Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 3051: Đuổi giết (Hạ)




Trong lúc hắn nhanh chóng phi hành bỗng nhiên cảm thấy tim đập nhanh, giống như có nguy cơ lớn sắp xuất hiện, làm cho sắc mặt hắn khẽ đổi, vẻ mặt tràn ngập ngưng trọng.

- Cường địch sắp tới sao?

Sở Mộ thầm nghĩ một tiếng, cho dù không rõ ràng lắm nơi phát ra nguy cơ, cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc là nguy cơ lớn cỡ nào. Nhưng mà có thể khiến cho hắn có cảm giác tim đập nhanh như vậy, nhất định là nguy cơ liên quan tới sinh tử của bản thân.

Nguy cơ sinh tử, lại khiến cho tim hắn đập nhanh, cũng khiến cho hắn cảm thấy hưng phấn

Hít sâu một hơi, đem khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể đè xuống, đè xuống sự hưng phấn trong lòng. Sở Mộ lại tăng tốc độ thêm một buuwosc.

Lúc sắp bay ra khỏi Thiên Thủy vực, ở bên cạnh có một đạo thân ảnh bay tới, tốc độ cực nhanh. Lực lượng thần hồn khổng lồ xẹt về phía Sở Mộ, vô cùng bá đạo.

Trong lúc Sở Mộ cảm thấy sởn hết gai ốc thì tốc độ của đạo thân ảnh kia tăng vọt, hai tay duỗi ra, hung hăng chộp một cái vào trong hư không. Một đôi bàn tay to lớn xuất hiện, chụp vào Sở Mộ, uy thế mạnh mẽ khiến cho Sở Mộ kinh hãi không thôi. Uy thế như vậy nghiễm nhiên đạt tới Tuyệt Thế cường giả nhất luyện đỉnh phong. So với hắn hiện tại còn mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Không khí bị bài xích, dưới bàn tay lớn, không trung trở thành một mảnh chân không, sinh ra một cỗ hấp lực kinh người, trói buộc toàn thân Sở Mộ.

Vào lúc nguy cấp, Sở Mộ thi triển ra Kiếm Khí lưu ảnh, lập tức xuyên qua hai bàn tay lớn kia. Song kiếm trong tay, kiếm quang thập tự xé rách không trung chém về phía đối phương, mà đồng thời Sở Mộ cũng không ham chiến mà nhanh chóng rời đi.

- Chút tài mọn.

Chiến Vô Danh lạnh lùng quát một tiếng, vươn ray ra trước rồi nắm chặt. Hai bàn tay lớn kia lập tức hung hăng chộp tới, một bàn tay chụp vào kiếm quang thập tự, một bàn tay chộp về phía Sở Mộ đang nhanh chóng rời đi. Biến hóa cực nhanh, thể hiện ra ý thức chiến đấu không tầm thường của người này.

Sưu một tiếng, kiếm quang thập tự giống như là tầm gương bị đánh trúng, lập tức bị phá thành từng mảnh nhỏ. Một bàn tay lớn khác chộp về phía Sở Mộ. Tốc độ của Sở Mộ lúc này không chỉ có nhanh, hơn nữa còn linh hoạt như cá bơi trong nước, nhanh chóng xuyên qua khe hở giữa các ngón tay trên bàn tay lớn.

Kiếm quang thập tự này cũng không phải là Thiên Địa Thập Tự trảm, chỉ là kiếm quang tầm thường, nhưng mà uy lực cũng không tầm thường. Chỉ là lại trực tiếp bị bẻ vụn, uy lực của bàn tay to kia khiến cho Sở Mộ càng thêm kiêng kỵ.

Thực lực như vậy rõ ràng hơn xa hắn. Cho dù là kích phát lực lượng bí pháp Kiếm thần hàng lâm cũng không thể nào đánh bại được đối phương. Hơn nữa cảm giác nguy cơ càng lúc càng rõ ràng, đồng nghĩa với việc người đuổi giết trước mắt này cũng không phải là nơi phát ra nguy cơ duy nhất. Nếu như ở lại chiến đấu chỉ sợ sẽ càng thêm nguy hiểm.

Bộc phát toàn bộ nguyên lực, cơ bắp chấn động, thôi động không khí quanh thân, làm sinh ra một cỗ lực lượng phản chấn. Sở Mộ lại thôi động bản thân, kết hợp lẫn nhau, đem tinh túy của Quỷ Long Vô Ảnh thân dung nhập vào bên trong, làm cho tốc độ tăng thêm một bước. Hơn nữa hắn lại còn thi triển ra Phi Thiên ngự kiếm thuật, tốc độ kia càng tăng thêm bước nữa.

