Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 488: Một giây đã thua (Hạ)




- Đã như vậy ta không khách khí nữa.

Triệu Hoành Chí nhìn qua Nghiêm Khai Minh, ánh mắt song phương gặp nhau. Hắn hiểu ý Nghiêm Khai Minh cho nên lập tức hưng phấn quát lên một tiếng quát chói tai, toàn thân nổi lên Tiên thiên kiếm khí mạnh mẽ, tiếng đùng đùng không dứt vang lên bên tai. Không ngờ tên này lại tu luyện Lôi hệ, hệ có lực phá hoại rất mạnh.

Từng đạo Tiên thiên kiếm khí màu tím lôi hệ lập tức hội tụ mãnh liệt vào thanh kiếm trong tay hắn. Trong tiếng vang đùng đùng không dứt còn có lực lượng Lôi Chi ý cảnh, khiến cho Kiếm khí trung phẩm lôi hệ trong tay Triệu Hoành Chí có lôi điện nhảy lên, còn có lôi quang chói mắt.

Khí thế đáng sợ chấn động lan tràn ra, khiến cho người ta kinh hãi.

Chỉ trong tíc tắc, Triệu Hoành Chí động kiếm, thân thể hắn cũng động theo.

Mọi người chỉ nghe một tiếng sấm sét vang lên trên không trung, trước mặt hiện lên mọt đạo lôi điện màu tím, mang theo lực lượng hủy diệt đáng sợ, lấy Sở Mộ làm mục tiêu đánh tới.

Vô cùng hung mãnh, sắc bén, lạnh lẽo, càng nhanh tới mức không thể tưởng tượng nổi. Triệu Hoành Chí này rất biết chiến đấu không hổ là người ở nơi thường xuyên phải chém giết sinh tử này.

Hắn vốn muốn dùng khí thế chấn nhiếp đối phương, hơn nữa sau kh hoàn thành quá trình tích súc của mình, lại thi triển ra một kiếm. Thi triển ra một kích tuyệt sát của Cổ Kiếm thuật, cố gắng đạt tới mục tiêu một kiếm kết liễu đối phương.

Cái gì mà hạ thủ lưu tình trước đó đều là lời nói dối, đều là gạt người. Nếu Sở Mộ tin tưởng thì hắn là một kẻ đại ngốc.

- Uy lực một kiếm này rất mạnh, trình độ tinh thuần của tiên thiên kiếm khí loi hệ đã tiếp cận với Tiên thiên kiếm khí của Kiếm giả Hóa Khí cảnh viên mãn bình thường. Lôi Chi ý cảnh càng lĩnh ngộ tới bốn thành năm.

Hai mắt Sở Mộ hiện lên một đạo lôi điện màu tím, âm thầm nói. Vẻ mặt không thay đổi chút nào, biểu hiện của Sở Mộ rơi vào trong mắt Nghiêm Khai Minh lại làm cho hắn khẽ cau mày.

Tiếp theo, đạo lôi điện màu tím kia đã đánh tới gần Sở Mộ, giống như trong tích tắc sẽ đánh cho Sở Mộ thành một bãi thịt nát.

Trảm Phong kiếm rời khỏi vỏ, dường như rất chậm, làm cho người ta có thể nhìn thấy quỹ tích xuất kiếm của Sở Mộ. Quang mang màu vàng lóe lên, mọi người không tự chủ được mà thân thể rùng mình, run rẩy. Có cảm giác sởn hết gai ốc như bị hàn khí xâm nhập.

Một kiếm này của Sở Mộ đánh về phía trước, không có thi triển ra chiêu thức Cổ Kiếm thuật gì, thuần tùy là một kiếm đánh về phái trước.

Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, tốc độ kiếm của Sở Mộ tăng nhanh. Một kiếm phá vỡ hư không, giống như cắt qua đạo lôi điện màu tím kia, phát ra tiếng ầm ầm bạo liệt.

Tiếp theo, chỉ thấy có một đạo thân ảnh được lôi điện màu tím bao phủ dùng tốc độ rất nhanh bắn ngược về phía sau. Trong nháy mắt đã bay ngược về phía sau, đập vào một khối nham thạch cách đó chừng mười mét. Tiếng ầm ầm vang vọng, cả khối nham thạch bị đánh thành đá vụn, bắn tung tóe.

Toàn bộ kiếm vệ đều trợn mắt há hốc mồm. Nhìn chằm chằm vào Sở Mộ đang thu kiếm vào trong vỏ, nhìn qua vẻ mặt bình thản của hắn, lại nhìn về phía chỗ Triệu Hoành Chí bị nham thạch bao phủ, thân thể bị lún sâu vào bên trong, đột nhiên toàn thân bọn hắn khẽ run rẩy, trong lòng rét run.

Một chiêu, ngay cả một giây đồng hồ cũng không tới, Triệu Hoành Chí đã thua. Hơn nữa lại thua triệt để, sinh tử không rõ.

Sở Mộ này là quái vật sao?

