Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 3401: Diệp Kinh Vân (Hạ)




Lúc đó Sở Mộ, thực lực chỉ có thể xem như là một thành viên tương đối cường đại ở trong Tuyệt Thế ngũ luyện. So với Diệp Kinh Vân, hai người đi theo Diệp Kinh Vân mạnh mẽ hơn một chút. Không có ưu thế tuyệt đối.

Hiện tại đã khác. Tu vi của Sở Mộ tăng lên, đạt tới trình độ Tuyệt Thế Cảnh nhị luyện sơ cấp. Thực lực hắn đã đạt tới trình độ Tiểu Thánh Tôn. Hơn nữa còn là một thành viên tương đối cường đại ở trong Tiểu Thánh Tôn, hoàn toàn vượt lên trên đối phương.

Một kiếm cắt qua, nữ kiếm tu bỏ mạng hồn tiêu. Kiếm quang này ở giữa không trung xoay ngược lại, dường như chim yến bay trở về, lao qua. Trong lúc đó, nó tránh Diệp Kinh Vân và kiếm của một kiếm tu khác. Trong lúc dao động đó, xuyên thủng mi tâm của người này, một kiếm đâm nát nguyên thần.

Chỉ là thời gian trong nháy mắt, hai người đi theo Diệp Kinh Vân đều đã chết. Trong đôi mắt của bọn họ tràn ngập sự mờ mịt, hình như không thể tin được, mình đã bị giết chết nhanh như vậy.

Diệp Kinh Vân giống như bị nước đá hắt phải từ đầu xuống chân. Hắn thấy một cảm giác ớn lạnh từ dưới lòng bàn chân theo cột sống tràn ra khắp toàn thân. Hắn không tự chủ được rùng mình một cái.

- Dừng tay.

Diệp Kinh Vân vội vàng kêu lên. Thực lực hai thủ hạ đi theo hắn thế nào, hắn biết rõ. Ở dưới sự phối hợp liên thủ của hai người, hắn muốn đánh bại cũng phải tốn một phen. Nhưng ở dưới tình huống ba người liên thủ, lại bị đối phương một kiếm một mình giết chết. Thực lực như vậy, tuyệt đối phải ở trên bản thân mình.

Diệp Kinh Vân căn bản cũng không có thời gian đi suy nghĩ một chút, vì sao mới mấy tháng mà thôi, một người vốn thực lực không chênh lệch với mình mấy, không ngờ trực tiếp ném mình ở phía sau lưng. Hắn thầm mong dừng trận chiến đấu không có nắm chắc này.

Nhưng Sở Mộ lại không có ý dừng lại. Nếu đã hạ sát thủ, nói cái gì nữa còn có ý nghĩa gì sao?

Kiếm quang chém xuống. Diệp Kinh Vân kinh hãi không thôi. Hắn vội vàng kích phát ra lực lượng của phù văn Sát Lục kích phát ra tất cả. Trong nháy mắt thực lực bản thân được tăng cường, cũng làm cho tốc độ của bản thân tăng nhanh gấp bội. Hắn vội vàng bay nhanh về phía sau, rời khỏi kiếm quang của Sở Mộ.

- Dừng tay, lần này ta chịu tội.

Diệp Kinh Vân lại nói. Thân hình hắn lại không dám có chút dừng lại nào, nhanh chóng kéo dài khoảng cách với Sở Mộ:

- Ta là Nhị thiếu chủ của Diệp gia ở giới vực Đại Thiên Không. Diệp gia chúng ta là một trong những thế lực cấp bá chủ ở giới vực Đại Thiên Không, nắm giữ đại cường giả cấp Chúa Tể trấn thủ. Huynh trưởng của ta Diệp Kinh Thần còn là một vị tuyệt thế thiên kiêu vượt xa ta. Hiện tại thực lực đã đạt được trình độ Cực Thánh Tôn. Nếu như ngươi giết ta, nhất định sẽ bị Diệp gia truy sát. Tuy rằng thiên phú của ngươi rất tốt, nhưng ngươi bây giờ vẫn rất yếu. Tương lai của ngươi không thể đong đếm hết. Không nên chỉ vì như vậy buông tha tiền đồ tốt đẹp của mình.

Nghe Diệp Kinh Vân nói vạy, Sở Mộ thật ra cảm thấy có chút buồn cười. Hắn tận tình khuyên bảo như vậy, giống như thật sự muốn tốt cho mình. Trên thực tế lại là muốn mình dừng tay, giữ lại mạng sống bản thân.

