Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 3515: Thăng Long quả (Thượng)




Bị tập kích, Sở Mộ lâm nguy không sợ, không chút hoang mang rút kiếm, một kiếm chém rụng.

Kiếm quang vô sắc bén mở ra hư không, chém giết xuống, xé ra hào quang màu xanh nâu kia, một kiếm chém giết tới mặt đất, bổ đầu con Cự Thú tập kích Sở Mộ kia.

Hình dạng con Cự Thú này rất quái dị, hình thể hơn 10m, giống như cái bánh bao rơi trên mặt đất, có một cái vòi cự đại, nhúc nhích tầm đó, từ trong vòi kia phun ra khí màu xanh nâu hôi chua, công kích mục tiêu, uy lực cường đại, hơn nữa có độc tố ăn mòn kinh người, một kích như vậy, đơn giản có thể đuổi giết Cực Thánh Tôn.

Nhưng mà, Sở Mộ tiềm tu ba năm, tu vi tăng lên, thực lực cũng hơn dĩ vãng rõ ràng, đã vượt qua cấp độ Cực Thánh Tôn, một kiếm chém rụng, liền chém giết Cự Thú.

Thanh âm làm cho người sởn hết cả gai ốc vang lên, Cự Thú quái dị phun tung toé ra vô số mủ dịch màu xanh nâu, vị hôi chua tràn ngập mấy vạn mét, Sở Mộ vội vàng gia tốc, xuyên thẳng mà qua, xa xa thoát khỏi.

Sở Mộ có tu vi Tuyệt Thế cảnh Ngũ luyện, tốc độ bay nhanh, so với Cực Thánh Tôn bình thường còn muốn nhanh chóng.

Phía trước, có chấn động kịch liệt truyền đến, Sở Mộ có thể cảm giác được, tỏ vẻ có người đang phi tốc bay về phía mình.

Sở Mộ tới Tiểu Thế Giới, mục đích là lịch lãm rèn luyện, cũng là vì Thế Giới bổn nguyên mà đến, bởi vậy không muốn trêu chọc phiền toái không cần thiết, liền vượt qua.

Không bao lâu, hắn chứng kiến một đạo kiếm quang cực tốc phi hành, sau kiếm quang kia, còn có ba đạo thân ảnh được hào quang bao vây lấy đuổi sát tới, như giòi trong xương.

- Giao Thăng Long quả ra đây, tha cho ngươi một mạng.

Một bên truy kích, kẻ đuổi giết còn mở miệng nói.

- Mơ tưởng.

Người bị đuổi giết nghiến răng nghiến lợi nói:

- Truy sát ta, các ngươi sẽ phải hối hận.

- Hừ, người khác sợ Sở Môn các ngươi, nhưng chúng ta không sợ.

- Đừng nói nhảm, tranh thủ thời gian đuổi theo giết chết, đoạt lại Thăng Long quả.

Người này nói không sợ Sở Môn là giả, dù sao thế lực của hắn rất cường đại, nhưng cũng không có ý định khai chiến với Sở Môn, nhưng chỉ cần bọn hắn giết chết người này, không bị những người khác biết rõ, Sở Môn cũng không cách nào biết được.

Mặt khác, Thăng Long quả giá trị rất lớn, có thể tăng lên thực lực của bọn hắn, tự nhiên là phải nắm bắt tới tay.

Giữa lợi ích cùng đắc tội Sở Môn, bọn hắn lựa chọn lợi ích, lui một bước mà nói, coi như hiện tại bọn hắn buông tha cho đuổi giết, đối phương cũng sẽ không bỏ qua việc này, rất có khả năng sẽ trả thù trở lại.

Biện pháp tốt nhất, là giết chết.

Sở Mộ từ đằng xa vượt qua, lờ mờ nghe được hai chữ “Sở Môn”, liền đưa tới chú ý.

- Các hạ họ Sở?

Một giọng nói truyền vào trong tai Sở Trọng.

Sở Trọng bị đuổi giết lại không có trả lời, hắn không biết người nói chuyện là địch hay bạn.

- Các hạ là người của Sở Môn?

Thanh âm kia lần nữa vang lên, truyền vào trong tai.

- Đúng vậy.

Bị hỏi thăm lần thứ hai, Sở Trọng trực tiếp quát:

- Ta chính là người của Sở Môn.

Hắn không biết người truyền âm ở nơi nào, chỉ có thể quát lớn như thế, lập tức để cho ba người đuổi giết hoảng sợ, còn tưởng rằng xuất hiện biến cố gì.

- Ngươi là người của Sở Môn không sai, nhưng cái kia thì thế nào, một thế lực không có Chúa Tể, căn bản là không có thành tựu.

