Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 3689: Chấm dứt




Dùng Diệt Thiên Địa thúc đẩy Ngũ Hành Kiếm Sát là khiêu chiến rất lớn, trong trạng thái bình thường Sở Mộ khó thể làm được. Nhưng Nhân Đạo Chân Bí cho Sở Mộ sức mạnh vô cùng vô tận, khiến hắn hoang phí thoải mái trong thời gian nhất định, không cần lo không có đủ lực lượng.

Diệt Thiên Địa Ngũ Hành Kiếm Sát có uy lực mạnh mẽ không gì sánh được, một kiếm chém ra, cường giả cực hạn Đại Đế tam bộ biểu tình trầm trọng sẵn sàng đón đỡ.

Sở Mộ thừa dịp này chạy ra xa.

Tiếng nổ inh ỏi chấn động bốn phương tám hướng như muốn phá sập Tuyết Thần sơn, thế nhưng Tuyết Thần sơn cực kỳ cứng rắn không có dấu hiệu lung lay.

Chờ tất cả năng lượng tán đi Sở Mộ cũng không còn bóng dáng, vụ nổ quấy nhiễu đánh tan hơi thở, không khí đục ngầu khó tìm được.

Cường giả cực hạn Đại Đế tam bộ tức giận quát:

- Ngươi không trốn thoát khỏi mắt Lôi Đình Đao Đế ta đây được!

Cường giả cực hạn Đại Đế tam bộ lại đuổi theo hướng Sở Mộ, nhưng mất đi hơi thở để theo dõi thật khó khăn truy sát hắn.

***

Sở Mộ ngừng vận chuyển Nhân Đạo Chân Bí, lực lượng mạnh mẽ vô cùng vô tận như sóng triều rút đi, hắn cảm giác người trống rỗng biến mất theo Đại Chân Luân chuyển động.

Thi triển Nhân Đạo Chân Bí qua đi khoảng bảy, tám hoặc mười ngày sau Sở Mộ không thể dùng lần thứ hai, nếu không sẽ ảnh hưởng tiềm lực dẫn đến phá hỏng căn cơ.

Với thực lực trước mắt tạm thời đủ dùng, ít ra Sở Mộ có thể tự bảo vệ mình.

- Lôi Đình Đao Đế!

Sở Mộ vừa leo lên Tuyết Thần sơn vừa lẩm bẩm:

- Trên bảng Địa Sát không có danh hiệu này, không lẽ thực lực của người này chưa có tư cách xếp hạng?

Nếu suy đoán là thật thì các cường giả xếp hạng trên bảng Địa Sát còn mạnh đến mức nào đây?

Một người bình thường không có tư cách xếp hạng bảng Địa Sát đã làm Sở Mộ phải thi triển hết thảy thủ đoạn, sau cùng mới an toàn rút lui. Nếu đụng phải cường giả trên bảng Địa Sát thì sẽ ra sao?

Ngẫm nghĩ thôi đã làm Sở Mộ kích động.

Kèm theo kích động là cảm giác nguy cơ, không quá mãnh liệt. Khóe mắt Sở Mộ bắt giữ tia sáng lạnh từ bên cạnh bắn tới, tốc độ siêu nhanh cắt không khí xoèn xoẹt.

Sở Mộ liếc mắt một cái thấy rõ ai đánh lén mình.

Sở Mộ thì thào:

- Vừa lúc, đỡ cho ta khỏi phải đi tìm ngươi.

Sở Mộ xoay người chém ra Phong Lôi song kiếm, ngang nhiên va chạm với kiếm quang của đối phương.

Kiếm quang màu xanh và tiếp chớp mắt đánh tan kiếm quang đối phương chém tới, thế như chẻ tre tầng tầng chém trong ánh mắt không tin được của đối thủ, sau đó bị đánh bay mấy chục thước rơi xuống Tuyết Thần sơn.

Sở Mộ quát:

- Chết đi!

Tay phải đâm ra Chư Thiên Lôi Kiếm, kiếm quang sấm sét màu tím xé gió chém ra.

Lôi Kiếm Sát!

Một kiếm này dù là cường giả Đại Đế tam bộ cao giai cũng phải dốc hết sức ứng đối chứ nói gì tới Đại Đế tam bộ trung giai, còn là Đại Đế tam bộ trung giai đang trong thế yếu.

Kiếm quang tia chớp tím không chút nương tình thế như chẻ tre, không gì không phá. Trong cặp mắt kinh hoàng tuyệt vọng của cường giả Binh tộc Đại Đế tam bộ trung giai kiếm quang đâm thủng người gã, không có cả cơ hội thi triển hóa thân Thiên Binh liều mạng.

Lúc trong tinh thần thú triều Sở Mộ không có đủ thực lực, nhưng hiện tại hắn đột phá tu vi, thực lực càng mạnh hơn, từ cơ sở lực lượng tuyệt đối mạnh hơn người ta, bàn về kỹ xảo Đại Đế Binh tộc kém xa hắn.

