Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 564: Chém giết Nghiêm Khai Minh (Thượng)




Bởi vì trái tim sau khi Thiên Hoang hóa càng trở nên cường hãn, mỗi một lần bơm máu lên càng thêm mạnh mẽ, trùng kích toàn thân, khiến cho lực lượng trong cơ thể bùng phát, phấn chấn như là nham thạch cuồn cuộn trong núi lửa. Mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều có được lực lượn cường đại, khí huyết tràn đầy tới cực điểm. Kinh người vạn phần.

Nếu như có người có ánh mắt kinh người ở đây nhìn vào Sở Mộ, nhất định sẽ cảm thấy trong lúc Sở Mộ di chuyển, giống như nắng gắt lên, không, trên người tản mát ra một cỗ khí thế mạnh mẽ như có như không, hết sức kinh người.

Tu luyện mười hai ngày, không chỉ có khiến cho trái tim hắn thành công Thiên Hoang hóa, ở phương diện khác cũng có tiến bộ rõ ràng.

Kiếm thế đạt tới tiểu thành đỉnh phong, khoảng cách cho tới đại thành chỉ còn một đường. Chỉ cần có một cơ hội hoặc là lại trải qua một đoạn thời gian ngắn tìm hiểu, kiếm thế có thể thành công đột phá tới đại thành, càng thêm mạnh mẽ.

Chấn Thạch kính bởi vì thân thể càng trở nên cường hãn cùng với nhiều lần sử dụng trong chiến đấu ở địa cung cho nên cũng từ nhập môn đột phá tới tiểu thành, uy lực tăng lên gấp bội.

Tê Liệt ý cảnh từ ba thành ba lĩnh ngọ sâu hơn, đạt tới ba thành bốn. Lĩnh ngộ loại ý cảnh biến dị này vốn cực kỳ khó khăn, trong thời gian ngắn muốn tiến bộ là chuyện khongo thể nào. Sở Mộ có thể tăng lên một phần cũng xem như yêu nghiệt rồi.

Về phần Vân Chi ý cảnh, uy lực cũng không cường đại, cũng không có kiếm thuật phù hợp phát huy, cho nên cơ hồ Sở Mộ cũng sắp quên nó đi.

- Dùng thực lực của ta bây giờ, cho dù gặp lại cường giả Khí Hải cảnh như Độc Nhãn Long, chỉ cần thi triển Phong chi tương là có thể tuyệt sát. bản thân cũng không có bị tổn thương nặng nề như vậy.

Sở Mộ thầm nghĩ một tiếng, cởi bỏ phong cấm ở cửa động phủ, nhanh chóng bước ra, đi về phía động phủ Nghiêm Khai Minh.

Có lẽ là trùng hợp, mới đi được nửa đường thì Sở Mộ đã gặp được Nghiêm Khai Minh.

Thân thể lóe lên, trong lúc Nghiêm Khai Minh còn chưa kịp có phản ứng thì Sở Mộ đã hiện lên bên cạnh hắn, nhanh chóng rút Tốc Không kiếm ra khỏi vỏ, một kiếm chém vào cổ Nghiêm Khai Minh.

Vẻ mặt Nghiêm Khai Minh tràn ngập kinh hãi, vô cùng khiếp sợ, hai mắt tràn ngập hồi hộp.

Lúc trước tuy rằng Sở Mộ lợi hại hơn hắn, nhưng mà cũng có hạn. Hiện tại Sở Mộ lại nhanh tới mức khiến cho hắn ngay cả thời gian phản ứng cũng không có. nếu như muốn giết hắn, một kiếm kia có thể chặt đứt cổ hắn.

Mồ hôi lạnh từ trên trán ứa ra, sắc mặt trở nên tái nhợt, Nghiêm Khai Minh không dám nhúc nhích chút nào, chỉ có thể dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn qua Sở Mộ, mang theo vài phần cầu khẩn.

- Sở Mộ, ngươi đnag làm gì, còn không nhanh thu hồi kiếm của ngươi?

Kiếm vệ bên cạnh Nghiêm Khai Minh cũng bị dọa kêu to một tiếng, vội vàng quát, một tay nắm lấy chuôi kiếm.

Cùng lúc đó kiếm vệ khác liên tục bị kinh động, nhanh chóng chạy tới tạo thành vòng vây quanh Sở Mộ. Vừa rút kiếm chỉ vào Sở Mộ, đồng thời miệng la lớn, dường như chỉ cần Nghiêm Khai Minh ra lệnh một tiếng bọn hắn sẽ lao vào chém giết Sở Mộ vậy.

Nghiêm Khai Minh dám sao?

Không dám, hiện tại hắn chẳng khác nào là thịt cá trên thớt gỗ, chỉ cần Sở Mộ hơi động tay là mạng nhỏ hắn xong đời.

- Không nên động thủ... Ai cũng không được động thủ...

