Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 716: Tu La Kiếm Vương




Thi thể bị chém thành hai mảnh rơi xuống đất, máu tươi rơi lả tả như mưa.

Đường đường Tôn Giả có thực lực Nguyên Cực Cảnh bị một kiếm miểu sát..

Sở Mộ như bị thiên lôi đánh trúng, hắn khiếp sợ không gì sánh kịp, liền thất thần kinh ngạc dứng nguyên tại chỗ như pho tượng.

Trong nội tâm sinh ra sóng to gió lớn, ý thức của hắn không dám tin đây là sự thật.

Thân ảnh mặc trường bào trên tiểu kiếm, tay cầm trường kiếm đỏ sậm giống như thần ma đang đứng đó.

Thân ảnh kia quay người lại, Sở Mộ cảm thấy hoảng hốt, dường như kiếm giả mặc trường bào đỏ sậm đang nhìn chằm chằm vào mình.

Toàn thân Sở Mộ run rẩy, sắc mặt tái nhợt, cảm giác như linh hồn của mình bị hút vào tu la sát tràng, khắp nơi đều là máu tươi, chân cụt tay đứt phá thành mảnh nhỏ và sát khí trùng thiên.

Cảnh tựng hắn gặp phải còn khủng bố hơn đại chiến trăm vạn yêu thú mấy ngày trước, Sở Mộ cảm thấy chẳng khác gì dân chơi thứ thiệt, đom đóm so với ánh trăng.

Sở Mộ sắp mất phương hướng trong cảnh tượng như địa ngục kia, vừa rồi hắn đã biến thành một du hồn, tâm thần hoảng hốt, hắn thoát ly tu la sát tràng trở về thân thể, hắn cho rằng cảnh tượng vừa rồi là ảo giác.

Thân ảnh kiếm giả mặc trường bào đỏ vẫn lơ lửng giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống Sở Mộ, đôi mắt biến thành màu đen, không còn màu đỏ điên cuồng vừa rồi.

Đối mặt người này, Sở Mộ có cảm giác áp lực nói không nên lời.

Hắn không cảm nhận được khí tức của người này, giống như không tồn trên thế gian, lại giống như địa ngục thâm uyên sâu không thấy đáy.

- Đa tạ tiền bối xuất thủ cứu giúp.

Sở Mộ kịp phản ứng, lúc này khom người hành kiếm lễ.

- Người thức tỉnh ta, ta còn cần ngươi mang Tu La Kiếm đưa về Tu La Kiếm Tông, tự nhiên phải bảo hộ ngươi.

Qua một lúc kiếm giả lên tiếng, giọng nói như cam tuyền, nội tâm Sở Mộ không còn áp lực, cảm thấy dễ chịu không ít, hắn mới phát hiện thân ảnh mặc trường bào màu đỏ này thay đổi.

- Có việc gì nói sau, ngươi thu thập bảo vật của tên Nguyên Cực Cảnh đi.

Kiếm giả lên tiếng.

- Vâng!

Sở Mộ vội vàng trả lời, thi triển Phi Hồng Huyễn Không Bộ đi tới bên cạnh thi thể Âm Xà Tôn Giả.

Đột nhiên hắn cảm giác thân thể vô cùng suy yếu, giống như thân thể tiêu hao lớn lượng sức lực, toàn thân đầy đau đớn, loại cảm giác này không khác gì người thương nâng vật nặng vượt qua phụ tải.

Thân thể mỏi mệt cảm giác vô lực không tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng với Sở Mộ, hắn có ý chí kiên cường và dẻo dai.

Thi thể Âm Xà Tôn Giả rơi xuống cách đó không xa, hơn mười hô hấp ngắn ngủn, Sở Mộ xuất hiện bên cạnh hai nửa thi thể Âm Xà Tôn Giả, kiếm đoản kiếm Âm Xà Tôn Giả cầm sinh ra chấn động kinh người, toàn thân màu xanh biếc, phía trên còn có con rắn đang qua lại.

Từ đó nói rõ thanh kiếm này vượt qua cực hạn của kiếm khí cực phẩm, là kiếm khí vương phẩm.

Lúc này Sở Mộ cầm không gian oản luân trên cổ tay trái của Âm Xà Tôn Giả.

Không gian oản luân cực phẩm!

Đây là lần âầu tiên Sở Mộ nhìn thấy không gian oản luân cực phẩm, trừ hiếu kỳ hắn cũng không nhận chủ, hắn lập tức lên, cũng không có những vật khác, hắn mang theo không gian oản luân cực phẩm và đoản kiếm quay về.

- Tiền bối, đây là đồ vật của Âm Xà Tôn Giả.

