Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 3290: Vạn Thế Trấn Ma (Thượng)




Trước sau có người tiến vào đây, hắn đều biết. Nhưng hắn vẫn đang đợi. Nhất định phải tìm được đối tượng có thể chịu đựng được ma niệm của hắn tự do trùng kích ăn mòn. Bởi vì, cơ hội chỉ có một lần, cho nên hắn phải tìm được cơ hội tốt nhất. Không thể nghi ngờ, Sở Mộ chính là người hắn muốn chờ đợi.

Đại Ma Chủ hết sức cao hứng. Cuối cùng hắn đã nhìn thấy được hi vọng thoát khỏi nơi này, cho dù chỉ là phân thân. Nhưng khi hắn phát hiện ra kiếm đạo bản nguyên của Sở Mộ, hắn lại bị hù dọa.

...

Trăm vạn năm chuẩn bị, nhưng vào lúc này.

- Cho dù ngươi là kiếm chủ Nhân tộc, bản Ma Chủ cũng sẽ không bỏ qua ngươi.

Ma Dương Dạ Hành Đại Ma Chủ cả giận nói. Hai cánh tay hắn chấn động. Dưới sóng chấn động khủng khiếp, toàn bộ ma khí của Trấn Ma Cảnh nhất thời chấn động kịch liệt.

Theo ma khí chấn động kịch liệt, vô số ma niệm tán loạn chỉ trong chớp mắt đã hội tụ lại tế đàn này, giống như gió bão.

- Không tốt.

Vẫn chú ý tới tình hình của Trấn Ma Cảnh, tháp chủ Thần kiếm tháp biến sắc. Hắn ý thức được có điều không ổn, thân hình lóe lên, trong nháy mắt tiến vào bên trong Trấn Ma Cảnh.

Cùng lúc đó, tế đàn Trấn Ma ở chỗ trung tâm của Trấn Ma Cảnh đột nhiên run lên, dường như bị một lực lượng từ phía dưới trực tiếp trùng kích. Một tiếng trống vang lên, hình như muốn đụng nát tế đàn. Đương nhiên, tế đàn Trấn Ma vô cùng cứng rắn. Tối thiểu Đại Ma Chủ hiện tại thương thế còn chưa khỏi hẳn, căn bản là không có cách nào lay chuyển được.

Nhưng theo tế đàn bị lay động, càng nhiều ma khí và ma niệm hiện lên, trong nháy mắt chui vào bên trong thế giới tinh thần của Sở Mộ.

Trong thế giới tinh thần, thân ảnh vốn tối đen có chút mơ hồ. Sau khi hấp thu rất nhiều ma niệm, trong nháy mắt trở nên rõ ràng, tản ra lực lượng chấn động kinh người.

Một vị trên đầu mọc hai cái sừng, khuôn mặt lại có mấy phần tương tự với nhân loại, tướng mạo thô lỗ, đồng tử u ám, thân thể thoạt nhìn vô cùng cường tráng, giống như được sắt thép bê-tông đổ thành. Trên người mặc một bộ chiến giáp màu đen bóng. Trên chiến giáp, ở vị trí hai vai và khuỷu tay cùng nhiều vị trí khác đều có gai đâm ngược, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn.

Chỉ cần là nhìn hình dáng bên ngoài như vậy, đã khiến cho Sở Mộ biết được, vị Đại Ma Chủ Ma tộc này quả thực chính là sinh ra để chiến đấu.

Hoặc nói, Ma tộc đều như vậy. Đó là chủng tộc trời sinh để chiến đấu.

Ma khí vô cùng cường đại, giống như khói đen cuồn cuộn, không ngừng xuất hiện từ trên người Đại Ma Chủ, tràn ngập ở bên trong thế giới tinh thần của Sở Mộ. Nhưng thế giới tinh thần của Sở Mộ lại mênh mông vô biên, giống như bản khư không hỗn độn thu nhỏ, cũng không có bị ảnh hưởng bao nhiêu.

Nhưng lúc này không thể nghi ngờ, Đại Ma Chủ có lực lượng vô cùng mạnh mẽ.

Tháp chủ Thần kiếm tháp tiến vào bên trong Trấn Ma Cảnh, xuất hiện ở trong tế đàn.

- Sở Kiếm Vương!

Hắn lớn tiếng hô lên, trực tiếp truyền âm thanh vào bên trong thế giới tinh thần của Sở Mộ, để cho Sở Mộ nghe được. Chỉ có điều, lúc này ý thức của Sở Mộ đều chìm đắm ở bên trong thế giới tinh thần của mình. Hắn nghe được âm thanh của tháp chủ Thần kiếm tháp, lại khó có thể đáp lại.

