Tinh túy của Chân Cương kiếm đạo là kiên cường và sức mạnh, sở trường nhất là cận chiến, mỗi nhát kiếm ẩn chứa uy lực siêu đáng sợ. Khí lưu oanh kích, Thường Đông Thần muốn nương thế đó đến gần Sở Mộ, đánh bại hắn.
Kiếm quang trăng khuyết ám kim dài hơn mười thước ập vào mặt, kiếm quang quá nhanh, Thường Đông Thần giật nảy mình vội vung kiếm ngăn cản.
Ầm!
Kiếm quang trăng khuyết màu ám kim vỡ nát, Thường Đông Thần như giẻ rách bay ngược ra sau với tốc độ càng nhanh. Phụt một tiếng, máu phun giữa không trung.
Mọi người, bao gồm Bách Lý Giang Hà đều ngẩn ngơ, ai nấy mắt ốc bưu, con ngươi co rút nhìn Thường Đông Thần bay ngược ra mấy chục thước đập mạnh vào phong cấm.
- Thường Đông Thần... mà thua...
- Ta bị hoa mắt sao? Một kiếm... chỉ một kiếm đã đánh bại Thường Đông Thần...
- Không thể nào! Điều này không hợp với lẽ thường...
Đám người giật mình qua đi tỉnh táo lại, rên rỉ lẩm bẩm, vẻ mặt không thể tin. Nếu Sở Mộ bị Thường Đông Thần một kiếm đánh bại có lẽ bọn họ còn ngạc nhiên, trong lòng có thể chấp nhận, tối đa nói lên thực lực của Thường Đông Thần mạnh. Sở Mộ mới trở thành Kiếm Hào, thực lực chưa tăng trên diện rộng.
Nhưng bây giờ Thường Đông Thần bị Sở Mộ một kiếm đánh bại, nháy mắt đảo điên cách nghĩ trong lòng bọn họ, đập nát tam quan.
Mấy vị Kiếm Hào trên khán đài trừng mắt suýt lồi tròng, bọn họ tự nhận chỉ có thể không phân thắng thua với Thường Đông Thần, có người tin tưởng thắng được nhưng cần trải qua khổ chiến, có tự tin trong vòng trăm đường kiếm đánh bại Thường Đông Thần.
Không ai tự tin một nhát kiếm đánh bại Thường Đông Thần, còn gọn gàng sạch sẽ như vậy, khiến người nhìn nổi da gà rợn tóc gáy.
Có lẽ chỉ có người mạnh nhất Vương phủ, tức vị Kiếm Hào vì tích lũy quá thâm sâu nên không thể kiềm chết được nữa buộc phải đột phá, chỉ có Kiếm Hào đó làm được.
Bách Lý Giang Hà ngơ ngác nhìn Sở Mộ, ngây người, trong óc tiềm thức nhớ lại lời đã nói với Sở Mộ. Bách Lý Giang Hà thật lòng không cho rằng Sở Mộ đấu lại Thường Đông Thần, nghĩ tới đây gã bỗng thấy vô cùng xấu hổ.
Đường đường là phủ chủ Vương phủ, cao thủ Nguyên Cực cảnh viên mãn, có kinh nghiệm phong phú hơn người, ánh mắt sắc bén, vậy mà lần này nhìn lầm.
Một tiếng rên rỉ khẽ vang, người Thường Đông Thần run rẩy, mười ngón co giật khó khăn vùng vẫy bò dậy, kiếm khí rơi cách mười mấy thước.
Mặt Thường Đông Thần tái nhợt, ho khan, gò má ửng đỏ bệnh trạng. Ánh mắt Thường Đông Thần vô cùng phức tạp, khó tin, không cam lòng, kinh hoàng, oán hận, các loại cảm xúc hỗn tạp.
Tay phải quặn đau, Thường Đông Thần gượng dậy, người truyền đến từng đợt đau nhói, gã biết cánh tay phải và nội tạng đã bị thương. Mức độ vết thương cỡ này cần hai tháng tĩnh dưỡng mới lành được.
Trước kia toàn là Thường Đông Thần xử đối thủ, giờ thì gió đổi chiều, gã bị hại.
Thường Đông Thần móc một viên đan dược chữa trị nội thương ra nuốt xuống, dược lực hòa tan lan tràn thấm nhuần nội tạng, cảm giác mát lạnh làm gã dễ chịu hơn một chút. Thường Đông Thần oán hận không cam lòng trừng mắt Sở Mộ, gã nhặt kiếm khí cực phẩm lên xoay người rời khỏi đấu kiếm đài, bóng dáng lảo đảo khác hẳn lúc đến thì vênh váo không ai bì nổi.
