Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 452: Lâm gia hiến vật quý (Thượng)




Chỉ có điều, đối với hắn mà nói, năm vạn khối linh thạch hạ phẩm thật sự rất nhiều, vượt ra khỏi sự tưởng tượng của hắn, vượt ra khỏi khái niệm của hắn, vượt ra khỏi giới hạn khả năng hắn có thể tiếp nhận được.

Như vậy cũng giống như một người xem một hộ vạn nguyên là đại phú ông, lại đột nhiên có người đưa cho hắn một trăm vạn vậy.

- Sau này, gia gia có thể hấp thu linh khí bên trong linh thạch hạ phẩm để tu luyện.

Sở Mộ cười nói.

Thật lâu sau Sở Đương Hùng mới phản ứng được. Trong lòng hắn vẫn gió nổi mây phun không có cách nào bình tĩnh trở lại.

Hai mắt Sở Đương Hùng nhìn tới nhìn lui năm cái rương lớn, hình như muốn nhìn thấu linh thạch hạ phẩm chứa ở bên trong rương lớn.

Năm vạn khối. Bán toàn bộ Sở gia cũng không được một phần mười trong đó.

Sở Đương Hùng không khỏi cảm giác bùi ngùi. Sở gia thật may mắn, khi xuất hiện con cháu thiên tài như Sở Mộ vậy. Quan trọng hơn chính là, sau khi bản thân Sở Mộ trở nên cường đại, cũng không quên Sở gia, trái lại mang đến cho Sở gia mấy thứ này, khiến thực lực Sở gia lớn mạnh.

Cuối cùng, Sở Mộ lấy ra vòng tay không gian hạ phẩm.

- Gia gia, đây là vòng tay không gian hạ phẩm. Bên trong có không gian một thước vuông, có thể chứa đồ. Gia gia mang theo, cũng tiện hơn một chút.

Sở Mộ nói.

Sở Đương Hùng đang nỗ lực khiến mình bình tĩnh trở lại, hiện tại hoàn toàn mất kiểm soát.

Sở Đương Hùng rời khỏi mật thất ngồi ở trên ghế trong phòng ngủ mình, theo bản năng tay phải cách ống tay áo nắm lấy cổ tay trái, cảm nhận thứ được đeo trên cổ tay, bộ dạng mất hồn mất vía.

Nếu như nói kiếm thuật siêu giai và Kiếm Khí Quyết huyền cấp hạ phẩm cùng với kiếm khí hạ phẩm, đã khiến Sở Đương Hùng khiếp sợ, nhưng vẫn ở trong phạm vi tiếp nhận. Như vậy năm vạn khối linh thạch hạ phẩm hoàn toàn vượt ra khỏi giới hạn tưởng tượng của hắn.

Mà cuối cùng vòng tay không gian hạ phẩm lại khiến sự tưởng tượng của Sở Đương Hùng hoàn toàn khô kiệt, thiếu chút nữa đầu óc trở thành ngu ngốc.

Làm lão gia chủ Sở gia, cao thủ duy nhất đạt tu vi Hóa Khí Cảnh tiểu thành. Lúc còn trẻ hắn cũng từng đi ra bên ngoài. Hơn nữa tổ tiên lưu lại đôi câu vài lời ghi chép, khiến kiến thức của Sở Đương Hùng cũng không quá mức hạn hẹp.

Cho nên, loại bí bảo giống như vòng tay không gian này, hắn cũng đã nghe nói qua. Chỉ là chưa từng thấy qua mà thôi.

Qua một hồi lâu, Sở Đương Hùng mới dần dần bình tĩnh trở lại.

- Bất kể như thế nào, cũng không thể để người khác biết Sở gia có mấy thứ này. Bằng không, vậy thì không phải là phúc của Sở gia, mà là họa của Sở gia.

Sở Đương Hùng buông tay phải ra, nói.

Hắn thậm chí đang suy nghĩ, có lẽ nên cất cái vòng tay không gian hạ phẩm này lại, xem như một trong những dồ gia truyền của Sở gia, đặt ở trong mật thất. Bằng không đeo vào trên tay hắn, nếu chẳng may một ngày kia bị người ta thấy được, vậy sẽ không xong.

Ý niệm này chợt lóe lên, Sở Đương Hùng không khỏi cười thầm mình hồ đồ.

Khai Dương Thành là chỗ hẻo lánh, tài nguyên tương đối thiếu thốn, cho nên rất ít khi có người từ bên ngoài đến. Cho dù là có, cũng chỉ là một ít tiểu thương nhỏ bình thường. Những người như vậy căn bản cũng không nhận ra được cái gì là vòng tay không gian.

Nếu không phải Sở Mộ chính miệng nói ra, Sở Đương Hùng cũng sẽ không cho rằng cái vòng tay thoạt nhìn như bằng sắt đen bình thường này chính là vòng tay không gian vô giá.