Nội dung Diệp Kinh Vân nói ra, thật sự khiến cho Sở Mộ có chút cố kỵ. Nhưng hắn lại không cho rằng người như Diệp Kinh Vân, mình buông tha hắn lần này, sẽ không trả thù mình. Cho nên, trước hết giết chết đối phương mới là quan trọng nhất. Về phần Diệp gia trả thù, đó chính là chuyện sau này.

Sở Mộ không trả lời, kiếm cũng không có ý tứ thu hồi. Kiếm quang sắc bén vẫn chém tới. Diệp Kinh Vân biết đối phương không muốn buông tha cho mình.

- Đây là ngươi ép ta.

Diệp Kinh Vân nảy sinh ý định ác độc, trực tiếp nghiền nát từng phù văn Sát Lục.

Phù văn Sát Lục bình thường kích phát ra lực lượng, mấy giai chính là mức độ tăng cường. Nhưng còn có một loại phương pháp sử dụng, chính là nghiền nát. Trong chớp mắt khi phù văn Sát Lục nghiền nát, sẽ gặp phóng ra tất cả lực lượng trong đó, nâng cao vượt qua giai tầng.

Khí tức của Diệp Kinh Vân nhanh chóng tăng vọt.

- Vân Động Cửu Thiên!

Quát khẽ một tiếng, Diệp Kinh Vân lại thi triển bí pháp cứng rắn nâng cao thực lực chính mình.

- Chết!

Sau khi nghiền nát phù văn Sát Lục lại thi triển bí pháp cứng răn tăng cường thực lực, trong nháy mắt hắn đã vượt qua trình độ ngũ luyện, đạt tới cấp bậc Tiểu Thánh Tôn. Bất chợt, một kiếm xông ra. Dưới kiếm quang, dường như có vô số mây trắng cuộn trào mãnh liệt lao tới, hóa thành cánh thiên thần lao xuống.

Kiếm quang từ trên trời lao xuống, dời núi lấp biển, nát mây xé trời, giống như đôi cánh lớn xòe ra, giống như thần long giơ vuốt.

Một kiếm này có thể nói cực hạn, không kẽ hở. Đây là một kiếm có lực lượng mạnh nhất trong cả đời của Diệp Kinh Vân, cũng là một kiếm vượt qua cực hạn của Diệp Kinh Vân. Nếu không giết chết đối phương, chính là mình sẽ chết.

Cái gọi là kiếm pháp không phá, không phải là chỉ kiếm pháp vô địch. Mà là một môn kiếm pháp trải qua vô số lần tu sửa hoàn thiện, loại bỏ từng sơ hơ một. Cuối cùng trở thành kiếm pháp không kẽ hở. Kiếm pháp không kẽ hở, cũng không có nghĩa là không có cách nào đánh bại. Chỉ cần lấy uy lực càng cường đại hơn so với nó là phá hủy được.

Đối mặt với một kiếm này, Sở Mộ cảm giác giống như mây trắng trên cả bầu trời ngưng tụ lại, hóa thành cánh trời hạ xuống, hóa thành trảo của thần long đánh rơi. Giống như là muốn lấy lực lượng của chính mình đi đối đầu với lực lượng của bầu trời, mang đến trùng kích cho tâm thần mình, đáng sợ không gì có thể so sánh nổi.

Hít sâu một hơi, Sở Mộ ổn định tâm thần của mình, ý chí tinh thần không lay chuyển được.

Phù văn Chân Đạo, phù văn chấn động sát ý, hai phần mười vạn của lực kiếm đạo bản nguyên!

Trên Ly Thương Kiếm, một tia ánh sáng huyết sắc chói lòa thoáng lóe lên trên kiếm phong.

Kiếm thuật Vấn Đạo thức thứ mười một: máu của vương!

Đây là một chiêu kiếm thuật mạnh mẽ nhất Sở Mộ hiện nay đang nắm giữ, phát huy lực lượng toàn thân của hắn đến mức vô cùng nhuần nhuyễn.

Huyết quang tràn ngập trời cao, chém tới. Cánh trời hạ xuống bỗng nhiên dừng lại, bất chợt bị nghiền nát. Trảo thần long ở dưới một kiếm này cũng bị chém đứt.

Trong mắt Diệp Kinh Vân đang đầy vẻ điên cuồng chợt biến thành sợ hãi.

Một kiếm mạnh nhất, một kiếm bất chấp bất kỳ giá nào, lại không có cách nào đạt được hiệu quả. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn ánh sáng huyết sắc đánh nát một kiếm của mình lại lao xuống, xẹt qua thân thể của mình. Sau đó, dường như hắn nghe được ở bên trong thân thể của mình có tiếng thứ gì đó bị nghiền nát vang lên. Ý thức của hắn dần dần trầm chìm xuống, rơi vào trong bóng tối. Một tia hối hận cũng theo đó bị chìm lấp.