Một trong mấy kẻ đuổi giết cười khẩy nói, hai người khác cũng lộ ra thần sắc giễu cợt.

Thế lực không có cường giả Chúa Tể cảnh tọa trấn, tiềm lực lại lớn, cuối cùng chỉ là tiềm lực, như một thiên tài, có được khả năng vô hạn, nhưng trước mắt thực lực chưa đủ, vậy cũng chỉ là thịt cá.

- Sư huynh của ta Sở Hoàng Cực tất thành Chúa Tể.

Sở Trọng cả giận nói, một bên bộc phát tốc độ đi xa, nhưng thực lực ba người truy kích đều không dưới hắn, thậm chí còn hơn một tia, tốc độ càng nhanh một ít, căn bản là không cách nào thoát khỏi.

- Nói không sai, Hoàng Cực sư huynh tất thành Chúa Tể.

Một giọng nói cực kỳ ngoài ý muốn vang lên, lợi hại giống như mũi kiếm, cắm vào trong tai mọi người, để cho Sở Trọng cả kinh, cũng làm cho ba kẻ đuổi giết cả kinh.

- Ai?

- Đi ra!

Chợt, chỉ thấy một đạo thân ảnh phảng phất như từ trong hư không đi ra, xuất hiện ở trước mặt ba kẻ đuổi giết.

- Ngươi là ai?

- Người của Sở Môn.

Sở Mộ nhàn nhạt nói.

- Tu vi Tuyệt Thế cảnh Ngũ luyện, lại một cái chịu chết.

- Vị sư đệ này, ngươi đi mau, để ta chặn bọn hắn.

Sở Trọng quay đầu lại chứng kiến Sở Mộ, nghe được Sở Mộ nói, vốn là vui vẻ, nhưng chứng kiến tu vi của Sở Mộ chỉ là Tuyệt Thế cảnh Ngũ luyện, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, thân hình lóe lên xuất hiện ở bên cạnh Sở Mộ, cùng thân hình của Sở Mộ giao thoa mà qua, cùng lúc đó, Sở Mộ chỉ cảm giác trong tay của mình nhiều hơn cái gì đó, còn không kịp xem xét, Sở Trọng liền dương kiếm mà lên, kiếm quang như Giao Long xuất hải, bá đạo tuyệt luân, uy lực cường hoành thẳng hướng ba kẻ đuổi giết.

Cách làm Sở Trọng, Sở Mộ không khỏi mỉm cười.

Có lẽ trước đó, hắn chưa bao giờ gặp mặt người này, nhưng cũng không ngại, đều là người của Sở Môn, hẳn nên đoàn kết.

Tu vi của Sở Trọng là Đại Thánh Tôn, thực lực đạt tới Cực Thánh Tôn. Mà ba người đuổi giết hắn đều có được thực lực của Cực Thánh Tôn, lấy một địch ba, Sở Trọng căn bản không phải là đối thủ, bằng không thì cũng không cần phải đào tẩu, nhưng hiện tại, hắn lại muốn ngăn cản ba người kia, để cho Sở Mộ ly khai, mà đồ vật nhét vào trong tay Sở Mộ, là một trái cây, nguyên nhân gây ra đuổi giết … Thăng Long quả!

Sở Mộ một tay nắm chặt Thăng Long quả, tay phải rút kiếm. Xoát xoát xoát chém ra ba kiếm, ba đạo kiếm quang ngay lập tức phá không, bắn giết mà đi.

Ba kẻ đuổi giết vừa mới đánh nát kiếm quang, đánh bay Sở Trọng ra, đang muốn hạ sát thủ, trước mặt liền có kiếm quang bay vụt tới, kiếm quang kia cực nhanh, cực kỳ cô đọng, hơn nữa còn vô thanh vô tức.

Quá nhanh, hoàn toàn vượt qua phản ứng của bọn hắn. Không cách nào né tránh cũng không cách nào chống cự, xuyên thủng mi tâm.

Một kiếm ba giết!

Sở Trọng vừa mới điều chỉnh, chuẩn bị lần nữa giết địch lập tức giật mình.

- Chết rồi...

Vẻ mặt của Sở Trọng mờ mịt, ba người đuổi giết mình chật vật chạy thục mạng, cứ như vậy chết rồi, bị giết chết rồi.

Một hồi lâu, Sở Trọng mới kịp phản ứng, tiếp nhận sự thật, cũng biết, người của Sở Môn chưa từng gặp mặt này không phải chuyện đùa.

- Vị sư huynh này, ta gọi Sở Trọng.

Sở Trọng bay tới, nhưng lại xưng hô Sở Mộ là sư huynh.