Ánh mắt Nghiêm Khai Minh lạnh như băng, nhưng trong lòng thì lửa giận tăng vọt, hận không thể lập tức xuất kiếm, trực tiếp chém giết Sở Mộ.

Nhưng mà hắn không dám, không nói trước đó có thể giết được Sở Mộ hay không, một khi Sở Mộ chết ở đây. Kiếm phủ nhất định sẽ truy cứu, đến lúc đó nhất định hắn không thoát khỏi liên quan.

Là một người rất yêu quý tính mạng của mình, Nghiêm Khai Minh chưa bao giờ đi làm loại chuyện này. Muốn làm cũng phải dưới tình huống không lưu lại bất kỳ chứng cớ nào.

- Phế vjat.

Thầm mắng một tiếng, Nghiêm Khai Minh nhìn về phía nham thạch bị nghiền nát, lại quát với đám người sau lưng.

- Đi, móc hắn ra.

- Vâng.

Mấy kiếm vệ thuộc sự quản lý của Triệu Hoành Chí lập tức chạy vội ra, bắt đầu động thủ đào bới nham thạch.

- Ngươi. Mang Sở Mộ đi tới động phủ dành cho hắn.

Nghiêm Khai Minh lại chỉ vào một kiếm vệ bình thường ra lệnh, ngữ khí mơ hồ có vài phần lửa giận.

- Vâng.

Tên kiếm vệ này giật mình, vội vàng hạ kiếm lễ.

Sở Mộ được sắp xếp ở lại một động phủ. Đây là động phủ dành riêng cho mỗi một đệ tử trên Đồng Kiếm bảng khi tới nơi này chấp hành nhiệm vụ. Bởi vì quá lâu không có người ở, cho nên bên trong có vô số tro bụi.

Tốn một chút thời gian, Sở Mộ mới quét dọn, sửa sang động phủ một lần, sạch sẽ tới mức không có một hạt bụi. Sau đó hắn mới khởi động phong cấm.

Khởi động phong cấm là không ngừng tiêu hao năng lượng, ngọn nguồn của năng lượng tự nhiên là linh thạch. Hai năm qua động phủ này không có người ở. Tự nhiên sẽ không hao phí linh thạch đi khởi động phong cấm.

Sau khi khởi động, Sở Mộ phát hiện ra ở một ngóc ngách của động phủ có động tĩnh. Động tĩnh này xuất phát ở một nơi hẻo lánh, liếc nhìn lại rõ ràng là một ít phong cấm nhỏ. Phong cấm này dường như không có quan hệ với phong cấm bên ngoài, dường như phong cấm này chưa từng được mở ra.

Trong phong cấm nho nhỏ kia có một khối kiếm lệnh và một tấm giấy ghi chép. Bên trên giấy ghi chép có nói là muốn đệ tử kiếm phủ phải dùng kiếm lệnh thân phận của mình lấy kiếm lệnh trấn thủ khu mỏ linh thạch này.

Sau khi lấy được kiếm lệnh trấn thủ khu vực khai thác linh thạch, phong cấm kia dường như biến mất. Nhưng mà Sở Mộ lại biết rõ, chỉ cần hắn lần nữa để kiếm lệnh trấn thủ vào trong, phong cấm sẽ lần nữa được mở ra, bảo vệ kiếm lệnh trấn thủ.

Động phủ này không có lớn như động phủ của Nghiêm Khai Minh, diện tích đại khái chỉ hơn một trăm mét vuông. Độ cao chừng bảy tám mét, có một cái giường lớn và bàn ghế. Những thứ khác đều không có, vô cùng đơn sơ.

Nơi đơn sơ hơn Sở Mộ cũng từng ở qua, hắn không chú ý lắm, bởi vì hắn tới nơi này cũng không phải để hưởng thụ.

Sau khi quét dọn xong hắn ngồi lên trên giường, bắt đầu suy nghĩ.

- Vừa mới tới nơi này đã ra oai phủ đâu với ta. Có lẽ đây là chuyện rất bình thường. Nhưng mà Triệu Hoành Chí này ra tay rất nặng, một kiếm kia rõ ràng muốn đánh ta thành trọng thương, rất không giống như ra oai phủ đầu.

Sở Mộ âm thầm nói, trong mắt ẩn chứa quang mang tham thúy:

- Ta và bọn họ chưa từng gặp mặt, không quen biết. Nếu như không phải bị kiếm phủ phái tới đây có lẽ cả đời cũng không gặp mặt. Có thể nói là không oán không cừu. Huống chi người có thể đảm nhiệm chức vụ Trung đội trưởng, Đại đội trưởng cũng không phải là kẻ ngu xuẩn. Có lẽ hiểu rất rõ hậu quả của việc trêu vào địch nhân. Nhưng mà hắn nguyện ý ra tay nặng với ta như vậy, Nghiêm Khai Minh kia cũng không ra tay ngăn cản. Trong chuyện này nhất định có điều uẩn khúc gì đó.