Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 750: Vương giả Kiếm Hào vô địch (Thượng)




Dù là trời tuyết hay ánh sáng ban ngày đều biến mất, chỉ có hắc ám bao phủ, một trăng khuyết ám kim cực kỳ rực rỡ, khoảnh khắc phá tan hắc ám chém hướng Diêm Ngọc Nhu.

Khuôn mặt tựa núi băng vạn năm của Diêm Ngọc Nhu bỗng thay đổi hẳn, nàng chém ra hàn băng chẳng những không công kích Sở Mộ ngược lại đánh về phía nàng. Chiêu kiếm kỹ thứ hai của Diêm Ngọc Nhu thì đánh sang một bên, đó là chỗ của ảo giác.

Quan trọng nhất là đòn phản kích của Sở Mộ đã ập đến, Diêm Ngọc Nhu đã thấy mười hai lần uy lực của trăng khuyết ám kim hơn mười thước rồi.

Vì không muốn đụng độ kiếm kỹ của Sở Mộ nên Diêm Ngọc Nhu mới nghĩ ra chiến thuật này, lợi dụng ưu thế của bản thân đóng băng mặt đất, khiến tốc độ của mình phát huy đến mức tận cùng, xung quanh tràn đầy khí lạnh ảnh hưởng tính linh hoạt của Sở Mộ đôi chút.

Tăng mạnh bản thân, suy yếu đối phương, đây là sách lược cực kỳ chính xác và còn bất ngờ, Diêm Ngọc Nhu khẳng định mình có tám phần xác suất thắng.

Tiếc rằng Diêm Ngọc Nhu đã xem thường Sở Mộ, hắn cũng coi thường hắn.

Phi Hồng Huyễn Không Bộ đệ nhị giai tinh diệu hơn đệ nhất giai gấp mười lần.

Diêm Ngọc Nhu phản ứng cực nhanh, chân trượt mặt băng sang bên kia, hàn băng oanh kích ập đến vụt qua một bên làm mái tóc đen dài bay lên. Diêm Ngọc Nhu cố gắng rút về nhát kiếm đâm ra, vì trăng khuyết ám kim rất gần với nàng, trừ phi nàng tăng tốc độ lên gấp hai không thì chẳng cách nào né thoát nó được.

Kiếm vẽ một vòng trước mặt, kiếm khí băng hệ hỗn hợp với Băng chi ý cảnh, tấm gương hình tròn mặt cắt kim cương hiện ra trước mắt Diêm Ngọc Nhu.

Băng Cực, Hàn Băng Kính!

Hàn Băng Kính là kiếm chiêu phòng ngự duy nhất trong Băng Cực kiếm thuật của Diêm Ngọc Nhu, lực phòng ngự siêu mạnh.

Bùm!

Chấn Thạch Dao Động Kiếm chém vào Hàn Băng Kính, trong phút chốc Hàn Băng Kính rung rung, từ giữa nổ tung thành vô số băng trùy trùng kích bốn phương tám hướng. Lực lượng oanh kích mãnh liệt đập vào người Diêm Ngọc Nhu đánnh nát kiếm khí hộ thể của nàng, làm cả người nàng bay ngược ra.

Thực lực của Diêm Ngọc Nhu cường đại nên không đập vào phong cấm cũng không khục ngã, có điều mặt nàng tái xanh, khóe môi chảy máu, một kiếm kia chấn động tổn thương nội tạng của nàng. Diêm Ngọc Nhu biến sắc mặt, nàng cảm giác trong cơ thể có một kiếm khí quỷ dị không ngừng xâm thực phá hư, nàng buộc phải điều động kiếm khí băng hệ trấn áp.

Không gian tĩnh lặng, ai nấy xoe tròn mắt không nói nên lời.

Thật lâu sau Diêm Ngọc Nhu mở miệng nói:

- Ngươi thắng.

Ngữ điệu lạnh lẽo như đóng băng người.

Diêm Ngọc Nhu dứt lời, một con rồng khí vận lao ra khỏi người Sở Mộ bay hướng nàng, khi quay lại đã cỡ ba trượng.

Trần Bất Nhị thầm nhủ:

- Ý thức chiến đấu thật đáng sợ.

Trận chiến giữa Sở Mộ và Diêm Ngọc Nhu trong toàn quá trình chỉ mất mấy giây, thoạt trông không có điểm gì khác lạ nhưng cao thủ như Trần Bất Nhị mới nhìn ra ảo diệu trong chớp mắt đó.

Phản ứng của Sở Mộ, trong hoàn cảnh tồi tệ với mình mà hắn nắm bắt thời cơ chính xác nhất, né tránh rồi phản kích, dù chỉ lệch một giây cũng không được.

- Thực lực đúng là giỏi, đáng để ta ra tay.

Ngạo Hành Vân mỉm cười nói:

- Nhưng không biết có thể đỡ nổi bao nhiêu kiếm của ta.

