Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 875: Chín mươi chín thang lên trời




- Nói vậy là người hóa thành đốm sáng vàng biến mất là vượt qua thử thách, chúng ta là những người không qua được thử thách?

- Thì ra là vậy, xem ra chúng ta vô duyên với truyền thừa của Thiên Long Kiếm Thánh rồi.

Trong giọng nói chất chứa không cam lòng và chán nản.

- Người qua được cửa thử thách này mới có mười mấy người, không biết cuối cùng ai sẽ được truyền thừa của Thiên Long Kiếm Thánh.

Đám người phát hiện trừ một cái xác dưới đất ra có mười mấy người biến mất, như nhóm Kinh Vô Mệnh, Đồng Thiên Minh.

Lặng im một lúc sau một Kiếm Giả mở miệng hỏi:

- Chúng ta làm sao rời khỏi đây được?

Bỗng một cánh cửa màu vàng hiện ra như đang nói với đám người bước qua là có thể rời đi.

***

Một đốm sáng vàng mỏng manh như vượt qua thời không lao đến, xuất hiện trong bóng tối, thoáng chốc ánh sáng rực rỡ.

Đốm sáng vàng rơi xuống nhanh chóng mở rộng, một bóng người xuất hiện trong đó, là Sở Mộ.

Có lẽ đây lại là một phân điện nhưng khác với phân điện lúc trước đi qua. Phân điện này không lớn, trông như căn phòng hơn một trăm thước vuông, phía trước có một bậc thang.

Cầu thang màu vang từng nấc kéo lên trời, tỏa sáng rực rỡ chói lòa.

Chốc lát sau các đốm sáng vàng lục tục xuất hiện trong hư vô, đáp xuống đất, mở rộng, các bóng người hiện hình.

Kinh Vô Mệnh liếc Sở Mộ, không nói một câu.

Đồng Thiên Minh quát vào mặt Sở Mộ:

- Lại là ngươi!

Sở Mộ chỉ lo chú ý cầu thang vàng trước mặt, không thèm quan tâm Đồng Thiên Minh.

Đám người cũng bị cầu thang màu vàng hấp dẫn.

Sắc vàng rực rỡ, rất là cao quý hoa lệ, có cảm giác uy nghiêm bá đạo. Trên bậc thang trên cùng mơ hồ thấy một pho tượng hình người màu vàng.

Dưới cùng có một kiếm bia màu vàng viết mấy chữ: Đăng Long thang.

Một Kiếm Giả lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ lần này phải xông lên trên cùng?

Kiếm Giả cất bước lao hướng cầu thang vàng, bước lên nấc đầu tiên.

Những người khác không nhúc nhích, nhìn chằm chằm bóng dáng đó. Có lẽ Kiếm Giả thứ nhất xông tới cạnh pho tượng màu vàng sẽ được lợi, nhưng ai biết?

Huống chi cầu thang vàng cho cảm giác cực kỳ không tầm thường, như có vô số ảo diệu ở trong đó.

Mười mấy Kiếm Giả đến đây đều còn khá trẻ, như Sở Mộ. Có người khoảng hơn bốn mươi tuổi. Tóm lại bọn họ có một điểm chung là rất bất phàm.

Ít nhất bọn họ là người nổi bật trong mấy trăm Kiếm Giả vào di tích Kiếm Thánh, không giống bình thường.

Kiếm Giả kia một bước giẫm lên nấc thang vàng đầu tiên, người run rẩy chùng xuống như bị áp lực nặng nề. Kiếm Giả quát khẽ, ưỡn thẳng người nhanh chóng bước ra bước thứ hai.

Liên tiếp bước ra ba bước rồi Kiếm Giả kiệt sức ngừng lại, toàn thân run nhè nhẹ, hai tay siết chặt. Kiếm Giả hét to, lại nhấc chân.

Đám người Sở Mộ thấy Kiếm Giả bước đi hơi chậm, khi đặt chân xuống rất chậm như bị vô số lực cản.

Kiếm Giả khó khăn đạp xuống, miễn cưỡng đi tới bậc thang thứ mười thì người run bần bật, khẽ rên, dường như bị vô số bàn tay vô hình đập trúng, gã lăn lông lốc xuống bậc thang màu vàng.

Kiếm Giả hộc máu, mặt trắng bệch cực kỳ chật vật, đã bị nội thương. Kiếm Giả khó nhọc gượng dậy, lấy đan dược chữa thương ra ném vào miệng, mặt nhăn nhó nhìn cầu thang vàng, đáy mắt chất chứa sợ hãi.

So với Kiếm Giả khác, chỉ có mình gã biết đã trải qua cái gì trên bậc thang.

Không ai cười nhạo Kiếm Giả đó, đám người Sở Mộ biểu tình nghiêm túc, con ngươi co rút nhìn chằm chằm cầu thang như muốn nhìn ra huyền diệu trong đó. Nhưng chỉ nhìn thì không thấy gì được.