Lúc đó không phân ra sống chết đã bị cường giả Chúa Tể cảnh ngăn cản, hai người thầm nghĩ lần sau gặp lại sẽ giết đối phương.

Cho nên khi Đại Đế Binh tộc vừa thấy Sở Mộ liền ra tay, không ngờ bị hắn một kiếm giết chết chấm dứt ân oán.

Giết đối phương thì không gian giới chỉ tự nhiên thành chiến lợi phẩm của Sở Mộ, hắn hơi điều tra một chút. Đại Đế Binh tộc thu hoạch một ít trong Tuyết Thần sơn nhưng không bằng Sở Mộ.

Sở Mộ lại dùng một giọt Hàn Ngọc Tủy, tiếp tục leo lên cao.

Sở Mộ luyện hóa các giọt Hàn Ngọc Tủy, tu vi đã hoàn toàn củng cố ở đẳng cấp Đại Đế nhị bộ cao giai, tiếp theo là thăng cấp.

Luyện hóa Hàn Ngọc Tủy giúp tăng tu vi rõ rệt, hơn xa tự mình bình thường tu luyện, có lẽ khi nào hấp thu luyện hóa toàn bộ Hàn Ngọc Tủy thì tu vi của Sở Mộ sẽ lên độ cao mới.

Sở Mộ vừa nhanh chóng leo lên trên phát hiện càng lên cao xác suất gặp báu vật càng lớn, nhưng thiên tài dị bảo như Hàn Ngọc Tủy rất hiếm hoi, hắn tìm được đúng là may mắn vô cùng.

Qua những thời gian này Sở Mộ có thể khẳng định đã trèo lên rất lâu, tính tốc độ thì hắn đi rất xa rồi, dù là núi cao vạn trượng cũng nên tới đỉnh. Nhưng Sở Mộ ngước lên nhìn vẫn không thấy đỉnh Tuyết Thần sơn ở đâu.

Cộng thêm từ khi vào Tuyết Thần sơn Sở Mộ không nhận được tin tức gì về hướng dẫn rời khỏi đây, hắn không để bụng, rồi sẽ có cách đi ra, chẳng qua chưa tới lúc, trước đó cố gắng lấy nhiều báu vật đi.

Tuyết Thần sơn luôn tỏa ra hơi thở huyền diệu, tuy rất nhạt nhưng ở trong đó thời gian dài ít nhiều gì sẽ được lợi.

Tiểu Thiên lên tiếng:

- Chủ nhân, thành công ngưng tụ Chư Thiên Tuyết Kiếm.

Sở Mộ nở nụ cười:

- Tốt!

Phong kiếm biến mất trong tay trái, ngay sau đó hoa tuyết rơi, ánh sáng trắng tinh như tuyết phun ra nuốt vào toát ra sắc bén, ngưng tụ một thanh trường kiếm trắng toát ra buốt giá.

Đây là thanh Chư Thiên kiếm khí thứ mười.

Mỗi thêm một thanh kiếm địa biểu Chư Thiên kiếm đạo của Sở Mộ càng hoàn thiện hơn.

Tiểu Thiên vui vẻ nói:

- Chủ nhân, Chư Thiên Băng Kiếm đang từ từ tăng lên.

Chư Thiên kiếm khí ngưng tụ càng nhiều thì linh tính của Tiểu Thiên cũng lên theo, phẩm cấp Chư Thiên kiếm khí càng cao linh tính cũng được tăng vọt, nên nó rất vui vẻ.

Sở Mộ cũng mừng.

Băng chi đại đạo và tuyết chi đại đạo đều là đại đạo độc lập, nhưng giữa hai thứ có điểm chung nên người lĩnh ngộ tuyết chi đại đạo rồi sẽ dễ lĩnh ngộ băng chi đại đạo hơn. Đạo lý tương tự, Chư Thiên Tuyết Kiếm thành công ngưng tụ, trong hoàn cảnh này Chư Thiên Băng Kiếm cũng được chút ích lợi đến gần cấp Đại Đế trung phẩm hơn nữa.

Nhưng kiếm khí cấp Đại Đế mỗi một phẩm cấp cách biệt rất rõ ràng, muốn tăng cao tràn đầy khó khăn, tựa như cường giả Đại Đế cảnh tu luyện. Sở Mộ không dám trông chờ vào Chư Thiên Băng Kiếm trong thời gian ngắn ngủi tăng lên cấp Đại Đế trung phẩm.

Với Sở Mộ hiện giờ thì kiếm khí cấp Đại Đế hạ phẩm không đem lại uy lực bao nhiêu.

Sở Mộ đi mãi không ngừng lại, kiếm trong tay hất nhẹ, hất một cục đá dưới tuyết trắng lên. Cục đá hình trứng màu băng lam, tỏa ra dao động hơi thở lực lượng căn nguyên.