Một kiếm vừa rồi kia tuy rằng phá vỡ vẩy giáp của đối phương, nhưng có chút miễn cưỡng. Nếu như lực phòng ngự vẩy giáp của con thú lớn Sát Lục này cao hơn mấy thành, một kiếm kia lại khó có thể phá vỡ được.
Muốn giải quyết loại tai họa này, hoặc là nâng cao tu vi nâng cao thực lực, hoặc chính là nhận được linh kiếm sắc bén hơn cường đại hơn.
- Nếu như là linh kiếm cực phẩm, có thể dễ dàng phá vỡ phòng ngự của đối phương hơn.
Sở Mộ thầm nghĩ.
Sau khi con thú lớn Sát Lục trung cấp ngũ giai này bị giết chết, cống hiến cho Sở Mộ ba đạo bí văn Sát Lục cấp Thanh Đồng. Đáng tiếc chính là Sở Mộ cũng không biết phương pháp ngưng tụ của bí văn Sát Lục cấp Thanh Đồng. Bằng không lấy số lượng bí văn Sát Lục của hắn hiện tại, còn có thể lại ngưng tụ ra một hai phù văn Sát Lục cấp Thanh Đồng.
- Chém giết thú lớn Sát Lục trung cấp ngũ giai, cũng không khó khăn. Nhưng phải lấy ra phần lớn thực lực. Nếu như là thú lớn Sát Lục trung cấp lục giai nói, có lẽ có thể đánh một trận. Thậm chí ra hết toàn lực chém giết, cũng không phải là chuyện không có khả năng.
Sở Mộ thầm nghĩ. Nhưng đây chỉ là một suy đoán của chính hắn. Sự thực rốt cuộc như thế nào, hắn lại không rõ lắm.
Thời gian trôi qua cực nhanh. Sở Mộ ở ngoài thành đã hai tháng. Thú lớn Sát Lục chết dưới kiếm của hắn phải tới hơn trămt nghìn con. Số lượng bí văn Sát Lục cấp Thanh Đồng nhận được cũng có tới hơn một ngàn cái. Tính ra, chính là một khoản tài phú không tệ.
Luân phiên giết chóc, giết chóc không giới hạn, rèn luyện kiếm pháp của Sở Mộ, khiến cho kinh nghiệm chiến đấu của hắn càng phong phú hơn. Kỹ năng chiến đấu càng cao minh hơn. Cũng khiến cho Sở Mộ cảm thấy một chút mệt mỏi. Cho nên hắn tạm thời quay về Nhân Thành.
Ngoại trừ dự định nghỉ ngơi dưỡng sức một hồi ra, Sở Mộ cũng dự định mua một ít phương pháp ngưng tụ phù văn cấp Thanh Đồng. Dù sao, ở bên trong giới Sát Lục lưu truyền rất nhiều loại phương pháp ngưng tụ ra phù văn Sát Lục. Nhưng cũng không phải mỗi loại đều thích hợp với mình. Hơn nữa, khả năng mỗi người thừa nhận phù văn Sát Lục cũng có hạn chế. Phần lớn mọi người chỉ có thể chịu được gánh nặng do một loại phù văn Sát Lục mang đến.
Bất cứ việc gì cũng có mặt lợi và có mặt hại. Loại phù văn Sát Lục này tát nhiên không có khả năng đều là lợi ích. Nhưng nếu như ở bên trong phạm vi chịu đựng, tất nhiên chỉ mới có lợi không có hại.
Gánh nặng của phù văn Sát Lục, là gánh nặng sát ý. Đó là gánh nặng sát ý nhằm vào tâm thần tinh thần của bản thân. Người tu luyện có ý chí tinh thần và tâm thần càng cường đại, khả năng chịu lực phù văn Sát Lục lại càng nhiều. Ngược lại thì càng ít.
Thông qua nói chuyện phiếm cùng Lâm Mông, Sở Mộ đã sớm biết những điều này. Phần lớn người tu luyện chỉ có thể chịu được một loại. Hơn nữa là đẳng cấp phù văn Sát Lục tương ứng với tu vi của bản thân. Có thể chịu được hai loại phù văn Sát Lục xem như là ưu tú. Chịu được đến ba loại đã miễn cưỡng có thể xếp vào cấp bậc thiên tài. Chịu được bốn loại đó chính là thiên tài chân chính. Có thể chịu được lực năm loại, tất nhiên tính là thiên tài trong thiên tài.