Có người hỏi Kiếm Giả đã tự mình thể nghiệm:

- Phương huynh, cầu thang kia có ảo diệu gì?

Kiếm Giả biểu tình trầm trọng nói:

- Áp lực, áp lực không đâu không ở, từ bốn phương tám hướng đến ngăn cản ngươi nâng chân lên, cản bước chân ngươi đặt xuống, ngăn cản ngươi đi tới, thậm chí áp lực không ngừng đè ép muốn đẩy ngươi xuống bậc thang.

Nhớ đến áp lực đó làm mặt Kiếm Giả nhăn nhó.

Một Kiếm Giả cao to vạm vỡ hỏi lại:

- Áp lực? Chỉ có áp lực thôi sao?

Kiếm Giả họ Phương bị gắt hỏi nhướng mày cáu kỉnh trả lời:

- Ngươi không biết tự mình thể nghiệm sao?

Kiếm Giả cao to vạm vỡ hừ mũi, khinh thường phản bác lại:

- Áp lực bình thường thì có gì mà sợ!

Kiếm Giả đó nhấc chân bước nhanh tới cầu thang vàng, tuy miệng nói vậy nhưng gã rất chú trọng.

Kiếm Giả bước ra một bước đạp lên nấc thang đầu tiên, áp lực giáng xuống từ bốn phương tám hướng đè ép lại, gã biến sắc mặt sau đó cười lớn:

- Áp lực bình thường có gì mà sợ!

Cộp cộp cộp cộp cộp cộp!

Hai chân Kiếm Giả như bánh xe lăn lên trên trong áp lực mạnh mẽ, nháy mắt vượt qua sáu nấc thang, đứng trên nấc thang thứ tám thì tạm dừng, lần thứ hai nhấc lên nấc thang thứ chín.

Đi tới nấc thang thứ mười lăm người Kiếm Giả đổ mồ hôi như tắm thở hồng hộc, cơ thể run rẩy, cơ bắp rung rung cố gắng chống cự áp lực mạnh mẽ không chỗ không ở đè ép.

Ánh mắt Kiếm Giả long lên sòng sòng, lại nhấc chân cực kỳ khó khăn:

- Ta không tin!

Đạp lên bậc thang thứ hai mươi người Kiếm Giả run lẩy bẩy như bị sét đánh, không chịu nổi chật vật bước lùi, vì lùi quá nhanh cộng thêm áp lực lớn khiến Kiếm Giả lăn xuống như người đầu tiên, khi gượng dậy thì hộc ngụm máu, mặt ủ rũ.

Đám người Sở Mộ càng bất ngờ hơn.

Kiếm Giả thứ nhất chỉ đi đến bậc thang thứ mười, Kiếm Giả thứ hai lợi hại hơn chút khi đến nấc hai mươi, nhưng tính nguyên bậc thang thì đó chỉ là một đoạn ngắn.

Một Kiếm Giả trầm giọng nói:

- Chín mươi chín, tổng cộng có chín mươi chín nấc thang, tức là phải đi qua chín mươi chín nấc mới được.

Nhiều người lòng chùng xuống.

Đi hai mươi bậc thang đã khó vậy rồi cứ nói gì tới chín mươi chín cái?

Một Kiếm Giả biểu tình lạnh lùng cao ngạo nhếch môi:

- Có như vậy mới có tính khiêu chiến đúng không?

Kiếm Giả chậm rãi bước ra, đi lên nấc đầu tiên nhẹ nhàng như đi dạo.

Dường như không cảm nhận được áp lực gì, Kiếm Giả lạnh lùng kiêu ngạo không vội đi lên, vẫn giữ quy luật ban đầu đi ra từng bước, vững vàng tiến lên.

Rất nhanh Kiếm Giả lạnh lùng kiêu ngạo vượt qua nấc thang thứ hai mươi, vẫn đi lên. Nhưng đám người thấy rõ tốc độ của Kiếm Giả giảm xuống nhiều, biểu tình cực kỳ trầm trọng.

Đến nấc thứ hai mươi lăm Kiếm Giả lạnh lùng kiêu ngạo bỗng tăng tốc lao lên trên, chớp mắt vọt tới hai mươi tám nấc, một chân bước vào nấc thứ hai mươi chín thì như bị bàn tay vô hình vỗ mạnh bay ngược ra.

Kiếm Giả lạnh lùng kiêu ngạo rời khỏi bậc thang, cảm giác áp lực khủng bố biến mất, gã miễn cưỡng xoay người giữa không trung, điều chỉnh tư thế đáp xuống đất. Kiếm Giả liên tục thụt lùi bảy, tám bước mới đứng vững, khẽ rên, máu chảy ra từ khóe môi, dường như bị nội thương.