Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 3305: Tà Kiếm Vương Sở Mộ (thượng)




- Nhất Kiếm Tử, ngươi cho rằng Sở Vương Đình và ngươi, ai mạnh ai yếu?

Một vị trưởng lão hỏi thăm.

- Trận chiến này tính là hoà. Về phần ai mạnh ai yếu, vẫn không có cách nào hoàn toàn xác định được.

Nhất Kiếm Tử khẽ nhíu mày. Bất chợt, hắn lộ ra vẻ tự tin:

- Chỉ có điều, lần sau tái chiến, ta nhất định có thể một kiếm đánh bại hắn.

Nhất Kiếm Tử cảm thấy ở trong một kiếm quyết đấu kia, hắn đã nhìn thấu Sở Mộ, tìm được phương pháp đánh bại Sở Mộ. Hắn gọi là Nhất Kiếm Tử, kiếm pháp của hắn cũng gọi là “nhất kiếm“. Bất luận là chiến đấu hay giết người từ trước đến nay đều chỉ đánh ra một kiếm. Nhưng một kiếm kia cũng không phải không luôn không đổi, mà là sẽ căn cứ vào hoàn cảnh, căn cứ vào đối thủ để tiến hành điều chỉnh rất nhỏ, khiến cho nảy sinh biến hóa khác nhau.

Bất kể nói thế nào, trên Thiên Tích Phong, một trận đánh giữa Nhất Kiếm Tử của Thiên Thần Tông cùng Sở Mộ Kiếm Vương mới tiến vào Kiếm Thành, cuối cùng lấy thế hoà kết thúc. Tin tức này nhanh chóng được truyền ra, rất nhanh đã truyền khắp toàn bộ địa giới của Thiên Thần Tông. Bởi vậy, danh tiếng Sở Mộ đại chấn. Theo đó chính là thanh danh Sở Môn Kiếm Quán cũng lan xa.

Sau khi Sở Mộ quay về Sở Môn Kiếm Quán ở Kiếm Thành không lâu, lại có người tới cửa báo lại tên trở thành kiếm đồ. Hơn nữa còn không chỉ một người.

Thời gian mấy ngày ngắn ngủi, số lượng kiếm đồ bên trong kiếm quán lại vượt quá một trăm. Đây là kết quả Sở Mộ đã cố ý khống chế.

Có trên trăm kiếm đồ, các giáo tập tất nhiên bận việc lu bù. Nói là bận rộn, thật ra cũng không vội vàng. Chính là cách ba tới năm này chỉnh thể chỉ điểm một phen, không hơn. Rất nhàn nhã. Về phần Sở Vương Đạo, hiện nay chỉ là tu vi Quy Nguyên Cảnh nhất giai và cảnh giới kiếm pháp Hoạt Kiếm, quá mức thấp. Sở Mộ trực tiếp chuyển cho hắn không ít điểm Kiếm Thành, để cho hắn đi tới bốn đại Tu Luyện Thánh Địa cô gắng tu luyện. Thời điểm quay về kiếm quán cũng sẽ tận tâm tận lực chỉ điểm.

Có người như Sở Mộ tận tâm tận lực chỉ điểm, lại có đầy đủ điểm Kiếm Thành tiến vào bốn đại Tu Luyện Thánh Địa tu luyện, thiên phú của bản thân Sở Vương Đạo cũng coi như không kém. Bản thân hắn cũng vô cùng cố gắng. Dưới các loại điều kiện tổng hợp lại, tu vi của hắn mỗi ngày đều đang nhanh chóng nâng cao. Kiếm pháp cũng mỗi ngày đều đang tăng cường với tốc độ bản thân có thể cảm giác được.

Ngày thứ mười quay về kiếm quán, có khách tới cửa.

- Sở Kiếm Vương chào ngươi. Ta là tháp vệ của Thiên kiếm tháp số 1, tuân lệnh của Tháp Chủ, đặc biệt đưa đồ tới.

Một người trung niên toàn thân mặc giáp y, hai tay cung kính đưa một chiếc hộp dài tới.

Sở Mộ đưa tay tiếp nhận. Chiếc hộp dài được làm bằng gỗ, tản ra mùi thơm ngát. Đây là một loại gỗ hiếm thấy quý trọng tạo ra thành. Bình thường được dùng để cất binh khí, có thể đưa đến tác dụng chăm dưỡng.

Sở Mộ vừa mở cái hộp dài ra. Một tia ánh sáng như sương như tuyết, chợt lóe lên, rọi sáng hai tròng mắt hắn, cũng khiến cho hắn không tự chủ nheo lại. Con ngươi màu đen hiện ra ảnh ngược của một tia kiếm quang.

Đặt ở giữa chiếc hộp dài tất nhiên là kiếm. Đó là một thanh kiếm thoạt nhìn như sương như tuyết, hàn ý kinh người.

Hàn ý này không phải là hàn ý của trời băng đất tuyết, mà là phong quang của kiếm đạt tới một loại cực hạn sau đó tạo ra hàn ý, so với băng càng rét lạnh hơn.

