Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 30: Đồ vô sỉ! Vậy mà giả mạo đệ tử ngoại môn (1)




- Nhanh đi gọi, chẳng lẽ còn muốn ta dạy ngươi phải làm như thế nào sao?

Nam kiếm giả thấy Sở Mộ thờ ơ thì nhướng mày, bước tới hai bước, khí thế bức người, nghiêm nghị quát.

- Vậy ngươi kêu to lên.

Sở Mộ khẽ cười một tiếng khiến cho đối phương biến sắc. Dưới cơn tức giận liền rút kiếm ra, kiếm quang lập lòe sáng như tuyết chỉ thẳng về phía Sở Mộ, hàm ý bức người.

- Chỉ là đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái, vậy mà cũng dám nói như vậy với ta, thật sự là không biết sống chết, chẳng lẽ ngươi không được dạy đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái các ngươi trước mặt đệ tử ngoại môn Thanh Lan kiếm phái cũng phải cúi thấp ba phần sao? Coi như là chưởng giáo Thanh Phong kiếm phái đứng trước mặt chưởng giáo Thanh Lan kiếm phái cũng phải tránh lui ba phần.

Nam kiếm giả quát lên:

- Hôm nay, ta thay chưởng giáo Thanh Phong kiếm phái, quản giáo tên đệ tử ngoại môn không hiểu cấp bậc lễ nghĩa như ngươi, miễn làm mất thể diện Thanh Phong kiếm phái.

Mặc dù đối với Thanh Phong kiếm phái không có bao nhiêu lòng trung thành, nhưng đối phương nói như vậy khiến Sở Mộ phản cảm. Một tia sát ý tràn ra ngoài, Sở Mộ không có chút nào ức chế, tùy ý khuếch tán một tia sát ý.

Đối với Kiếm thuật tông sư, kiếm là hung khí, kiếm thuật là giết chóc mà sinh, khiến cho Sở Mộ cảm ngộ đối với kiếm và kiếm thuật càng thêm khắc sâu. Sát ý, không chỉ không để cho hắn mất đi lý trí, còn có thể để cho hắn càng thêm lợi hại.

- Chỉ là một đệ tử ngoại môn, đối mặt với đệ tử nội môn Thanh Lan kiếm phái chúng ta, lại vẫn có thể bảo trì loại tâm tính bình tĩnh này. Xem ra bên trong đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái cũng có phần danh tiếng.

Nữ kiếm giả đột nhiên cười nói, trên mặt lộ ra một loại hứng thú, tươi cười:

- Chẳng lẽ, ngươi chính là Lý Dương?

- Lý Dương......

Sở Mộ hơi chút suy nghĩ. Hắn vừa mới gia nhập Thanh Phong kiếm phái, tựa hồ có nghe nói qua, có danh xưng đệ nhất nhân Đệ tử ngoại môn đúng là Lý Dương. Không nghĩ tới danh khí còn không nhỏ, thậm chí ngay cả đệ tử nội môn Thanh Lan kiếm phái cũng biết.

- Ngươi không cần trả lời, thông qua ánh mắt của ngươi, ta đã biết rõ đáp án, ngươi không phải Lý Dương.

Nữ kiếm giả nói tiếp, hứng thú trong mắt lại càng thêm nồng đậm:

- Không nghĩ tới, trừ Lý Dương, trong số đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái lại vẫn có người xuất sắc như ngươi. Tuy không bằng Thanh Lan kiếm phái chúng ta nhưng như vậy cũng không tệ. Đến đây đi, thoát ly Thanh Phong kiếm phái, bái nhập Thanh Lan kiếm phái chúng ta, ngươi sẽ được bồi dưỡng tốt hơn khi ở Thanh Phong kiếm phái.

- Cái gọi là thiên tài của Thanh Phong kiếm phái, ở trong Thanh Lan kiếm phái chúng ta chỉ có thể coi là bình thường mà thôi.

Lý Hạ lại nói:

- Cắt đứt gân tay hắn, ném về Thanh Phong kiếm phái, khiến cho Thanh Phong kiếm phái biết rõ, kết cục khiêu khích Thanh Lan kiếm phái chúng ta.

- Vâng, sư huynh!

Nam kiếm giả vô cùng hưng phấn, nhe răng cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, như là nhìn cá trên thớt.

- Tiểu tử, phối hợp một điểm, ngoan ngoãn giơ tay ra để cho ta đánh gãy tay ngươi.