Lâm Mông là một gã chấp sự của Thiết Nha Bang. Thiết Nha Bang chẳng qua là đứng thứ hạng cuối cùng trong hơn một nghìn thế lực bên trong Nhân Thành. Bởi vậy hiểu biết của hắn không tính là nhiều. Tối thiểu hắn lại không biết được rõ ràng hiện nay ở bên trong Nhân Thành có thiên tài nào nắm giữ vượt quá năm phù văn Sát Lục.
Bản thân Sở Mộ đã từng thử qua. Hắn chém giết năm Tuyệt Thế Cảnh của Cự Đao Môn, sau đó lấy được bảy phù văn Sát Lục, nắm giữ từng cái, vẫn không có cảm giác được cực hạn. Nói cách khác, số lượng hắn nắm giữ đối với phù văn Sát Lục cấp Thanh Đồng vượt quá bảy loại. Có thể là tám loại. Cũng có thể là chín loại. Thậm chí là hơn mười loại.
Sở Mộ là một người rất lý trí, cũng một người rất nhạy cảm. Hắn suy nghĩ một chút đã hiểu rõ. Không phải nắm giữ càng nhiều phù văn Sát Lục là càng tốt. Dù sao nắm giữ phù văn Sát Lục cường đại gánh nặng sẽ càng lớn. Còn nữa, cho dù chỉ có thể nắm giữ một cái phù văn Sát Lục thích hợp với mình nhất, cũng mang tới hiệu quả tốt hơn so với nắm giữ nhiều phù văn Sát Lục khác.
Cho nên hắn quay về Nhân Thành, mục đích chủ yếu nhất chính là mua phương pháp ngưng tụ phù văn Sát Lục cấp Thanh Đồng, tìm ra phù văn Sát Lục thích hợp với mình nhất.
Hắn đối định vị của mình, là một tên kiếm tu, bởi vậy muốn tìm phù văn Sát Lục, tự nhiên là thích hợp nhất kiếm tu phù văn Sát Lục, nhưng tình huống của hắn lại cùng tầm thường kiếm tu khác nhau, bởi vậy muốn tìm được thích hợp mình phù văn Sát Lục, chắc hẳn cũng chuyện không phải dễ dàng như vậy, tối thiểu Sở Mộ đã chuẩn bị kỹ càng.
Vừa quay về Nhân Thành không lâu sau, đang đi tới phù văn điếm con đường lên, Sở Mộ nghe được một tin tức: Thần điện Sát Lục mở ra.
- Thần điện Sát Lục...
Trong lòng Sở Mộ thoáng động, nhất thời thay đổi phương hướng, đi về phương hướng thần điện Sát Lục.
Thần điện Sát Lục. Trước đó, hắn đã từ chỗ Lâm Mông từng tìm hiểu qua. Bên trong mỗi một thành thị của giới Sát Lục đều có một tòa thần điện Sát Lục. Chỉ có điều bình thường thần điện Sát Lục đều đóng. Nhưng nếu như mở ra, nhất định là sẽ tuyên bố nhiệm vụ. Có người nói chỉ cần nhận nhiệm vụ bên trong, đồng thời hoàn thành, có thể nhận được thưởng phù văn không tệ. Bình thường đều là một ít phù văn Sát Lục hiếm thấy hi hữu.
Phù văn Sát Lục hi hữu tất nhiên sẽ càng khó có được càng cường đại hơn so với những phù văn Sát Lục được lưu truyền bên ngoài. Đó cũng là lý do khiến rất nhiều người xông tới đây.
Thần điện Sát Lục là một tòa cung điện toàn thân đen màu đỏ, độ cao mấy trăm thước, nguy nga hùng vĩ, lại có một loại cong thẳng, giống như kiếm đâm ra. Có người nói hình dáng bên ngoài thần điện Sát Lục ở các thành thị khác nhau sẽ không giống nhau.
Thời điểm Sở Mộ đi tới bên ngoài thần điện Sát Lục, ở đây đã tập trung rất nhiều người. Phần lớn đều là người tu luyện Tuyệt Thế Cảnh đang không ngừng dũng mãnh tràn vào bên trong thần điện Sát Lục. Không người nào dám gây ra xung đột gì. Tất cả đều dựa theo trình tự tới đây, để tiến vào. Bằng không, nếu như để cho bí vệ Sát Lục chú ý, đó cũng không phải là chuyện gì tốt lành.
Sở Mộ theo dòng người đi vào bên trong thần điện Sát Lục. Bên trong thần điện có không gian cực lớn. Những người đi vào trong thần điện trước phân tán ra các nơi, hoàn toàn không cảm thấy chật chội.