Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 998: Lấy yếu thắng mạnh. Uy lực chính thức của kiếm thuật




Ngoài ra, Tuyệt Vô Đạo, Diêm Cửu U, Cổ Giang Hà, Tông Kình Thiên đều đánh bại đối thủ của mình, tấn cấp lên vòng thứ ba. Thực lực bọn hắn cũng nằm trong khoảng từ Kiếm Tôn cao cấp tới Kiếm Tôn đỉnh phong, không kém nhiều.

Sở Mộ cẩn thận quan sát mỗi một trận chiến. hắn không có bởi vì thực lực đối phương không có cách nào bằng mình mà xem thường, ngược lại còn thay mình vào trong đó, nên ứng phó, né tránh như thế nào, nên xuất kiếm phản kích ra sao? Dùng phương thức hữu hiệu nhất, nhẹ nhàng nhất chém giết đối puhwong.

Đột nhiên quang mang dưới ghế Sở Mộ phóng ra, bắn trúng Sở Mộ, thời không như chuển đổi, Sở Mộ xuất hiện trong Vạn Chiến thai.

- Sở Mộ, kiếm thuật của ngươi ta rất bội phục, đạt được vinh quang kiếm thuật vô song hoàn toàn xứng đáng.

Đối thủ của Sở Mộ không ngờ lại là Đào Phương, chỉ thấy hắn nghiêm túc nói với Sở Mộ, vẻ mặt lạnh nhạt:

- Nhưng mà hiện tại là chiến đấu thực sự, không phải dựa vào kiếm thuật để chiến đấu. Mà là thực lực, thực lực chân chính. Ngươi không phải là đối thủ của ta, con đường của ngươi dừng ở đây thôi.

- Chưa chiến sao ngươi đã biết ta sẽ thua?

Sở Mộ lạnh nhạt đáp lại một câu.

- Vậy sao? Ta sẽ dùng thực lực của ta để cho ngươi hiểu rõ. Kiếm thuật là kiếm thuật, chỉ là một phần nhỏ của thực lực mà thôi. Kiếm giả chính thức không phải dựa vào kiếm thuật mà trở nên cường đại được.

Đào Phương lạnh lùng cười cười, nói.

Hắn có được thực lực Kiếm Tôn đỉnh tiêm, tuy rằng không có cách nào so sánh với những Kiếm Tôn cực hạn kia. Nhưng mà trong Kiếm Tôn đỉnh tiêm coi như là tồn tại cường đại. Đối mặt với Sở Mộ, hắn có lòng tin tất thắng.

- Sở Mộ. Nguy hiểm rồi.

- Xem ra hắn chỉ co thể dừng bước ở đây.

Lúc đám Kiếm Tôn thu hoạch tin tức đã biết rõ thực lực Sở Mộ đại khái chỉ ở giữa Kiếm Tôn cao cấp và Kiếm Tôn đỉnh tiêm. So với loại Kiếm Tôn đỉnh tiêm lâu năm như Đào Phương mà nói, chênh lệch hết sức rõ ràng. Cơ hồ có thể đoán được, Sở Mộ bị thua là điều tất nhiên.

Vấn đề hiện tại là Sở Mộ có thể kiên trì được bao lâu dưới thân kiếm của Đào Phương mà thôi.

- Như vậy bây giờ ta sẽ để cho ngươi nhìn xem uy lực chính thức của kiếm thuật.

Sở Mộ lạnh nhạt nói. Nói xong, mọi người chỉ thấy Sở Mộ bước ra một bước, trong lúc mơ hồ chỉ lưu lại một đạo thân ảnh. GIống như xông lên, lại giống như lùi về phía sau. Nhưng trên thực tế, thân ảnh Sở Mộ lại xuất hiện trước mắt Đào Phương.

- Vòng thứ nhất ta đã xem qua ngươi thi triển bộ pháp này.

Đào Phương lãnh đạm nói, mũi chân điểm nhẹ mặt đất, thân thể giống như mất đi sức nặng bay ngược về phía sau. Rút kiếm ra khỏi vỏ, đánh ra một kiếm. Kiếm quang giống như một đám hỏa diễm phóng về phía Sở Mộ.

Phanh một tiếng, thân ảnh Sở Mộ bị nghiền nát, chân thân quỷ dị xuất hiện ở bên cạnh Đào Phương, tựa như mộng ảo, tựa như thực. Hai chân một trước một sau đứng lại, phảng phất như mặt đất sinh ra rễ cây quấn lấy thân thể. Thân thể trầm xuống, tay phải nắm chặt chuôi kiếm, một cỗ phong mang tuyệt thế, nội liễm xuất hiện.

Đào Phương đột nhiên có cảm giác sởn hết gai ốc, một cỗ cảm giác lạnh lẽo từ gan bàn chân chạy thẳng qua xương sống rồi lên trên đầu hắn. Lỗ chân lông nổ tung, phong mang vô tận giống như muốn xé rách thân thể hắn vậy.

