- Như vậy ta cáo từ.
Sở Mộ đứng dậy hạ kiếm lễ, Tô Hạo Sa cũng hạ kiễm lễ, sau đó Sở Mộ mới quay người rời đi.
Chỗ tiểu viện kia không có bán đi, cứ để đó như vậy, nó vẫn là của hắn. Nói không chừng sau này Sở Mộ đột nhiên lại nghĩ tới Man Hoang thánh thành trong Man Hoang cổ vực, khi đó muốn trở lại cũng không biết chừng.
Hành tung của Sở Mộ bị giám thị nghiêm mặt, bất luận là hắn rời khỏi Vạn Sát trận hay là tiến vào trong Thánh Kiếm vệ doanh, vẫn đi về phía cửa thành, có rất nhiều ánh mắt theo dõi hắn.
- Sở Mộ muốn rời khỏi Man Hoang thánh thành hay sao?
Nửa năm ước chiến với Dương Liên Phong khiến cho một đám người biết rõ sự tồn tại của Sở Mộ. Một kiếm miểu sát Dương Liên Phong, lại khiến cho cơ hồ tất cả Kiếm giả thánh thành cũng biết có một người tên là Sở Mộ. Khi đó mới bắt đầu hiểu rõ về Sở Mộ, trên đấu giá hội lại tranh đoạt với Vô Huyết Kiếm Tôn Trác Bất Minh, càng làm cho thanh danh của Sở Mộ tiến thêm một bước, vô cùng vang dội.
Có thể nói, hiện tại trong Man Hoang thánh thành, trừ những cường giả một mực bế quan ra, không ai không biết tới tên tuổi Sở Mộ.
- Lúc này rời khỏi Man Hoang thánh thành, đây không phải là tự tìm đường chết hay sao?
- Nói không chừng hắn có lòng tin chạy thoát dưới kiếm của Vô Huyết Kiếm Tôn Trác Bất Minh.
Thanh âm này nghe qua sao lại khiến cho người ta có cảm giác hả hê. Dù sao bây giờ Sở Mộ là nhân vật phong vân. Theo một ít Kiếm giả thấy, danh tiếng quá lớn, khó tránh khỏi sẽ khiến cho một ít người đố kỵ.
Ngay khi chân trước của Sở Mộ vừa mới bước ra khỏi thành thành, Vô Huyết Kiếm Tôn Trác Bất Minh đã rời khỏi phòng của hắn, nhanh chóng chạy tới. Sợ Sở Mộ chạy thoát.
Man Hoang cổ vực lớn như vậy, một khi Sở Mộ tiến vào Man Hoang cổ vực, hắn không có cách nào tìm kiếm được đối phương.
- Vô Huyết Kiếm Tôn đã ra tay, vậy thì chúng ta chỉ cần đứng xem là được.
Đám người Ngọc Kiếm bang truyền âm nói với nhau.
- Vô Huyết Kiếm Tôn ra tay, có chút phiền phức.
Lão giả cao gầy của Cự Thú tiền trang nhíu mày, mục tiêu của hắn là lấy giới chỉ không gian trong tay Sở Mộ, tự nhiên những thứ trong giới chỉ không gian cũng thuận tiện được lấy đi.
Nhưng mà nếu như Sở Mộ bị Vô Huyết Kiếm Tôn Trác Bất Minh giết chết. Nói không chừng tất cả đều là của Vô Huyết Kiếm Tôn. Đến lúc đó chẳng khác nào công dã tràng, nhất định sẽ phải chịu nghiêm phạt nặng nề.
Phải nghĩ một biện pháp, khiến cho cảnh tượng trở nên hỗn loạn, hoặc là lúc Sở Mộ bị giết chết đoạt giới chỉ không gian trên tay Sở Mộ trước Vô Huyết Kiếm Tôn Trác Bất Minh. Dùng thực lực của Cự Thú tiền trang, Vô Huyết Trác Bất Minh căn bản không dám cứng chọi cứng.
Trong lúc trầm tư suy nghĩ, Sở Mộ đã rời khỏi Man Hoang thánh thành được vài trăm thước. Lúc hắn đang định tăng tốc rời đi đột nhiên cảm thấy được một cỗ chấn động rất nhỏ, nhưng vô cùng quen thuộc xuất hiện. Một đạo thân ảnh lập tức lướt qua hắn, chặn trước người hắn, một cỗ khí tức thô bạo, sắc bén mà lạnh lẽo lập tức tập trung bản thân.
- Ta chờ ngày này đã lâu, đợi tới mức ta sắp mất đi nhẫn nại.