Dù sao lực lượng này của Đại Ma Chủ vô cùng mạnh mẽ. Hắn phải hết sức chăm chú đối phó.

- Kiếm chủ Nhân tộc, bản Ma Chủ muốn thân thể ngươi.

Âm thanh của Đại Ma Chủ vang vọng ở bốn phương tám hướng bên trong thế giới tinh thần của Sở Mộ. Chỉ thấy hai tay hắn hợp lại, ở giữa hư không nắm chặt. Nhất thời, vô số khói đen cuồn cuộn tràn ngập ra, công kích ra. Một cái lưỡi búa cực lớn xuất hiện ở trong tay. Lưỡi búa giống hình răng cưa, trông vô cùng dữ tợn khát máu.

Hai lưỡi búa lớn này chính là Đồ Thương Phủ của Đại Ma Chủ Ma Dương Dạ Hành. Đương nhiên, xuất hiện ở bên trong thế giới tinh thần Sở Mộ cũng không phải là bản thân Đồ Thương Phủ mà là một tia bản nguyên.

Đồ Thương Phủ là vũ khí cấp Chúa Tể, uy lực mạnh mẽ, cũng nắm giữ bản nguyên. Uy lực của một tia bản nguyên, hết sức kinh người.

Đại Ma Chủ bị trấn áp ở dưới mặt đất trong trăm vạn năm, lần lượt trùng kích tế đàn Trấn Ma và Trấn Ma Kiếm, lần lượt thất bại. Nhưng hắn cũng lần lượt tản ra một tia lực linh hồn và ý thức cùng với ma niệm tán loạn, chờ cơ hội.

Hiện tại, cơ hội đã đến. Trăm vạn năm qua, hắn phát ra lực linh hồn và ý thức cũng đạt tới trình độ nhất định. Đủ là một thành toàn thịnh. Hơn nữa hắn vừa mới phát hiện đối phương nắm giữ kiếm đạo bản nguyên, lại là một vị kiếm chủ Nhân tộc. Hắn càng không tiếc phát ra tất cả lực lượng tích lũy được trong mấy vạn năm ra ngoài, trùng kích tế đàn Trấn Ma, mở ra một khe hở, phóng ra càng nhiều lực lượng linh hồn.

Hai thành. Lúc này Ma Dương Dạ Hành xuất hiện ở bên trong thế giới tinh thần Sở Mộ, chính là hai thành linh hồn.

Hai thành linh hồn cấp bậc Đại Chúa Tể, cũng muốn mạnh mẽ hơn so với Tiểu Chúa Tể tầm thường. Tuy rằng Sở Mộ nắm giữ kiếm đạo bản nguyên, nhưng bởi vì bất ngờ nhảy qua giới, chỉ còn lại có một phần nhỏ. Miễn cưỡng là trình độ cấp bậc Tiểu Chúa Tể. So với Đại Ma Chủ, chênh lệch rất rõ ràng.

Cũng may, nơi này là thế giới tinh thần của Sở Mộ, là chỗ sân nhà của hắn. Ở chỗ này, hắn chiếm ưu thế.

Tháp chủ Thần kiếm tháp không có được sự đáp lại, vô cùng lo lắng. Nhưng hắn lại không thể làm gì, chỉ có thể chờ đợi. Loại biến cố này, từ khi hắn trấn thủ Trấn Ma Kiếm Tháp đến nay, mới lần đầu tiên gặp phải.

Ma Dương Dạ Hành Đại Ma Chủ giơ Đồ Thương Phủ lên, một búa bổ về phía kiếm đạo bản nguyên của Sở Mộ.

Ý thức của Sở Mộ ngưng tụ thành hình, ở hư không nắm chặt thanh kiếm ở trong tay, xông về phía Ma Dương Dạ Hành.

Vừa giao thủ, Sở Mộ nhất thời khiếp sợ không thôi. Lực công kích của Đại Ma Chủ này mạnh mẽ vô cùng, hoàn toàn vượt quá mình. Hơn nữa, kỹ năng chiến đấu càng kỹ càng tuyệt luân. Lực lượng cùng tốc độ kết hợp gần như hoàn mỹ.

Qua lại vài cái, Sở Mộ đã bị áp chế.

Luận về lực lượng tuyệt đối, hắn không bằng đối phương. Luận về kỹ năng chiến đấu, cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngang bằng.

Có thể nói, cho đến tận bây giờ Đại Ma Chủ là một đối thủ mạnh mẽ nhất trong những đối thủ Sở Mộ từng gặp phải. Bất kể là về phương diện nào, đều vượt qua được Sở Mộ.

Tâm tính Sở Mộ vẫn rất bình thản, không có mất mát cũng không có cảm thấy chán nản.