Sở Mộ giao đoản kiếm và không gian oản cực phẩm đưa cho kiếm giả.

Âm Xà Tôn Giả là hắn giết chết, mạng Sở Mộ được hắn cứu, tự nhiên đoản kiếm và không gian oản luân cực phẩm cũng là của hắn.

- Kiếm khí vương phẩm bình thường, không gian oản luân cực phẩm vô dụng với ta, ngươi lấy đi.

Kiếm giả liếc nhìn sau đó nói ra, Sở Mộ nhạy cảm phát hiện trong mắt của hắn mang theo xem thường, hiển nhiên chướng mắt hai thứ này.

Sở Mộ cũng không do dự, nếu đối phương không đặt vào mắt, hắn lập tức thu vào, bởi vì chúng có giá trị quá lớn.

Nhỏ giọt máu lên không gian oản luân cực phẩm, nhận chủ vô cùng đơn giản, đoản kiếm bay vào trong không gia oản luân, bởi vì tiền bối kia ở đây, Sở Mộ không sốt ruột xem trong không gian oản luân cực phẩm có cái gì.

- Không biết xưng hô với tiền bối thế nào?

Sở Mộ hành kiếm lễ.

- Ta là Tu La Kiếm Vương, ngươi gọi ta là tiền bối cũng đúng.

Kiếm giả lên tiếng.

Tâm thầm Sở Mộ rung động.

Tu La Kiếm Vương!

Từ xưa đến nay, có thể xưng hai chữ Kiếm Vương đều là nhân vật phong hoa tuyệt đại.

Sau khi đi vào đại lục Cổ Kiếm đã mấy năm, Sở Mộ không phải người không hiểu chuyện.

Hắn biết rõ Kiếm Vương là danh xưng, càng là một loại tán thành thực lực.

Kiếm giả đạp vào kiếm đạo chi lộ, ngay từ đầu là Kiếm Hào, rồi sau đó là Kiếm Tôn, lên trên mới là Kiếm Vương, mỗi một cấp độ đều có chênh lệch lớn, thực lực chênh lệch gấp mấy chục trên cả trăm lần.

Nghĩ lại, bởi vì thành Biên Hoang xuất hiện một vị Kiếm Vương đã có thể giúp thành Biên Hoang tự trị, đây là vinh quang của thành Hám Yêu mà các thành trì khác không có.

Thành Hám Yêu có vị trí đặc thù, thành Biên Hoang dựa vào thực lực.

Có thể thấy Kiếm Vương cường đại như thế nào.

Hiện tại trước mặt Sở Mộ có một vị Kiếm Vương, Tu La Kiếm Vương, nghe danh xung chỉ sợ hắn là Kiếm Vương xuất thân Tu La Kiếm Tông, Tu La Kiếm Tông là tông môn kiếm đạo tại trung ương Chủ Kiếm Vực, có thể nghĩ Tu La Kiếm Vương cường đại cỡ nào.

- Có lẽ ngươi tu hành bí pháp luyện thể nào đó, chỉ có điều vừa rồi đối kháng khí thế kiếm giả Nguyên Cực đã tiêu hao lực lượng thân thể rất nhiều, chỉ cần bổ sung là có thể khôi phục như ban đầu.

Tu La Kiếm Vương nhìn ra hư thật hiện tại của Sở Mộ sau đó lên tiếng.

Sở Mộ đang lo mình mệt mỏi suy yếu nên khôi phục thế nào, nghe được Tu La Kiếm Vương nói thì biết hắn nói không sai, Thiên Hoang Kiếm Thể không phải bí pháp luyện thể nhưng có công năng luyện thể, cho nên mới có thể bị ngộ nhận là bí pháp luyện thể.

- Ngươi tu hành bí pháp luyện thể không hoàn thiện, cấp độ cũng thấp nhưng tiềm lực không tệ.

Tu La Kiếm Vương lên tiếng.

Sở Mộ khẽ giật mình, hắn cảm thấy Thiên Hoang Kiếm Thể chỉ kém bộ lông là hoàn thành, nghe Tu La Kiếm Vương nói như vậy dường như hắn chỉ luyện thành tầng thấp, còn có tầng thứ cao hơn?

Nhưng mà Tu La Kiếm Vương cũng không biết chi tiết, hắn cũng chỉ chờ tu hành bộ lông mới rõ ràng.

- Hiện tại ta chỉ còn thân thể thần hồn, không thể ở bên ngoài quá lâu, ta vào trong Tu La Kiếm trước, về sau ngươi tùy thân mang theo, không nên bỏ Tu La Kiếm vào không gian oản luân.