Nghiêm Khai Minh thở hổn hển quát, hắn sợ đám người này chôn theo mạng nhỏ của mình. Kế tiếp hắn nhìn qua Sở Mộ, ăn nói khép nép:

- Sở Mộ... Có chuyện gì từ từ nói...

- Dễ thôi. Rốt cuộc là ai sai ngươi giết ta?

Sở Mộ nhìn chằm chằm vào Nghiêm Khai Minh, ngữ khí lạnh nhạt hỏi.

- Hiểu lầm... Hiểu lầm thôi.. Tất cả đều là hiểu lầm, ta sao lại muốn giết ngươi cơ chứ?

Nghiêm Khai Minh lập tức nói, bộ dáng vô cùng lo lắng.

- Đã như vậy ta đành giết ngươi vậy, như vậy cũng chỉ là hiểu lầm mà thôi.

Trên mặt Sở Mộ hiện lên nụ cười lạnh, tay khẽ động, nhanh chóng đem mũi Tốc Không kiếm rạch một đường trên cổ Nghiêm Khai Minh, một dòng máu tươi chảy ra.

Đau đớn khiến cho thân thể Nghiêm Khai Minh khẽ run lên, trong lòng càng thêm khủng hoảng. Ngữ khí của Sở Mộ tràn ngập sát ý khiến cho hắn hiểu được, Sở Mộ đã thực sự động sát tâm.

- Đợi... Đợi một chút...

Vì mạng nhỏ, Nghiêm Khai Minh bất chấp tất cả:

- Ta nói... Ta nói... Nhưng ta có một điều kiện, ngươi phải đồng ý sau khi ta nói không được giết ta. Nếu không ta chết cũng không nói.

- Được.

Sở Mộ hơi suy nghĩ môt chút rồi đồng ý với Nghiêm Khai Minh.

- Là Chu Thiên Chiếu, là Chu Thiên Chiếu dùng một thanh kiếm khí cực phẩm muốn ta giết ngươi.

Nghiêm Khai Minh nói, lúc này hắn đã không quản tới thứ gì khác nữa. Trước tiên giữ lại mạng nhỏ quan trọng hơn, tất cả những thứ khác đều không quan trọng.

Giữ lại núi xanh lo gì không có củi đốt?

Kiếm vệ bên cạnh nghe thấy lời Nghiêm Khai Minh nói cũng hiểu rõ mọi chuyện. Trong lúc nhất thời vẻ mặt cả đám do dự.

Là Nghiêm Khai Minh bị lợi ích che mờ tâm trí cho nên muốn giết Sở Mộ. Kết quả không những không giết được Sở Mộ, còn bị Sở Mộ tìm tới tận cửa trả thù. Bọn hắn thì sao chứ? Còn muốn đứng bên cạnh Nghiêm Khai Minh sao?

- Chu Thiên Chiếu... Hóa ra là ngươi.

Trong mắt Sở Mộ lóe lên sát cơ, tinh mang nội liễm, Nghiêm Khai Minh chỉ cảm thấy thanh kiếm lạnh lẽo kề sát bên cổ mình rời xa.

Hắn vội vàng thi triển thân pháp kéo giãn khoảng cách với Sở Mộ rồi nhảy vào trong đám người. Trong mắt có hung quang lóe lên, phất tay rồi quát:

- Lên, bắt hắn cho ta, phản kháng giết không tha.

Nghiêm Khai Minh cảm thấy tuy rằng Sở Mộ này lợi hại hơn mình, nhưng mà chung quanh hắn lại có rất nhiều kiếm vệ liên thủ, tất nhiên sẽ có thể chém Sở Mộ dưới kiếm. Dù tới lúc đó có chết mất một bộ phận kiếm vệ hắn cũng không tiếc.

Đáng tiếc, sau khi kiếm vệ nghe được chân tướng đã do dự, sau khi nghe được mệnh lệnh của Nghiêm Khai Minh cũng không có lập tức động thủ. Chỉ là lúc này Sở Mộ đã động trước.

Thân thể lóe lên, kiếm quang của Tốc Không kiếm giống như tia chớp ngang trời bắn đi, sáng chói khiến cho người ta mê muội.

Nghiêm Khai Minh vừa mới rút kiếm, còn chưa kịp thi triển kiếm chiêu thì đã cảm thấy một đạo phong mang lạnh lẽo xẹt qua cổ. Hai mắt hắn trợ ngược, đồng tử tan rã, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi. Giống như đang muốn chấp vấn Sở Mộ, không phải Sở Mộ đã đồng ý không giết hắn sao?

Có lẽ, nếu như Nghiêm Khai Minh sau khi được Sở Mộ buông tha nên thành thành thật thật một chút, như vậy Sở Mộ sẽ thực sự không giết hắn. Có lẽ chỉ phế bỏ hắn, khi đó ít nhất cũng giữ được cái mạng nhỏ.