Lục Nguyên cười tủm tỉm không nói tiếng nào, mắt liếc hướng Đại Càn Kiếm phủ, nhìn Liệt Không Dương chằm chằm. Trong lòng Lục Nguyên chỉ có một đối thủ: Liệt Không Dương, những người khác, dù là Ngạo Hành Vân cũng không lọt vào mắt gã.

Liệt Không Dương không chút biểu tình, thực lực nhiêu đó không đáng gì với gã.

Có lẽ Lục Nguyên miễn cưỡng khiến gã đánh thêm hai kiếm, chỉ có thế.

Đến bây giờ Sở Mộ liên tục thắng mười ba trận, khá khó khăn để đánh bại Diêm Ngọc Nhu, đặc biệt vẫn chỉ dùng một kiếm.

Công nhận Diêm Ngọc Nhu xui, đánh với ai không được lại đụng ngay Sở Mộ. Tê Liệt ý cảnh của Sở Mộ tuy chưa đến viên mãn nhưng đã cao tới chín phần tám, gần viên mãn, uy năng tương đương với Kim chi ý cảnh mười hai phần tám.

Bằng vào uy lực ý cảnh thì Băng chi ý cảnh của Diêm Ngọc Nhu nhờ băng cực kiếm thể tăng phúc cũng đến mười hai phần Thủy chi ý cảnh, chênh lệch không lớn với Sở Mộ.

Về kiếm kỹ tinh diệu cũng không thua Chấn Thạch Dao Động Kiếm của Sở Mộ, tu vi kiếm khí thì Diêm Ngọc Nhu hơn hắn một chút.

Đặc biệt kiếm kỹ Băng Cực của nàng có băng cực kiếm thể tăng phúc nâng cao uy lực lên càng đáng sợ hơn.

Nhưng không chịu nổi Sở Mộ có Chấn Thạch Kình viên mãn.

Chấn Thạch Kình viên mãn có uy lực cực mạnh, không thua gì ý cảnh viên mãn thông thường.

Điều này định trước uy lực của Chấn Thạch Dao Động Kiếm mạnh hơn kiếm kỹ Băng Cực của Diêm Ngọc Nhu nhiều. Nhưng nếu tách Chấn Thạch Kình ra thì uy lực kiếm của Sở Mộ không bằng kiếm kỹ Băng Cực của nàng.

Tất cả lực lượng kết hợp lại cộng thêm nắm chắc thời cơ, khống chế toàn chiến cuộc, cuối cùng hoàn thành đòn phản kích đơn giản trong mắt mọi người nhưng thật ra rất khó khăn.

Sở Mộ ở trong phòng mình, vừa nghiệm lại cuộc chiến với Diêm Ngọc Nhu vừa tiếp tục tham ngộ Tê Liệt ý cảnh.

Khi tăng ý cảnh lên đến viên mãn thì uy lực càng mạnh hơn.

Như so sánh giữa Tê Liệt ý cảnh chín phần tám và chín phần chín, không cách nào so chín phần chín với mười phần được, đó là sự khác biệt về chất.

Rồng khí vận dài ba trượng gia cố làm ngộ tính của Sở Mộ khủng khiếp hơn, qua một buổi tối Tê Liệt ý cảnh tăng lên chín phần chín, thực lực tăng cao rất nhiều.

Sở Mộ nghỉ ngơi một chốc thì trời sáng, cuộc chiến tranh giành khí vận ngày thứ mười bốn sắp bắt đầu.

Bây giờ trọng điểm quyết chiến rơi vào bốn Kiếm Hào chưa từng thua, quyết chiến của người khác thành phông nền, cũng bất đắc dĩ.

Theo quy luật trước kia thì khi bốn người phân ra thắng thua, quyết định ai là người mạnh nhất thì cuộc chiến tranh giành khí vận sẽ kết thúc.

Sở Mộ phỏng chừng quyết chiến hôm nay chắc chắn bốn người sẽ đụng nhau, nhưng không biết ai với ai.

Quyết chiến mấy trận rồi Long trưởng lão lớn tiếng tuyên bố, Liệt Không Dương và Ngạo Hành Vân lắc người đến trên đấu kiếm đài.

Trong phút chốc nguyên Quyết Thiên kiếm trường nổ tung, tiếng hò reo như sóng triều thi nhau lên cao vui.

Hai vị Kiếm Hào hạng ba và hạng nhất rốt cuộc đụng độ.

Chiến ý như ngọn lửa rực cháy trong mắt Ngạo Hành Vân, gã rút kiếm chỉ thẳng vào Liệt Không Dương, tiếng quát như sấm sét:

- Liệt Không Dương, ta đợi giây phút này lâu lắm rồi!

Liệt Không Dương thì bình tĩnh nói:

- Ta không mong đợi gì.

Người quen thuộc Liệt Không Dương sẽ không bị bộ dạng này của gã lừa, người được gọi là Phần Thiên Kiếm Hào sao có thể nhàn tản vậy được, chẳng qua gã coi rẻ thực lực của đối thủ nên mới thế.