Cho nên, chỉ cần trang trí cho bề ngoài của chiếc vòng tay không gian này một chút, để nó thoạt nhìn càng giống như một vòng tay bình thường, chỉ cần cẩn thận một chút, cũng sẽ không có vấn đề gì.

Nghĩ tới đây, Sở Đương Hùng không khỏi lắc đầu cười khổ. Mình không ngờ thất thố như vậy.

Tiếp theo, Sở Đương Hùng lại suy nghĩ về việc an bài năm vạn khối linh thạch hạ phẩm kia. Hắn không thể giống như thần giữ của, giữ tất cả những thứ này. Tất cả đều phải dùng để làm trợ lực cho Sở gia phát triển lớn mạnh, phải lợi dụng một cách hợp lý.

Sở Mộ đợi ở bên trong mật thất, một lần nữa mở ra bức tranh gió.

Đây là lần thứ ba Sở Mộ mở ra bức tranh gió. Vừa mở ra, nhất thời, dường như có một trận gió tlớn từ bên trong bức tranh gió thổi ra, trực tiếp thổi qua thân thể Sở Mộ. Trong nháy mắt Sở Mộ dường như một lần nữa đưa thân vào trong đại dương gió.

Một thanh kiếm màu xanh ngưng tụ. Một thanh kiếm vung lên, chém đến. Sở Mộ không có cách nào né tránh cũng không muốn né tránh.

...

- Phụ thân, Lão gia chủ Lâm gia cùng Lâm Phi Hổ cầu kiến.

Ngoài phòng ngủ vang lên giọng nói của Sở Hành Không.

- Lâm lão quỷ tự mình tới cửa...

Sở Đương Hùng có chút kinh ngạc:

- Được, ta đã biết. Con đi chiêu đãi bọn họ trước. Ta sẽ ra sau.

- Được.

Sở Hành Không sau khi nói xong liền rời đi.

Sở Đương Hùng đứng dậy lại mở mật thất ra, đi vào bên trong mật thất. Vừa rồi, Sở Mộ đã từ trong bức tranh gió nhận được bí pháp thi triển bí quyết Phong Chi Tương.

- Thế nào? Có thu hoạch hay không?

Sở Đương Hùng lập tức hỏi.

- Có, gia gia. Phong Chi Tương không phải là kiếm kỹ siêu giai, mà là một loại bí pháp nâng cao thực lực bản thân...

Sở Mộ giải thích một lượt về Phong Chi Tương. Sở Đương Hùng lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra. Nhưng đáng tiếc, bí pháp thi triển Phong Chi Tương nhất định phải có truyền thừa của bức tranh gió, bằng không cho dù biết bí quyết cũng có không cách nào thi triển ra.

Bởi vì, thiếu một điều kiện dẫn dắt, điều kiện này chính là truyền thừa của bức tranh gió.

Đây cũng là chuyện không có cách nào làm được. Chỉ có thể chờ sau này, nếu có tìm được bí pháp khác, lại giao cho gia tộc.

- Hiện tại đi ra ngoài đi. Lâm gia lão quỷ tự mình tới cửa. Xem ra lần này Vương gia bị diệt, khiến Lâm gia sợ vỡ mật.

Sở Đương Hùng rất nhanh ném đi tiếc nuối không có cách nào nhận được bí quyết thi triển Phong Chi Tương ra sau đầu. Dù sao cũng lấy được những nhiều thứ tốt như vậy, còn có cái gì chưa đủ chứ? Hắn cười ha ha nói.

- Được.

Sở Mộ mỉm cười.

Trong đại sảnh Sở gia, Sở Hành Không cùng với hai vị trưởng lão Sở gia đều đang ở đây. Ngoài ra còn có hai người nữa. Một là Lâm Phi Hổ của Lâm gia, mặt người khác là lão già năm sáu chục tuổi, có vài phần tương tự với Lâm Phi Hổ. Đó hẳn là cha ruột của Lâm Phi Hổ, cũng chính là Lâm gia lão quỷ trong miệng Sở Đương Hùng.

- Lâm lão quỷ, ngươi thật sự bỏ được cái ổ của ngươi mà rời đi sao?

Sở Đương Hùng mới vừa đi tới phòng khách, đã cười nói.

Bởi vì lão gia chủ Lâm gia là một người cực ít khi đi ra ngoài. Từ thời kỳ thiếu niên đã chính là như vậy, cũng có thể gọi là trạch nam ở thế giới khác.

- Lần này nếu không ra khỏi cửa, sợ là Lâm gia chúng ta khó giữ được.

Lâm lão gia chủ cười khổ một tiếng, nói.

- Không nghiêm trọng như vậy chứ.

Sở Đương Hùng đương nhiên hiểu Lâm lão gia chủ có ý gì, không khỏi cười nói. Hắn ngồi ở chủ vị. Sở Mộ lại ngồi ở một bên, không nói một lời.