Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 723: Khiêu chiến




Một có thời gian, Sở Mộ nhớ tới Toái Kim Kiếm Hào cùng Cuồng Long Kiếm Hào đại chiến, hơn nữa bản thân hắn luc đó lúc mới bắt đầu cảm thấy cao thâm mạt trắc không cách nào đối kháng dần dần đến có thể miễn cưỡng đối kháng, theo thời gian qua đi hắn càng cường đại, càng trải qua đại chiến với trăm vạn yêu thú bạo động, Sở Mộ cũng có lực đối kháng bọn họ.

Nhất là lúc sáng tạo ra kiếm kỹ Trảm Thiết, Sở Mộ càng có lòng tin chém giết cận thân.

Đây là lý do Sở Mộ tin tưởng mình, không tính thực lực chân chính của Toái Kim Kiếm Hào cùng Cuồng Long Kiếm Hào, hắn có thể dùng năm thành thực lực chém giết bọn họ.

Có năm thành thực lực chém giết Toái Kim Kiếm Hào hoặc là Cuồng Long Kiếm Hào, thực lực rất mạnh.

Đây là một trong những điểm Sở Mộ tin tưởng vào mình, kiếm thế của hắn đã đạt tới viên mãn đỉnh phong, ý cảnh tê liệt đạt tới bảy thành, hắn lĩnh ngộ tuyệt sát kiếm kỹ Trảm Thiết, còn có kiếm khí cực phẩm đỉnh cấp Trảm Yêu Kiếm.

Tu vi kiếm khí biến thành không trọng yếu.

Cho nên nói kiếm khí là căn bản của kiếm giả lại không phải toàn bộ, chỉ là một phần nhỏ trong cấu thành tực lực kiếm giả mà thôi.

Sở Mộ có nhiều chỗ dựa như thế, nếu không khiêu chiến Kiếm Hào thành công, hắn có thể ném kiếm không làm kiếm giả, từ nay không hỏi kiếm đạo.

Có lẽ có người sẽ nói Sở Mộ chờ thêm vài năm lại tới khiêu chiến như thế sẽ ổn thỏa..

Kỳ thật Sở Mộ quyết định hiện tại khiêu chiến Kiếm Hào không đơn thuần là vì danh xưng Kiếm Hào, càng vì chỗ tốt trong đó, càng sớm đạt được danh xưng Kiếm Hào sẽ đạt được chỗ tốt rất lớn, cũng có lợi tăng thực lực lên.

- Nếu các ngươi muốn khiêu chiến Kiếm Hào, hiện tại bắt đầu, mỗi lần chỉ có thể một người vào.

Lão giả lưng còng chậm rãi nói ra:

- Nhớ kỹ, trong khiêu chiến có thể chết người, nếu như cảm thấy không cách nào tiếp tục khiêu chiến, lại không muốn chết liền lớn tiếng hô nhận thua, ngươi sẽ còn mạng sống, cái giá là khiêu chiến thắng bại.

Lão giả nói xong điểm kiếm khí vào không khí, dường như điểm vào tấm gương vô hình, gợn sóng xuât hiện nhọn nhạo.

Lão giả lưng còng làm như không thấy, khí thế của hắn bộc phát ra làm đám người Sở Mộ run rẩy.

- Mở ra!

Giọng nói trầm thấp chói tai vang lên, làm cho ba người Sở Mộ biến sắc, âm thanh chói tai như lôi đình bùng nổ, khí huyết bọn họ nhộn nhạo.

Một cánh cửa nặng mười vạn cân xuất hiện trong không khí, bị lão giả quát liền mở ra.

- Các ngươi ai vào trước.

Hào quang trong mắt lão giả biến mất, đôi mắt đục ngầu như cũ, khí thế đáng sợ nội liễm, một lần nữa khôi phục bộ dạng gần đát xa trời, nếu như ai xem thường hắn sẽ chết rất thảm.

- Ta tói trơớc, ta trước!

Tên đệ tử Ma La Kiếm Tông cười nói, lạnh lùng nhìn Sở Mộ sau đó đi vào trong cánh cửa.

Đứng ở bên ngoài nhìn, trong cánh cửa là hư vô, không biết đi tới đâu.

Dường như biết rõ Sở Mộ hai người khó hiểu, lão giả lưng còng nói:

- Cánh cửa này là dẫn người khiêu chiến danh hiệu Kiếm Hào vào hư cảnh.

- Hư cảnh!

Kiếm giả áo đỏ kinh hãi, Sở nói thầm Đông Thánh phân điện thủ bút không nhỏ.

- Đúng vậy, hư cảnh nơi này khác với hư cảnh khác, cũng có thể gọi là nửa hư cảnh.

