Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 395: Ai dám tranh phong (Thượng)




- Người thứ hai gọi là Vạn Bàn, là một thành viên của Chưởng Kiếm các nhị viện, bài danh thứ hai trên Đồng Kiếm bảng, kiếm thuật của hắn khác với những người khác, không am hiểu tiến công mà chỉ am hiểu phòng thủ. Hắn phòng thủ vững như bàn thạch, mặc kệ công kích của ngươi chí cương hay là chí nhu, hoặc là sắc bén, đơn giản, hoặc là liên miên không dứt, nói ngắn lại hắn có thể dùng kiếm trong tay ngăn cản ngươi tấn công. Hơn nữa khi ngăn cản sẽ chấn động thân kiếm tạo thành lực phản chấn nhất định, dần dần làm cho đối thủ kiệt lực mà thua, cho nên hắn có một ngoại hiệu gọi là Bàn Thạch chi kiếm.

Sở Mộ nhịn không được chú ý người gọi là Vạn Bàn này một chút, kiếm đúng là vũ khí công kích, nhưng mà lại chủ yếu dùng để phòng thủ, thực sự là hiếm thấy.

Nhưng mà trong thiên hạ không thiếu chuyện kỳ lạ.

- Cuối cùng cũng là người đứng đầu, là kiếm thuật chi vương lần trước, gọi là Hoàng Phủ Thương Nguyệt, là một thanh viên của Thiên Vương điện của nhất viện, đệ nhất Đồng Kiếm bảng, khác với Vạn Bàn, hắn từ trước tới nay chưa từng phòng thủ, kiếm của hắn chỉ có công kích, công kích và công kích mà thôi.

Gia Cát Minh nói xong, ngữ khí ngưng trọng nói.

- Hơn nữa kiếm của hắn không chỉ có tốc độ nhanh chóng, lực lượng mãnh liệt mà còn nắm giữ một loại kỹ xảo phát lực, phối hợp với kiếm thuật vô cùng bá đạo, giống như phong cách của hắn vậy, cho nên hắn có một ngoại hiệu là Bá đạo chi kiếm.

- Trừ top mười ra cũng có không ít người đáng chú ý, ta tin rằng ba năm trôi qua, bọn họ sẽ càng trở nên cường đại hơn.

Sau khi Sở Mộ nghe xong không những không có sợ hãi, ngược lại còn kích thích chiến ý trong lòng:

- Chí nhu chi kiếm, bàn thạch chi kiếm, bá đạo chi kiếm không quản kiếm các ngươi là gì, ta sẽ đánh bại các ngươi, vị trí đầu tiên không phải là của ta thì không phải là ai khác.

Tổ trọng tài do vị trọng tài chính và mười trọng tài tạo thành, trong tay bọn họ đều có một bản danh sách, bên trong có tên các đệ tử, sau mỗi một cái tên đều có chú thích đơn giản.

Những chú thích này rõ ràng chính là đánh giá tương quan của các trọng tài trong viện đánh giá với những người này trong lúc thi đấu vòng loại. Hiện tại những đánh giá này trở thành thứ để trọng tài vòng chung kết tham khảo, dễ dàng sắp xếp hơn.

Sau khi trọng tài chính tuyên bố trận chung kết bắt đầu, mọi người nhao nhao kích động lên.

- Rốt cuộc cũng bắt đầu.

- Ta quá là chờ mong a.

Chỉ thấy cách đấu kiếm đài mười mét, trong tổ trọng tài có một trọng tài đứng lên, thân thể nhảy lên, giống như một cơn gió đáp xuống đấu kiếm đài, nhìn danh sách trong tay, liếc mắt nhìn một lát rồi cao giọng tuyên bố:

- Trận đầu tiên vòng thứ nhất của chung kết thi đấu Kiếm thuật vi vương bắt đầu: Phùng Cương của lục viện đấu với Hồ Vĩ của bát viện.

Thanh âm vừa dứt, ở chỗ của bát viện và lục viện lập tức có hai người đứng lên, thân thể lóe lên, thi triển thân pháp nhanh chóng bay vọt về phía đấu kiếm đài, liếc mắt đảo qua giá gỗ bên cạnh, chọn lựa Khai Phong kiếm khí hợp ý mình.

Chợt lại nhẹ nhàng nhảy lên trên đấu kiếm đài, vẻ mặt hơi đổi rồi lại nhanh chóng khôi phục như thường.

- Trận đấu bắt đầu.

Trong tài tuyên bố, nhanh chóng lui về phía cái bàn đẳng sau đấu kiếm đài.

Đấu kiếm đài vô cùng rộng lớn, dài rộng một trăm mét, dùng làm lôi đài chiến đấu kiếm thuật tinh khiết thì có chút lãng phí, nhưng mà đấu kiếm đài này không chỉ dùng để làm lôi đài chiến đấu, mà còn có một ít trận chiến khác tiến hành song song.

- Mời.

