Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 499: Kiếm chỉ Nghiêm Khai Minh (Thượng)




Biên Hoang ngũ hung có một thân sát khí bức người, thực lực cường đại, lại vô cùng đoàn kết. Chỗ ở hiện tại vô cùng kín đáo. Trừ chính bọn họ ra, cơ hồ không có ai biết rõ.

Nói ngắn gọn, mang tên tuổi Biên Hoang ngũ hung ra là có thể khiến cho trẻ con không dám khóc, là tồn tại khủng bố khiến cho người ta run rẩy.

Lúc này bất kể là vì nguyên nhân gì, lão tứ Lâm Trung Lang trong Biên hoang ngũ hung ra tay muốn chém giết Sở Mộ. Tựa hồ là vì Thực Linh châu của Sở Mộ. Cuối cùng lại bị Sở Mộ giết chết.

Tin tức này tất nhiên sẽ nhanh chóng truyền ra ngoài, cuối cùng rơi vào trong tai mấy người khác trong Biên hoang ngũ hung. Dẫn tới bọn chúng nổi giận trả thù Sở Mộ. Nhất định Sở Mộ không có cách nào tránh khỏi đại chiến một hồi với đám ác nhân tuyệt thế này.

Trước khi huyết chiến, Sở Mộ còn muốn giải quyết một chuyện.

Nghiêm Khai Minh.

Lâm Trung Lang bị chém giết, lúc tước khi chết còn hô một tiếng “Nghiêm Khai Minh, ngươi chơi ta. Dùng tính cách của hung nhân, lời nói trước khi chết, lại hô lớn như vậy hơn phân nửa là muốn kéo Nghiêm Khai Minh xuống nước cùng.

Kết hợp với đủ loại tình huống trước đó, lại thêm tờ giấy trong tay Lâm Trung Lang lúc trước. Sở Mộ có chín thành đoán chắc, nhận định chắc chắn người đứng sau lưng chuyện này là Nghiêm Khai Minh. Là Nghiêm Khai Minh muốn tính mạng hắn.

Nói sâu xa hơn, hắn và Nghiêm Khai Minh không quen biết lẫn nhau, không oán không cừu, vì sao đối phương phải dồn hắn vào chỗ chết cơ chứ?

Sau chuyện này nhất định còn có một nguyên nhân khác. Có lẽ là có người muốn hắn chết. Không có cách nào tự mình động thủ, cho nên mình vừa mới tới đây, lại ra lệnh Nghiêm Khai Minh ra tay.

Nhưng mà rốt cuộc là ai?

Sở Mộ nghĩ như thế nào cũng không ra.

Đã nghĩ không ra, như vậy cũng không cần tốn quá nhiều thời gian và tinh lực nữa. Chỉ cần ra tay với Nghiêm Khai Minh, bức bách Nghiêm Khai Minh nói ra là được. Nếu như không nói thì trực tiếp giết chết.

Lâm Trung Lang trong Biên hoang ngũ hung xuất hiện cùng tin tức tử vong nhanh chóng từ trong đám Kiếm giả vây xem chung quanh truyền bá ra. Tốc độ truyền bá của tin tức này vượt quá tưởng tượng, không ngờ so với tốc độ chạy đi của Sở Mộ còn nhanh chóng hơn.

- Cái gì? Lâm Trung Lang bị Sở Mộ chém giết? Sở Mộ không có bị thương?

Trong động phủ, Nghiêm Khai Minh thoáng cái đứng lên, đồng tử run rẩy, thân thể cũng liên tục run rẩy. Trong mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ, trong lúc nhất thời không có cách nào tiếp nhận được tin tức như vậy.

Mãi một lúc lâu sau Nghiêm Khai Minh mới lần nữa ngồi xuống, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên trên thành ghế. Thanh âm có quy luật vang lên, hắn nhíu mày, giống như đang nghĩ chuyện gì đó.

Thực lực của Lâm Trung Lang trong Biên Hoang ngũ hung hắn hiểu rõ. Bởi vì hắn đã từng giao thủ với Lâm Trung Lang này. Trận chiến ấy tuy rằng song phương đều có lưu thủ, nhưng mà Nghiêm Khai Minh cũng biết coi như mình dùng toàn bộ át chủ bài có lẽ có thể chém giết cược Lâm Trung Lang, nhưng mà lại phải trả một cái giá lớn là trọng thương. Thậm chí là tử vong.

Sở Mộ kia dưới tình huống không bị thương, lại có thể chém giết Lâm Trung Lang, chẳng phải tương đương với việc thực lực chân chính của Sở Mộ so với Nghiêm Khai Minh hắn còn cường đại hơn hay sao?

Thế nhưng mà tu vi kiếm khí của đối phương chỉ là Hóa Khí cảnh đại thành đỉnh phong mà thôi. Một khi đột phá lên Hóa Khí cảnh viên mãn, không phải sẽ càng thêm kinh khủng sao?

Nghĩ tới điểm này, Nghiêm Khai Minh cũng cảm thấy da đầu mình run lên, không khỏi run rẩy. Trong lòng có chút hối hận.