Kiếm ra khỏi vỏ, khiến cho hắn ngửi thấy hương vị tử vong.

Không chút do dự, Đào Phương đem hết toàn lực bộc phát, kiếm nguyên giống như tia chớp, lại giống như dung nham nóng bỏng. Oanh một tiếng, nhanh chóng phóng về một bên, cùng lúc đó, kiếm rút ra khỏi vỏ.

Một đạo quang mang giống như cực quang chặt đứt hư không, lạnh lẽo không thôi, chặt đứt vạn vật.

Rút kiếm, cũng là một loại công kích.

Kiếm quang lạnh lẽo cơ hồ khiến cho không khí đông lại, lúc xẹt qua, Đào Phương chỉ cảm giác kiếm cương hộ thể của mình giống như mất đi tác dụng. Loại phong mang lạnh lẽo xâm nhập vào trong cơ thể này cơ hồ đóng băng nửa người hắn.

May mắn là thực lực hắn cường đại, kịp thời đưa ra phản ứng. Nếu như chỉ kém một phần ngàn giây, cho dù không bị một kiếm của Sở Mộ xẹt qua thì cũng bị chém ngang lưng.

Không có sử dụng kiếm kỹ, chỉ là rút kiếm. Rút kiếm cũng là một hành động trong kiếm thuật cơ sở.

- Thực đáng sợ.

Đám Kiếm Tôn dùng vẻ mặt ngưng trọng nhìn qua Sở Mộ. Một kiếm kia khiến cho bọn hắn khắc sâu ấn tượng. Lại là lần đầu tiên khiến cho bọn hắn hiểu rõ, hóa ra trong chiến đấu có thể vận dụng tất cả thực lực thì uy lực của kiếm thuật cũng có thể đáng sợ như vậy.

- Kiếm thuật của Sở Mộ này không ngờ lại đạt tới trình độ này.

- Thực đáng sợ, một kiếm vừa rồi hoàn toàn không thua uy lực của kiếm kỹ.

- Người này chẳng lẽ vì kiếm thuật mà sinh sao?

- Loại kiếm thuật này gần như thần kỹ.

Thần niệm của đám Kiếm Thánh nói chuyện với nhau, liên tục cảm khái.

Một kiếm thất bại, thân thể Sở Mộ lại động, Hư thực áo nghĩa dung nhập vào trong Phi Huyền Huyễn Không bộ, phát huy tới cực hạn, giống như là u linh, quỷ mị quay lại. Thân thể phiêu hốt bất định, thật giả khó phân.

Giống như giòi trong xương, Sở Mộ theo sát Đào Phương, Đào Phương không ngừng muốn kéo giãn khoảng cách, thi triển kiếm kỹ uy lực cường đại đuổi giết Sở Mộ. Đáng tiếc, Sở Mộ giống như là cái bóng của hắn, luôn tới gần, ép sát. Một thanh kiếm khí không thể nhìn ra quỹ tích, khiến cho Đào Phương mệt mỏi.

- Đáng chết, sao lại khó chơi như vậy?

Sắc mặt Đào Phương vô cùng khó coi, hắn không có cách nào tưởng tượng được mình lại bị Sở Mộ này dùng kiếm thuật bức bách tới trình độ này. Tuy rằng vận dụng kiếm nguyên, kiếm ý, nhưng mà bản chất vẫn là kiếm thuật mà không phải là kiếm kỹ.

- Phải tìm một thời cơ thích hợp thoát khỏi Sở Mộ này mới được.

Đào Phương không ngừng suy nghĩ, suy nghĩ các loại biện pháp.

- Xem ra chỉ có thể sử dụng kiếm thuật đối kháng với hắn. Tìm thời cơ thích hợp kéo giãn khoảng cách. Chỉ cần khoảng cách kéo giãn được, ta có thể thi triển kiếm kỹ mạnh mẽ chém giết hắn.s

Đào Phương thầm nghĩ, lập tức quyết định.

Hắn vô cùng rõ ràng, đây là quyết định mười phần mạo hiểm. Bởi vì kiếm thuật của Sở Mộ quá mạnh mẽ, nhớ lại lúc dùng kiếm thuật tinh khiết chiến đấu kia. Cảnh tượng hắn bị một kiếm của Sở Mộ miểu sát, nghĩ tới cảnh này, trái tim không nhịn được mà run rẩy.

Nhưng mà nếu như không tìm được cơ hội kéo giãn khoảng cách, cứ tiếp tục như vậy hắn cũng chỉ có thể chật vật né tránh, cuối cùng bị thua.

Đào Phương chật vật né tránh, cảnh này đám Kiếm Tôn bên dưới nhìn rõ, khiến cho bọn hắn cảm thấy kinh hãi.