Sở Mộ nhìn bóng lưng Thường Đông Thần rời đi, thầm nhủ:
- Phỏng chừng mất ba tháng mới khỏe lại.
Thời gian dài hơn Thường Đông Thần tự phỏng chừng, vì Thiên Hoang kiếm khí ẩn núp trong cơ thể gã, bây giờ chưa có cảm giác gì, không lâu sau nó sẽ bộc phát ra. Đặc tính của Thiên Hoang kiếm khí được phát huy thì cực kỳ khó chơi.
Bách Lý Giang Hà cười phá lên che giấu lúng túng trong lòng:
- Ha ha ha! Tiểu tử giỏi, giỏi!
Trận chiến liên quan đến quyền sở hữu một trong mười danh ngạch của cuộc chiến tranh giành khí vận mười Kiếm phủ đã chấm dứt.
Các tin vỉa hè đồn xấu đều mất hết, dù có người không muốn cũng không dám nhắc lại nữa, vì Sở Mộ dùng thực lực của mình chinh phục mọi người, khiến tất cả biết hắn hoàn toàn xứng đáng lấy được danh ngạch này.
***
Trong Kiếm Lâu phủ chủ Vương phủ, Bách Lý Giang Hà trợn to mắt hỏi:
- Tiểu tử giỏi, sao ngươi làm được vậy?
Mắt Bách Lý Giang Hà hấp háy tia sáng nhìn Sở Mộ rồi ngó xuống dưới như muốn nhìn thấu người hắn từ trong ra ngoài. Tiếc rằng Bách Lý Giang Hà có nhìn cỡ nào thì Sở Mộ vẫn là Sở Mộ, vẫn y như cũ, chân chất giấu mũi nhọn.
Sở Mộ mỉm cười nói:
- Thực lực tăng lên thì tất nhiên có thể làm được.
Bách Lý Giang Hà trừng mắt:
- Vớ vẩn, thực lực tăng lên đương nhiên có thể làm được!
Bách Lý Giang Hà thói quen vuốt râu ngắn trên cằm:
- Nhưng ngươi nói cũng có lý, miễn thực lực lên cao thì không có gì không làm được. Nhưng ngươi trở thành Kiếm Hào mới chỉ hai năm làm sao mạnh vậy được? Chẳng lẽ ngươi cũng được truyền thừa kiếm đạo gì? Hay trong hai năm này ngươi được kỳ ngộ to lớn nào khiến thực lực của ngươi một chốc tăng vọt?
Giờ phút này Bách Lý Giang Hà thành bé con tò mò gì cũng hỏi, mắt sáng lấp lánh.
Bị nam nhân râu ria nhìn bằng ánh mắt đó khiến Sở Mộ gai người, hắn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Sở Mộ trả lời ngắn gọn:
- Ta bế quan hai năm nay.
- Bế quan...
Bách Lý Giang Hà sờ cằm, chợt nảy ý tưởng:
- Không lẽ trước khi ngươi khiêu chiến danh hiệu Kiếm Hào thì đã có thực lực đẳng cấp Kiếm Hào?
- Cái này thì ta không rõ.
Sở Mộ nói:
- Phủ chủ đại nhân, nếu không còn chuyện gì khác thì ta định trở về nghỉ ngơi.
Bách Lý Giang Hà nói:
- Không gấp, ngươi có biết trong Vương phủ đang nói về ngươi như thế nào không?
Sở Mộ trả lời:
- Không biết.
Thật ra Sở Mộ có nghe phong phanh đôi chút.
- Đệ nhất trong đệ tử Vương phủ, mạnh nhất Vương phủ vân vân. Ta nghĩ tiếp theo ngươi sẽ gặp chút rắc rối, nhưng không sao, nếu một kiếm đánh bại Thường Đông Thần chưa phải toàn bộ thực lực của ngươi thì rắc rối đó không phải rắc rối.
Bách Lý Giang Hà xua tay đuổi người:
- Được rồi, ngươi về đi. Nhớ kỹ, trong thời gian này yên tâm ở Vương phủ, chờ cuộc chiến tranh giành khí vận bắt đầu.
Sở Mộ gật đầu, xoay người đi nhanh.
Bách Lý Giang Hà sờ cằm, vẻ mặt tò mò:
- Tiểu tử này... hình như có nhiều bí mật.
Nhưng Bách Lý Giang Hà không định tìm hiểu sâu hơn, trên đời này ai chẳng có chút bí mật của mình, chỉ có hoặc nhiều hoặc ít. Nếu cưỡng ép tìm tòi bí mật của người khác sẽ gây ra tranh chấp không cần thiết, thậm chí đánh nhau sống chết.
***
Sở Mộ trên đường về Kiếm Lâu cười khẽ thì thào:
- Mạnh nhất Vương phủ...