Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 453: Lâm gia hiến vật quý (Hạ)




Nhưng Lâm lão gia chủ cùng Lâm Phi Hổ vẫn đồng thời nhìn về phía Sở Mộ, ánh mắt mang theo sự kính nể sâu sắc.

Nhất là Lâm Phi Hổ. Hắn đã tận mắt nhìn thấy được Sở Mộ từ trên trời hạ xuống, sau đó bay vút lên trời cao một kiếm đẩy lùi Vương Long. Trong lòng hắn trực tiếp chấn động cùng khắc sâu ấn tượng.

- Thực sự hâm mộ Sở gia các ngươi.

Lâm lão gia chủ cảm khái nói.

- Ha ha, lời này ta thích nghe.

Sở Đương Hùng cười to. Những người khác đều không mở miệng nói gì. Bởi vì bọn họ không đủ tư cách.

- Vương gia biến mất. Sau này, Khai Dương Thành sẽ là thiên hạ của Sở gia.

Lâm lão gia chủ còn nói thêm.

- Không phải còn có Lâm gia các ngươi sao?

Sở Đương Hùng nói, khiến sắc mặt Lâm lão gia chủ cùng Lâm Phi Hổ trắng bệch, trong lòng hồi hộp. Quả nhiên, nghe ý tứ này, Sở gia vẫn có ý định xuống tay với Lâm gia.

- Sở lão ca, người sáng mắt không nói tiếng long. Lần này ta và Phi Hổ đến đây, nói vậy lão ca cũng hiểu rõ.

Lâm lão gia chủ thẳng thắn nói chuyện, để tránh vòng vo lãng phí thời gian.

- Được, ngươi nói đi.

Sở Đương Hùng cũng thu hồi nụ cười trên mặt, nghiêm mặt nói.

- Vương gia không còn, Sở gia lớn mạnh. Sau này Khai Dương Thành chính là thiên hạ của Sở gia, do Sở gia định đoạt.

Lâm lão gia chủ nói:

- Lâm gia chúng ta đời đời đời đời truyền thừa đến bây giờ, không muốn lúc này lại đứt đoạn. Cho nên, lúc trước mới có thể lấy lòng Sở gia, cuối cùng lại ngả về phía Vương gia.

Đối với chuyện này, Sở Đương Hùng hoàn toàn không khinh bỉ. Cùng làm người nắm quyền trong gia tộc, hắn biết rõ loại ý nghĩ này.

Phải hạ mệnh lệnh, để thành viên gia tộc liều mạng với Vương gia, cũng một sự giãy dụa cực kỳ khó khăn. Trái lại, nếu như vì truyền thừa của gia tộc tiếp tục tồn tại, quy thuận chính là không thể tránh khỏi.

So sánh giữa Sở gia và Lâm gia, Sở gia càng cương liệt, tràn ngập tâm huyết. Lâm gia lại tương đối khéo đưa đẩy, sẽ tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Trên tổng thể, đều một loại phương thức sinh tồn, không thể nói người nào tốt, người nào xấu.

- Hiện tại, ta tự mình đứng ra, đến đây quy phục Sở gia, sau này lấy Sở gia dẫn đầu.

Lâm lão gia chủ cuối cùng nói. Lời này dường như tiêu hao hết một chút khí lực cuối cùng trên người, cho thấy quyết tâm của mình.

- Để tỏ sự thành ý của chúng ta, đặc biệt dâng lên truyền gia chi bảo của Lâm gia.

Lâm Phi Hổ đứng lên, lấy từ trong ngực của mình ra một hộp ngọc hình chữ nhật.

Sau khi một vị trưởng lão Sở gia tiếp nhận hộp ngọc, cầm đi về phía Sở Đương Hùng, đưa cho Sở Đương Hùng. Sở Đương Hùng nhìn hộp ngọc vài lần lại nhìn Lâm Phi Hổ và Lâm lão gia chủ, một câu nói cũng không nói, tiếp nhận hộp ngọc.

Lâm gia có truyền gia chi bảo, là chuyện rất bình thường. Giống như Sở gia cũng có, Vương gia cũng có. Thật ra không có gì là kỳ quái.

Truyền gia chi bảo thông thường chính là tượng trưng cho một gia tộc. Hiện tại Lâm gia giao ra truyền gia chi bảo, ý tứ này cũng rất sâu sắc. Bon;j họ trực tiếp bày tỏ, Lâm gia thật sự phụ thuộc vào Sở gia, lấy Sở gia dẫn đầu, mà không phải lời nói đầu môi như trước kia.

Về phần nghi ngờ thứ bên trong hộp ngọc rốt cuộc là có phải truyền gia chi bảo của Lâm gia hay không, vậy thì không cần. Trừ khi Lâm gia thật sự muốn hoàn toàn biến mất.