Vì lợi ích mà đắc tội với một tồn tại vô cùng đáng sợ như vậy, có phải quá không sáng suốt hay không?

- Mặc kệ, hiện tại đã ra tay, Sở Mộ kia nhất định phải chết. Bằng không đợi tới lúc hắn hoài nghi tới người ta. Khi đó sẽ rất phiền phức.

Trong mắt Nghiêm Khai Minh hiện lên vẻ tàn nhẫn, trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn, khóe miệng nhếch lên:

- Huống chi hiện tại hắn đã giết Lâm Trung Lang, bốn người khác trong Biên Hoang ngũ hung nhất định sẽ không buông tha cho hắn. Nhất là lão đại Độc Nhãn Long, từ năm năm trước đã có tu vi Hóa Khí cảnh viên mãn đỉnh phong. Hiện tại đã lâu không có tin tức, không biết có phải đã đột phá tới Khí Hải cảnh hay không?

Trong lúc Nghiêm Khai Minh đang suy tư, có một kiếm vệ chạy vào.

- Nghiêm đại đội trưởng, Sở Mộ muốn gặp.

Kiếm vệ này nói thẳng.

- Ồ? Để cho hắn tiến vào.

Nghiêm Khai Minh phất phất tay nói, vẻ mặt khôi phục bình thường. Chỉ là trong đầu lại không ngừng suy nghĩ. Suy nghĩ mục đích Sở Mộ tới đây. Chẳng lẽ đối phương phát hiện ra cái gì?

Lúc này Sở Mộ đã bước vào, kiếm vệ kia lùi về phía sau rồi rời khỏi. Cả động phủ cũng chỉ còn lại có hai người Sở Mộ và Nghiêm Khai Minh.

- Sở huynh đệ, làm phiền ngươi rồi. Tình huống Thiên Hoang cốc thế nào? Có dị tượng gì không?

Nghiêm Khai Minh lập tức đứng dậy rồi đi xuống, vẻ mặt tươi cười, ôn hòa, ân cần hỏi han Sở Mộ.

- Không có dị tượng gì.

Sở Mộ lạnh nhạt trả lời, nhìn chằm chằm vào Nghiêm Khai Minh. vẻ mặt Nghiêm Khai Minh như thường, dường như không có chút chột dạ nào.

- Nhưng mà vừa rồi ta gặp một chuyện bất thường.

Trong lòng Nghiêm Khai Minh nhảy dựng lên, nhưng mà hắn là cáo già, căn bản không biểu lộ chút dị sắc nào trên mặt. Ngược lại còn ra vẻ tò mò:

- Ồ? Ngươi gặp phải chuyện bất thường gì.

- Có một hung nhân ngoại hiệu là Lâm Trung Lang không biết từ nơi nào nhận được một bức họa của ta.

Sở Mộ lấy một bức họa trong oản luân không gian của hắn ra.

Đồng tử Nghiêm Khai Minh co rút lại, bởi vì hắn không ngờ Sở Mộ có oản luân không gian. Thứ này vô cùng trân quý, hắn cũng không có. Cả khu vực mỏ khai thác linh thạch này cũng chỉ có Thống lĩnh đại nhân và hai vị Phó thống lĩnh mới có được.

- Nghiêm Khai Minh, ngươi bảo ta đi dò xét Thiên Hoang cốc. Ở bên kia vừa vặn ta lại bị Lâm Trung Lang trong Biên Hoang ngũ hung tới tìm. Ta tin rằng ta và ngươi không oán không cừu. Vì sao ngươi lại muốn đẩy ta vào chỗ chết?

Sở Mộ nói thẳng, như vậy cũng bớt đi quanh co khúc khuỷu.

Nghiêm Khai Minh khẽ giật mình, hắn tuyệt đối không ngờ Sở Mộ lại trực tiếp hỏi hắn vấn đề này. Làm cho vô số câu trả lời hắn đã chuẩn bị để ứng phó với Sở Mộ không có tác dụng. Nhưng mà phản ứng của Nghiêm Khai Minh hết sức nhanh chóng, trên mặt thậm chí còn hiện lên vẻ vô tội:

- Sở huynh đệ, đây là trùng hợp. Tuyệt đối là trùng hợp. Chính như lời ngươi nói, ta và ngươi không oán không cừu, căn bản không có lý do để hại ngươi.

- Lợi ích động nhân tâm, nhưng mà cũng phải có mạng để hưởng.

Sở Mộ khe khẽ thở dài, thanh âm rất nhỏ. Trước kia chỉ có chín thành nắm chắc. Hiện tại nhìn thấy phản ứng của Nghiêm Khai Minh, Sở Mộ đã có mười hai thành nắm chắc.

Nghiêm Khai Minh không có lộ ra sơ hở gì, bởi vì hắn là cáo già. Nhưng mà Thị kiếm thuật của Sở Mộ không phải là ăn chay, hơn nữa hắn lại có linh hồn lực cường đại vượt xa người thường. Làm cho Sở Mộ cảm thấy trong nháy mắt kia tim của Nghiêm Khai Minh từng đập nhanh hơn.