Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 602: Ai có thể kháng cự một kiếm của ta?




- Các ngươi đừng đắc ý quá sớm.

Một tiếng gầm trong trận doanh của Đại Kiền kiếm phủ vang lên, chỉ thấy một đạo thân ảnh lóe lên, giống như hỏa diễm xông lên đấu kiếm đài. Từ lúc còn cách nhau khá xa Sở Mộ đã cảm nhận được cảm giác nóng bỏng truyền tới, giống như là nham thạch nóng bỏng ở trong núi lửa vậy.

- Bất quá chỉ là bất ngờ đánh lui Vương sư đệ mà thôi, như vậy đã tự cho rằng thực lực siêu phàm sao? Vậy để cho người bài danh thứ ba mươi sáu Đồng Kiếm bảng của Đại Kiền kiếm phủ chúng ta lĩnh giáo cao chiêu của ngươi. Nhìn xem ngươi có bao nhiêu phân lượng.

Thanh âm hừng hực như lửa, tonaf thân có tiên thiên kiếm khí màu đỏ mãnh liệt dâng lên. Cả người như một đoàn hỏa diễm, như lưu tinh đánh về phía Sở Mộ. Kiếm khí thượng phẩm màu đỏ rời khỏi vỏ, một kiếm được chém ra.

Thoáng chốc, tiên thiên kiếm khí hỏa hệ được rót vào trong kiếm khí thượng phẩm, khiến cho người và kiếm khí giống như hai hợp thành một. Uy năng tăng lên nhiều, một kiếm giống như sao băng rơi xuống, hủy thiên diệt địa.

- Cẩn thận.

Rất nhiều đệ tử Đại Khôn kiếm phủ trợn ngược mắt, chấn động, vô ý thức thốt ra lời nhắc nhở.

Khóe miệng Sở Mộ nhếch lên, nở nụ cười, nhanh chóng vung Tốc không kiếm lên. Quang mang màu vàng nhạt chảy xuôi, hóa thành một đạo kiếm quang màu vàng nhạt. Lần nữa phá không bắn ra.

Liệt Không kiếm kích.

Tốc độ của kiếm quang màu vàng nhạt này nhanh tới mức tận cùng, trong nháy mắt xuất phát sau mà tới trước, đánh trúng quả cầu lửa hừng hực thiêu đốt kia.

Phanh một tiếng giống như bọt khí vỡ tan. Quả cầu hỏa diễm đang hừng hực thiêu đốt kia dừng lại một chút, tiếp đó nhanh chóng co lại rồi tan vỡ. Mà Kiếm giả của Đại Kiền kiếm phủ thì dùng tốc độ nhanh chóng bay ngược về phía sau, một ngụm máu tươi không nhịn đuộc mà phun ra, máu tươi rơi vãi trên không trung.

Sau khi hạ xuống, hắn liên tục đạp lên mặt đất mấy chục bước, sau đó mông mới va chạm với mặt đất. Cả người không còn cách nào khống chế ngã về phía sau, khiến cho thân thể tự mình quay cuồng hai vòng mới dừng lại. Cả người tạo thành hình chữ đại, hai chân hai tay dang rộng trên mặt đất. Mặt dính đầy bụi đất, xám trắng, khóe miệng có vết máu tươi chảy ra, chật vật vô cùng.

- Cái này....

Bất kể là Đại Kiền kiếm phủ hay là Đại Khôn kiếm phủ đều trợn mắt há hốc mồm, miệng há hốc đủ để nhét vào một nắm tay.

Nếu như nói lúc trước tên đệ tử Đại Kiền kiếm phủ xếp thứ ba mươi bảy trên Đồng Kiếm bảng bị đánh xuống đấu kiếm đài là bởi vì khinh thị Sở Mộ. Mà tốc độ xuất kiếm của Sở Mộ nhanh như vậy, có vài phần may mắn bên trong. Như vậy đệ tử đứng thứ ba mươi sáu trên Đồng Kiếm bảng của Đại Kiền kiếm phủ bị Sở Mộ đánh bại, như vậy đã gián tiếp chứng minh thực lực của Sở Mộ, vô cùng cường đại.

- Lý sư đệ, ngươi sao rồi?

Có đệ tử Đại Kiền kiếm phủ lập tức chạy tới chỗ tên đệ tử vừa mới bị Sở Mộ đánh bại, vịn đối phương lên. Vẻ mặt tràn ngập tức giận nhìn về phía Sở Mộ, lại không có xúc động xông lên đấu kiếm đài.

Quả thực, bài danh cao thấp của đệ tử trên Đồng Kiếm bảng Đại Kiền kiếm phủ là khắc họa thực lực cao thấp rõ ràng. Như vị trí thứ ba mươi sáu quả thực mạnh hơn vị trí thứ ba mươi bảy. Nhưng mà có lợi hại hơn cũng chỉ có hạn, muôn phân ra thắng bại thường thường cũng phải sau trăm chiêu.