Một gia tộc vì sinh tồn có thể tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Nhưng nếu như ở trên loại chuyện truyền gia chi bảo này còn là giả, danh tiếng sẽ hoàn toàn thối nát. Danh tiếng thối nát, cho dù là mọi người còn sống, ở trong mắt người khác cũng có khác gì so với đã chết?

- Được, đã như vậy, ta cũng cho thấy thái độ của Sở gia. Lâm gia sau này sẽ là minh hữu của Sở gia.

Sở Đương Hùng nói minh hữu, là cho người Lâm gia mặt mũi. Nhưng người Lâm gia lại rõ ràng, bọn họ hiện tại thành phụ thuộc vào Sở gia.

Lâm Phi Hổ và Lâm lão gia chủ cũng tương đối vui mừng. Dù sao trước đó Vương gia trực tiếp bắt bọn họ quy thuận dựa vào, đồng thời bóc lột các loại. Mà bây giờ Sở gia lại nói là minh hữu, mười phần nể tình.

Tiếp theo, xem như là khách và chủ đều vui mừng một lần nói chuyện với nhau. Lâm lão gia chủ cùng Lâm Phi Hổ sau khi nói chuyện xong xuôi, toàn thân đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

...

- Sở Mộ, ngươi đến xem. Truyền gia chi bảo này của Lâm gia rốt cuộc có đặc biệt gì?

Bên trong phòng ngủ Sở Đương Hùng, Sở Đương Hùng đưa hộp ngọc cho Sở Mộ.

Chính hắn nghiên cứu một lúc lâu, vẫn không nghiên cứu được gì. Sở Mộ là người đầu tiên, hắn đưa cho xem.

Hộp ngọc có chiều dài bằng lòng bàn tay, rộng ba ngón tay, cao hai ngón tay. Phía mặt trên có một chút hoa văn, sờ vào cảm giác không tệ, rất ấm, có hiệu quả đông ấm hạ mát. Thời điểm cầm trong tay, hình như còn có thể giúp người ta tĩnh tâm ngưng thần. Hiển nhiên là sử dụng mã não tạo ra.

Chỉ riêng cái hộp ngọc này đã có giá trị không tầm thường. Tối thiểu phải hơn vạn lượng hoàng kim mới mua được. Thứ được đựng ở trong hộp ngọc này, rốt cuộc trân quý tới mức nào?

Sở Mộ mang theo một chút hiếu kỳ, mở hộp ngọc ra. Bên trong hộp ngọc có một thanh kiếm nhỏ dài chừng nửa ngón tay, to bằng ngón giữa, nằm yên lặng.

Toàn thân của thanh kiếm nhỏ này hiện ra màu đỏ sậm. Màu đỏ sậm hình như không phải do nhuộm lên, mà giống như lúc đúc thanh kiếm nhỏ này đã dùng loại nguyên liệu nào đó màu đỏ sậm vậy.

Thú vị là thanh kiếm nhỏ này cũng không có chuôi kiếm, chỉ có thân kiếm.

Ngón tay Sở Mộ nhấc thanh kiếm nhỏ lên. Hắn phát hiện có chút bất ngờ về trọng lượng của thanh kiếm nhỏ. Tối thiểu trọng lượng phải có tới bốn năm cân. Hiển nhiên nguyên liệu đúc thanh kiếm này không tầm thường.

Lấy các loại tri thức bù lại của Sở Mộ trong nửa năm qua, lại thêm thuật quan sát kiếm, không ngờ cũng nhìn không ra được thanh kiếm nhỏ này ruốt cuộc dùng loại nguyên liệu gì để chế tạo này.

Nhưng Sở Mộ lại cảm thấy thanh kiếm nhỏ này thật sự không đơn giản. Chỉ là có chứa bí mật gì, trong lúc nhất thời hắn cũng nói không nên lời.

Hắn cẩn thận nhìn một chút, phát hiện ở một mặt của thanh kiếm nhỏ hình như có vết khắc. Cẩn thận thay đổi góc độ quan sát nhiều lần, cuối cùng hắn xác định đó là hai văn tự cổ xưa, mà không phải văn tự thịnh hành hiện tại. Bởi vậy trong lúc nhất thời Sở Mộ cũng không biết hai chữ kia có nội dung gì.

- Xem ra, chỉ có thể tìm người Lâm gia hỏi một chút.

Sở Đương Hùng than thở.

Trong Hành Vân Viện có một đình nghỉ mát. Trong đình một người đang ngồi. Đó chính là Sở Mộ.

Đây là ngày thứ năm sau khi Sở Mộ quay về Sở gia. Hắn cũng không có vội vàng rời khỏi Sở gia.

Sở Mộ nắm một thanh kiếm nhỏ kỳ lạ màu đỏ sậm, xem đi xem lại hồi lâu, hình như muốn xem ra trong đó có chỗ nào khác thường. Nhưng nhìn thế nào hắn cũng không nhìn ra được. Chỉ là dựa vào trực giác, hắn biết thứ này cũng không đơn giản. Chỉ vậy không hơn.