiều chỗ bị huyết
thủy đánh thủng thành một cái động sâu. Rất khó tưởng tượng được với một khoảng cách xa như thế mà huyết thủy lại có được uy lực như vậy.
Cờ rắc!!
Mặt ngoài ngôi sao bỗng nhiên chồi lên, đất đá vỡ vụn, một bóng người chui ra.