Cho nên coi như hắn có lên đấu kiếm đài, hơn phân nửa cũng không phải là đối thủ của Sở Mộ, rất có thể cũng sẽ bị một kiếm của đối phương đánh bại.

- Tốt, tốt, tốt. Để Liễu Tông Sơn ta gặp ngươi vậy.

Trong Đại Kiền kiếm phủ, vẻ mặt Liễu Tông Sơn đổi tới đổi lui, cuối cùng cười ha hả một tiếng, thả người nhảy lên trên đấu kiếm đài, thân thể giống như một cành liễu phất phơ trong gió, nhẹ nhàng đáp xuống.

Liễu Tông Sơn cũng không có trực tiếp ra tay công kích, mà là đứng ở vị trí đối diện với Sở Mộ chừng hơn mười thước. Khí tức toàn thân cô đọng như một, kiếm khí bắt đầu khởi động, bốn phía có khí xoáy xuất hiện, uy thế phi phàm.

Có gió lạnh thấu xương thổi tới, tràn ngập cả đấu kiếm đài, thổi trúng khiến cho tóc, y phục Sở Mộ bay múa. Chỉ là hai mắt Sở Mộ nhìn chằm chằm vào Liễu Tông sơn, không bị ảnh hưởng một chút nào.

Trên phương diện lai lịch, hắn đã hiểu một chút. Liễu Tông Sơn này chính là người làm náo động nhất trong mười đệ tử Đại Kiền kiếm phủ tới Đại Khôn kiếm phủ lần này. Nghe nói Liễu Phong kiếm thuật của đối phương rất thầnk ỳ, không chỉ có uy lực cường đại, hơn nữa còn có huyền diệu khác ở bên trong.

Liễu Tông Sơn nhìn Sở Mộ, trong lòng lại hết sức kiêng kỵ với Sở Mộ.

Hắn nhìn Sở Mộ hai lần ra tay đều dùng một kiếm đánh bại đối phương, nếu như nói lần đầu tiên còn có vài phần may mắn bên trong. Như vậy lần thứ hai tuyệt đối là thực lực chân chính.

Bên Đại Khôn kiếm phủ, các học viên ngừng thở. Vừa rồi Liễu Tông Sơn này đánh bại rất nhiều người, khiến cho Đại Khôn kiếm phủ mất mặt lớn, là một kình địch. Hiện tại đối phương lại đang đánh với Sở Mộ, không biết Sở Mộ có đánh bại được đối phương hay không.

Nếu như Sở Mộ không có cách nào đánh bại đối phương, chỉ sợ trong Đại Khôn kiếm phủ này không có người nào là đối thủ của hắn. Cho dù là Phương Thiên Hưng và Hoàng Phủ Mang xếp hạng thứ nhất là thứ hai cũng vô dụng. Đại Khôn kiếm phủ cuối cùng vẫn bị khi nhục một phen.

Hết thảy chỉ có thể trông cậy vào Sở Mộ mà thôi.

Liễu Tông Sơn nhẹ nhàng cười cười, trong mắt có tinh mang màu xanh chảy xuôi. Khí xoáy quanh thân đột nhiên nổ tung, khí thế kinh người. Tay vung một kiếm có gió lớn rít gào chung quanh, tràn ngập cả đấu kiếm đài.

Vừa ra tay đã xuất Phong Liễu kiếm thuật.

Phong Liễu kiếm thuật có ba đại kiếm chiêu, uy lực cao thấp có khác nhau. Nhưng mà tác dụng cũng khác biệt, dung hợp thi triển càng có thể phát huy ra hiệu quả kỳ diệu.

Cuồng Phong bãi liễu, Liễu Ảnh thiên phong, Toàn Phong liễu ảnh.

- Liễu sư đệ không ngờ lại liên tục thi triển ba đại kiếm chiêu, uy lực này ngay cả ta cũng phải kiêng kỵ.

Diêu sư huynh của Đại Kiền kiếm phủ khẽ biến sắc, nói.

- Đệ tử Đại Khôn kiếm phủ này qua thực có tư cách để cho Liễu sư huynh toàn lực thi triển Phong Liễu kiếm thuật.

Lại nói bên Đại Khôn kiếm phủ, các trưởng lão nghiêm túc, mà sắc mặt các học viên liên tục thay đổi, lo lắng không thôi. Cả đám chăm chú nhìn lên trên đấui kếm đài, lúc này khắp đấu kiếm đàu là một mảnh liễu ảnh rập rạp chằng chịt, phảng phất như bao phủ toàn bộ trời đất.

Liễu ảnh không chỗ nào không có, từ tất cả các góc độ công kích Sở Mộ, bất luận một góc chết nào không thể buông tha.