Phùng Cương và Hồ Vĩ đứng cách xa nhau năm mét, sau khi hạ kiếm lễ, mở miệng nói một câu rồi mới xuất kiếm.

Kiếm vừa ra đã thể hiện kiếm thuật bất phàm của bọn họ, hơn nữa khi tổ trọng tài chọn lựa đối thủ đã từng thương nghị kỹ càng, cho nên thực lực song phương thường thường sẽ không sai biệt lắm.

Bởi vậy Phùng Cương và Hồ Vĩ chiến đấu vô cùng kịch liệt, song phương không hề ẩn giấu gì mà bộc lộ toàn bộ, từng đạo kiếm quang lắc lư, va chạm, thanh âm chói tai không ngừng vang lên, tia lửa bắn ra bốn phương tám hướng.

Cuối cùng Hồ Vĩ thắng hiểm nửa chiêu.

- Hồ Vĩ thắng.

- Trận thứ hai vòng thứ nhất, Tôn Trường Hải tam viện đấu với Đồng Quan ngũ viện.

Từng trận trong vòng đầu tiên được tiến hành, không bao lâu sau mười trận chấm dứt.

Chỉ thấy vị trọng tài kia nhảy lên, trở về chỗ của tổ trọng tài, đồng thời lại có một vị trọng tài khác nhảy lên đấu kiếm đài, giở danh sách ra.

- Trận thứ mười một vòng đầu tiên, Lương Hải Sơn cửu viện đấu với Tiễn Ba thập viện.

- Tới phiên ta rồi.

Thân thể Lương Hải Sơn giống như là lò xo đứng bật dậy, vẻ mặt kích động.

- Không cần khẩn trương, cứ coi như nó là một trận chiến bình thường, quên đi những thứ khác là được.

Sở Mộ mỉm cười, từ hai nắm tay đang xiết chặt của Lương Hải Sơn hắn cũng có thể thấy được trong lòng Lương Hải Sơn lúc này khẩn trương ra sao.

Dù sao toàn bộ đệ tử nội viện cùng với rất nhiều trưởng lão đều ở phía dưới xem trận đấu, đây lại là lần đầu tiên Lương Hải Sơn tham dự, dưới tình huống vạn chúng chú mục như vậy không khẩn trương mới là kỳ quái.

- Được.

Hít sâu một hơi, Lương Hải Sơn liên tục gật đầu. Chợt đặt thanh kiếm khí hạ phẩm lên chỗ ngồi của mình. Bởi vì lúc chiến đấu phải dùng Khai Phong kiếm khí trên giá gỗ, nếu như lúc này còn mang theo kiếm khí của mình nói không chừng sẽ tạo thành một chút ảnh hưởng.

Nếu như bởi vì một chút ảnh hưởng như vậy mà bị thua, vậy thì quá mức oan uổng.

- Mời.

Lương Hải Sơn cảm thấy tốc độ đập của trái tim mình rất nhanh, giống như có thể nghe thây tiếng thình thịch vậy.

Tiễn Ba dẫn đầu xuất kiếm, một kiếm đâm ra, thế như chẻ tre.

Lần nữa hít sâu một hơi, sắc mặt nghiêm túc, hai mắt như có thần, Lương Hải Sơn khẽ quát một tiếng.

Vốn bản lĩnh kiếm thuật của hắn coi như không tệ, trong Huyết Yêu cảnh lại được Sở Mộ chỉ điểm một phen, không chỉ có kiếm thuật có tiến bộ rõ ràng, mà mục tiêu của hắn cũng trở nên rõ ràng hơn, sẽ không mờ mịt lục lọi, tìm kiếm như lúc trước nữa.

Về sau lại trải qua nửa năm tự mình tu luyện, lại tham dự thi đấu vòng loại Kiếm thuật vi vương, đem thành quả tu luyện vào trong thực tế, trình độ kiếm thuật lại có tăng lên.

Dứt bỏ sự khẩn trương trong lòng, sau đó Lương Hải Sơn rốt cuộc cũng bày ra kiếm thuật của mình, ẩn chứa huyền cơ, đại khai đại hợp.

Sau một trăm kiếm, Lương Hải Sơn đánh bay Khai Phong kiếm của Tiễn Ba, một kiếm gác lên cổ Tiễn Ba.

- Lương Hải Sơn thắng.

- Trận thứ mười hai vòng thứ nhất...

- Có lẽ bởi vì kiếm đạo hưng thịnh, cho nên người ở Cổ kiếm đại lục này thích hợp tu luyện kiếm đạo hơn người ở địa cầu a.

Sở Mộ âm thầm nói, tuy rằng trên tu luyện kiếm thuật trụ cột không có hệ thống hóa như kiếm thuật sư, nhưng mà lại phát triển ra con đường của bản thân. Hơn nữa một khi bọn họ tiếp tụ thấy hệ thống tu luyện của kiếm thuật sư, trong thời gian ngắn là có thể tiến bộ một cách rõ ràng.