Lão giả lưng còng tiếp tục nói:

- Bởi vì hư cảnh này có độ lớn nhỏ kém xa hư cảnh khác, kém quá nhiều, cũng là con người mở ra, công năng kém với hư cảnh chính thức, cho nên gọi là nửa hư cảnh.

- Con người mở ra?

Lúc này Sở Mộ khiếp sợ.

Hắn từng xem điển tịch ghi lại có con người mở hư cảnh nhưng đó là truyền thuyết, hôm nay hắn đã gặp hư cảnh do người mở ra.

Cho dù không lớn bằng hư cảnh chính thức, cũng không đủ hoàn thiện nhưng vẫn làm người ta rung động.

- Khó có thể tưởng tượng, rốt cuộc là tồn tại thế nào mới có thể mở hư cảnh?

Sở Mộ nói thầm.

Khó trách khiêu chiến danh hiệu Kiếm Hào chỉ cho phép một người tiến vào, mà không phải cùng vào, bởi vì nửa hư cảnh rất nhỏ, mở ra khó khăn.

Nội tâm dần dần khôi phục bình tĩnh, Sở Mộ cũng không biết đệ tử Ma La Kiếm Tông khiêu chiến bao nhiêu thời gian, hắn nhìn chung quanh, nhìn sang bia Kiếm Hào.

Trên bia Kiếm Hào khắc từng cái tên, mỗi một tên đều nổi bật, Mục Long Thánh đứng ở vị trí đầu tiên.

Ánh mắt Sở Mộ dời sang tên thứ hai và thứ ba, hắn như khắc ghi vào trong tim.

Phía sau tên của mỗi người là danh hiệu Kiếm Hào, ví dụ như Mục Long Thành có danh hiệu Vô Hồi, tỏ vẻ danh xưng của hắn là Vô Hồi Kiếm Hào.

- Không lâu sau, tên của ta cũng sẽ có trên đó.

Đôi mắt Sở Mộ sáng rực.

Thanh niên áo đỏ cũng dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn sang bia Kiếm Hào, hắn nghĩ vị trí tám mươi hai là của hắn, hắn vô cùng tin tưởng chính mình, người khác không cho là đúng cũng không sao.

Đột nhiên Sở Mộ phát hiện trên bia Kiếm Hào xuất hiện cái tên thứ hai lập lòe, sau khi tỏa sáng ba lượt thì tên trên đó ảm đạm, trong nháy mắt biến mất không thấy bóng dáng, giống như chưa từng tồn tại qua.

Ngay sau đó cảnh vật trước mặt mơ hồ, bia Kiếm Hào sinh ra biến hóa nào đó, Sở Mộ nhìn chăm chú mới ngạc nhiên phát hiện bia Kiếm Hào trừ tên của Mục Long Thành ra, toàn bộ đều dời vị trí, nói cách khác vị trí thứ ba biến thành thứ hai.

Sở Mộ không rõ tình hình.

- Khi có Kiếm Hào tử vong hoặc tu vi vượt qua Khí Hải Cảnh thì danh hiệu biến mất khỏi bia Kiếm Hào.

Lão giả lưng còng nhìn bia Kiếm Hào, hắn hiểu rõ những việc này:

- Vừa rồi ngươi thấy nó tỏa sáng ba lần, tỏ vẻ hắn đã đột phá Khí Hải Cảnh đạt tới tầng thứ cao hơn, nếu như tỏa sáng một lần là tử vong, bất kể là loại nào thì danh hiệu Kiếm Hào đã rời khỏi hắn.

Sau khi nghe giải thích, Sở Mộ bừng tỉnh đại ngộ, tuy hắn đã tìm hiểu kỹ càng nhưng đây là bí mật bán công khai nên chẳng ai nói ra ngoài.

Lão giả lưng còng không nói thêm cái gì, Sở Mộ cũng không hỏi, kiếm giả áo đỏ cũng không lên tiếng.

Thời gian trôi qua, nửa canh giờ sau có một đạo nhân ảnh bay ra khỏi cửa, bộ dáng chật vật, thân thể tiêu hao rất nhiều kiếm khí..

- Ngươi thất bại.

Lão giả lưng còng nói ra.

Người này chính là đệ tử Ma La Kiếm Tông, sau khi thất bại hắn vẻ mặt uể oải, hắn năm nay đã hai mươi chín tuổi, cuộc đời này vô duyên với danh xưng Kiếm Hào.

Không có gì đả kích lớn hơn việc này.

Sắc mặt kiếm giả áo đỏ nghiêm túc, ánh mắt khẩn trương, hắn không do dự bước vào nửa hư cảnh.

Kiếm giả áo đen uể oải không rời đi, xem bộ dáng có ý định xem kết quả thế nào, nếu như cũng thất bại còn có thể tìm được an ủi.

Thời điểm hắn nhìn Sở Mộ còn mang theo hung ác và xem thường.