Người cản lại Sở Mộ đúng là Vô Huyết Kiếm Tôn Trác Bất Minh, là một trong không nhiều kiếm thú cao cấp của Man Hoang thánh thành.
Khí tức hắn tập trung vào Sở Mộ, đôi mắt âm lãnh nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, khiến cho người ta không rét mà run.
Bốn phía dần dần tụ tập một lượng lớn Kiếm giả đứng xem. Tô Hạo Sa bất tri bất giác xuất hiện trong đám người, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Ý định của hắn là một khi Sở Mộ gặp nguy hiểm sẽ lập tức xuất thủ tương trợ.
Tuy rằng thiên phú tu luyện của Sở Mộ tuyệt hảo, nhưng mà thời gian tu luyện cuối cùng quá ngắn. So với cao thủ như Vô Huyết Kiếm Tôn Trác Bất Minh mà nói còn có chút chênh lệch rõ ràng. nếu như cho Sở Mộ thêm vài năm, nói không chừng sẽ vượt qua Vô Huyết Kiếm Tôn Trác Bất Minh.
- Hiện tại lùi lại thì việc này ta còn cho qua.
Sở Mộ lạnh nhạt nói, ngữ khí toát ra một loại tự tin đối với bản thân mình, tự tin tuyệt đối.
Chỉ có bản thân hắn mới rõ ràng, thực lực của hắn hiện tại đã tăng lên tới cấp độ như thế nào.
Vô Huyết Kiếm Tôn Trác Bất Minh tuy rằng lợi hại, nhưng mà Sở Mộ tự tin mình có thể chống lại.
Chỉ là lời của hắn rơi vào trong tai người khác lại bị xem thành tự đại.
- Ngươi có biết tại sao ta được người ta gọi là Vô Huyết Kiếm Tôn hay không?
Trác Bất Minh giận quá hóa cười:
- Bởi vì ta giết người không thấy máu.
Trác Bất Minh rút kiếm, kiếm hắn vốn rất nhỏ. Thể tích của kiếm có một tia màu đỏ như máu, thân kiếm thì gần như trong suốt, thanh kiếm khí này được Trác Bất Minh gọi là Vô huyết kiếm.
Trác Bất Minh là một hán tử thô kệch, khuôn mặt tục tằn lại dùng một thanh kiếm khí như vậy, không ngờ lại không khiến cho người ta cảm thấy không hài hòa một chút nào.
- Chết dưới Vô Huyết kiếm của ta cũng là tạo hóa của ngươi.
Vừa mới nói xong, Trác Bất Minh đâm ra một kiếm, phảng phất như một đạo huyết quang xé rách không trung, tất cả mọi người cảm thấy thế giới trước mắt như biến mất, lâm vào trong bóng tối. Duy chỉ có một đạo huyết quang từ trong hư vô diễn sinh, dùng tốc độ không thể nào hình dung được xé rách không trung đen tối.
Một kiếm này nhanh tới mức tận cùng, sắc bén, lạnh lẽo tới mức tận cùng, không gì không phá, không có gì không phá.
Một chiêu kiếm kỹ này được coi là một trong ba đại kiếm kỹ manh nhất của Vô Huyết Kiếm Tôn Trác Bất Minh. Không biết có bao nhiêu cường địch chết dưới chiêu kiếm kỹ này.
Tất cả mọi người cảm thấy Sở Mộ chết chắc, Tô Hạo Sa nắm chặt chuôi kiếm, định ra tay.
Nhưng mà qua một kiếm, thân thể Sở Mộ lại biến mất một cách quỷ dị.
Trong mắt Trác Bất Minh hiện lên vài phần khó hiểu, chiêu kiếm kỹ này của hắn lấy tốc độ làm chủ, lại dung nhập thêm Kim chi áo nghĩa, trở nên vô cùng sắc bén lạnh lẽo, uy lực kinh người. Nhưng mà bây giờ lại thất bại, giống như Sở Mộ vừa rồi chỉ là một đạo tàn ảnh vậy.
- Chiêu này của ta gọi là... Tàng Không.
Bên tai Trác Bất Minh vang lên một đạo thanh âm như gần như xa. Trác Bất Minh còn chưa kịp phản ứng, hắn lập tức cảm thấy thân thể mình giống như bị một kiếm đâm vào. Kiếm ý mjanh mẽ và lực lượng áo nghĩa, kiếm nguyên tràn vào trong cơ thể, tàn sát bừa bãi, khiến cho hắn nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.
Rơi vào trong mắt người khác, bọn hắn nhìn thấy Sở Mộ hiện tại chỉ cách Trác Bất Minh mười trượng, Sở Mộ rút kiếm, đâm ra một kiếm.