Sở Mộ cũng biết, tốc độ như vậy không có cách nào duy trì được thời gian quá lâu, nhưng mà vì cái mạng nhỏ, trước mắt cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi.

Trong nháy mắt Sở Mộ hóa thân làm kiếm quang, nhanh chóng đi xa trước mắt Chiến Vô Danh. Tốc độ như vậy khiến cho Chiến Vô Danh cảm thấy khiếp sợ không thôi.

- Trong mắt ta ngươi không có cơ hội chạy trốn đâu.

Chiến Vô Danh khẽ quát một tiếng, thanh âm kia lại giống như hóa thành cực quang truyền vào trong tai Sở Mộ. Chợt, một tiếng nổ vang vọng trong không trung, hư không chấn động, gió bão tàn sát bừa bãi, giống như có khí lưu màu trắng tách đôi không khí, tốc độ của Chiến Vô Danh nhanh chóng đột biến, đuổi theo Sở Mộ.

Phương hướng Sở Mộ tiến lên là từ Thiên Thủy vực đi tới Thiên Long vực. Không bao lâu hắn đã vượt qua Thiên Thủy vực, tiến vào trong địa vực của Thiên Long vực. Vừa mới tiến vào hắn đã cảm giác được nguyên khí thiên địa biến hóa rất nhỏ. Chỉ là trong lúc bị đuổi giết, Sở Mộ cũng không có tâm trạng nào mà cảm nhận quá rõ ràng.

Toàn lực thi triển Phi Thiên ngự kiếm thuật, tốc độ nhanh tới mức tận cùng, hoàn toàn đạt tới tốc độ của Tuyệt Thế cường giả nhất luyện đỉnh phong. Mà tốc độ bạo phát của Chiến Vô Danh lại không kém hơn Sở Mộ một chút nào. Hai người một người đuổi một người chạy, trong nháy mắt đã vượt qua vạn trượng. Loại tốc độ như vậy trực tiếp bỏ qua không khí, bài xích không khí, tạo thành khí lãng đáng sợ lan tràn ra, giống như là biển cả đang chấn động, sóng biển cuồn cuộn, tiếng rít vang vọng không ngừng.

Tu luyện giả dưới không trung có cảm giác như nghe được tiếng biển cả gầm gừ, cả đám kinh ngạc không thôi. Ngẩng đầu nhìn lên, lại chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai đạo thân ảnh một trước một sau dùng tốc độ kinh người bay qua mà thôi.

Liên tục phi hành một giờ không nghỉ, Sở Mộ bắt đầu cảm giác cơ bắp thân thể hơi run lên. Một thân nguyên lực vô cùng tinh thuần cũng tiêu hao không ít, lực lượng tinh thần cũng bị tiêu hao một phần nhất định.

Đây là chuyện không thể tránh được, bây giờ hắn đang liều mạng vận dụng một thân lực lượng đạt tới cực hạn phi hành, giống như đang tiêu hao lực lượng của mình vậy.

Cơ bắp run lên, chứng minh cơ bắp dần dần quá tải. Nếu như tiếp tục sẽ ngày càng rõ ràng hơn.

- Chỉ có thể chống đỡ được một giờ nữa.

Sở Mộ lặng lẽ nói, bất kể là cơ bắp đang run lên hay là nguyên lực và tâm thần tiêu hao đều chỉ có thể chống đỡ được một giờ nữa mà thôi. Một thời thần trôi qua, coi như hắn chịu đựng được thì tốc độ cũng hạ thấp.

- Chẳng lẽ ta lại phải mạo hiểm vận dụng Yên Diệt Kiếm ý hay sao?

Hiện tại tuy rằng kiếm ý đã lột xác, nhưng mà còn chưa hoàn thành. Một khi vận dụng thì nguy hiểm rất lớn. Một khi không cẩn thận thì kiếm ý sẽ tán loạn. Cố gắng hơn hai mươi năm qua sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

- Cứ cố gắng, nếu như không được thì vận dụng Yên Diệt Kiếm ý vậy.

Sở Mộ âm thầm quyết định.

Chiến Vô Danh đuổi giết Sở Mộ. Liên tục một giờ không làm gì đươc Sở Mộ, ngay cả khoảng cách cũng không thể thu hẹp lại, trong lòng hắn vô cùng ngẹn khuất.