Vừa liếc mắt, Sở Mộ liền nhìn ra thanh kiếm này là một thanh linh kiếm. Đồng thời, còn là một thanh linh kiếm đạt được cấp bậc thượng phẩm.

- Thay ta chuyển lời cảm ơn Tháp Chủ.

Sở Mộ nói với tháp vệ này.

- Sở Kiếm Vương, từ biệt. Ta sẽ chuyển nguyên văn lời nói của ngươi lại.

Tháp vệ cung kính thi lễ sau đó xoay người rời đi.

Sau khi tháp vệ rời khỏi đó, Sở Mộ cũng mang theo linh kiếm đi tới bên trong mật thất bế quan, chuẩn bị luyện hóa linh kiếm.

Ban đầu, sau khi Tinh Lưu Kiếm bị hỏng, hắn chỉ còn lại Trường Không Kiếm. Nhưng Trường Không Kiếm lại là thanh kiếm do phụ thân của Sở Vương Đình lưu lại. Phần nhiều là một loại tượng trưng. Bởi vậy, Sở Mộ cũng không có ý định lại dùng Trường Không Kiếm để chiến đấu. Hơn nữa, Trường Không Kiếm chỉ là bảo kiếm trung phẩm. Đối với trình độ này của nó mà nói, đã quá yếu. Bởi vậy hắn liền truyền lại cho Sở Vương Đạo.

Linh kiếm, nhất định là cần. Ở trong Chú Kiếm Lâu của Kiếm Thành, tất nhiên cũng có linh kiếm tồn tại. Đáng tiếc chính là, phần lớn đều là linh kiếm hạ phẩm. Sở Mộ chướng mắt. Linh kiếm trung phẩm cũng có, nhưng cực ít. Sau khi Sở Mộ xem, không có tìm được cái nào tiện tay.

Còn nữa, thứ linh kiếm này tốt nhất là do mình bồi dưỡng ra, mức độ phù hợp mới càng cao. Nhưng muốn bồi dưỡng được linh kiếm thích hợp với mình nhất, trong thời gian ngắn khẳng định là không được. Còn nữa, hiện nay, Sở Mộ cũng không có tìm được nguyên liệu thích hợp. Bởi vậy hắn chỉ có thể tạm thời gác lại.

Dù sao kiếm phôi linh kiếm Tiên Thiên thật sự tồn tại. Chỉ có điều hiện nay bên trong Kiếm Thành, hình như đang rất thiếu. Sở Mộ cũng đã xin. Chỉ có điều chắc hẳn phải chờ đợi một khoảng thời gian mới được.

Tháp chủ của Thiên kiếm tháp số 1 đưa tới thanh linh kiếm thượng phẩm này, tên là Tuyết Dạ. Đây là một thanh thoạt nhìn vô cùng sắc bén, kiếm tốt chém vàng cắt ngọc. Đồng thời cũng là một thanh kiếm cứng rắn, cực kỳ cứng rắn.

Kiếm cứng rắn, bình thường thích hợp hơn với kiếm pháp lực lượng và tốc độ. Đây cũng là do Tháp chủ của Thiên kiếm tháp số 1 quan sát trận đánh giữa Sở Mộ và Nhất Kiếm Tử, nhìn Sở Mộ đâm ra một kiếm kia, sau đó làm ra phán đoán.

Quả thực, hiện nay mà nói, Tuyết Dạ Kiếm thích hợp để Sở Mộ sử dụng.

Vạn Cổ Cảnh bình thường muốn luyện hóa linh kiếm thượng phẩm, cực kỳ khó khăn. Hoặc là thất bại, hoặc là thành công. Nhưng sự thành công ấy, chí ít cũng cần phải mất mấy tháng mới có thể làm được. Duy nhất chỉ có đến Tuyệt Thế Cảnh mới có thể nhanh chóng luyện hóa linh kiếm thượng phẩm ở trong vài ngày ngắn ngủi. Nhưng từ khi Sở Mộ bắt đầu luyện hóa đến lúc luyện hóa thành công, chỉ dùng chưa tới nửa ngày. Đó chính nhờ vào kiếm đạo bản nguyên.

Lực lượng Cấp Chúa Tể mới có thể nắm giữ, luyện hóa chỉ là một thanh linh kiếm thượng phẩm, dễ dàng như trở bàn tay. Nếu không phải bởi vì nguyên nhân Sở Mộ e ngại mình có kiếm đạo bản nguyên quá ít, một khi tiêu hao khôi phục cũng rất chậm, làm sao còn cần nửa ngày. Nửa khắc đồng hồ cũng không cần.

Tuyết Dạ Kiếm ở trong tay, một kiếm thuận lợi chém ra, không có dùng bất kỳ lực lượng nào. Kiếm quang kinh người như sương như tuyết, ở trong không khí lưu lại một vết tích thẳng tắp. Sau mấy hơi thở vết tích này mới tiêu tan.