Nam kiếm giả Thanh Lan kiếm phái nhe răng cười nói:

- Yên tâm, kiếm của ta rất nhanh rất chuẩn, sẽ không để cho ngươi cảm thấy đau. Nhưng nếu như ngươi phản kháng, ngươi sẽ biết cái gì gọi là thống khổ....

- Xuất kiếm đi! Để cho ta xem kiếm thuật của đệ tử Thanh Lan kiếm phái như thế nào.

Thần sắc Sở Mộ đạm mạc, không sợ chút nào, nhìn thẳng đối phương, trong mắt một tia tinh mang lưu chuyển, ngữ khí ẩn ẩn có một tia chờ mong.

- Được lắm!

Nam kiếm giả giận dữ, cánh tay chấn động, kiếm quang lập loè, bóng kiếm nhảy lên bá bá bá đâm ra mấy kiếm, kiếm nào kiếm đấy ddeefu trực chỉ chỗ hiểm thân thể Sở Mộ, tốc độ tựa hồ không quá nhanh, lại có vẻ phiêu hốt, tựa như mây trôi lan tràn mà đến. Chính là thức đầu của Phi Vân kiếm thuật.

Mấy kiếm này, rơi vào trong mắt hai tên đệ tử ngoại môn Thanh Lan kiếm phái, bọn họ thấy được tinh túy Phi Vân Kiếm Thuật, khiến cho hai người thấy sợ hãi thán phục và mặc cảm. Hai người tưởng tượng đặt mình vào hoàn cảnh như vậy thì không thể nào né tránh.

Mà Sở Mộ, thần sắc vẫn đạm mạc như trước, đáy mắt hiện lên một tia sát ý nhưng vẫn không xuất kiếm. Hắn chỉ bước ba bước mất trật tự tránh đi mấy kiếm công kích của nam kiếm giả, rồi lại một lần nữa đứng ở chỗ cũ.

- Hắn tránh được!

Hai tên đệ tử ngoại môn Thanh Lan kiếm phái kinh ngạc, miệng mở lớn, khó mà tin được. Mà Lý Hạ và nữ kiếm giả cũng lộ ra sự kinh ngạc. Hiển nhiên là một đệ tử ngoại môn Thanh Phong kiếm phái, vậy mà có thể đơn giản tránh đi công kích của đệ tử nội môn Thanh Lan kiếm phái, mặc dù chỉ là mấy thức kiếm thuật nhập môn.

- Chẳng lẽ là trung hợp?

Bọn họ không khỏi toát ra ý niệm này trong đầu.

- Ngươi đang bêu xấu Thanh Lan kiếm phái sao?

Sở Mộ nói ra một câu ôn hòa làm cho đối phương thẹn quá hóa giận, sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Bị một đệ tử ngoại môn kiếm phái khác xem thường như vậy, quả thực so với việc trực tiếp bị tát càng thêm khó chịu:

- Ngươi đã muốn chết, ta sẽ cho ngươi kiến thức Lạc Diệp Kiếm Thuật của ta.

Vừa mới nói xong, kiếm quang ảnh động, một kiếm nhanh mà phiêu hốt, quỹ tích khó tìm như là thành từng mảnh lá rụng rơi xuống.

Ánh mắt Sở Mộ lóe lên tinh quang, lợi hại bức người, như là mũi kiếm. Một kiếm vừa rồi của đối phương, quỹ tích của nó không ngờ hiện ra trong mắt Sở Mộ, một kiếm tiếp theo sẽ đâm vào đâu, Sở Mộ biết rõ.

Toái Loạn Bộ thêm thân pháp Tuỳ Phong Bãi Liễu , tiến thối tự nhiên bình tĩnh, linh hoạt xuyên thẳng qua, tránh đi một kiếm lại một kiếm của đối phương.

Sở Mộ đạt tới cảnh giới kiếm thuật tông sư, tạo nghệ kiếm thuật càng thêm tinh thâm. Mặc dù tạo nghệ kiếm thuật của nam kiếm giả này không thấp hơn Ngô Cường, thậm chí còn mạnh hơn một phần, nhưng cũng không làm gì được Sở Mộ.

Chứng kiến kiếm của mình không làm gì được Sở Mộ, nam kiếm giả bắt đầu nóng vội, thi triển sát chiêu. Thoáng chốc, kiếm quang chớp động hóa thành từng mảnh lá cây, phảng phất rơi từ trên đại thụ xuống, rậm rạp chằng chịt che khuất thân ảnh của hắn.

- Tốt!



Hai tên đệ tử ngoại môn và nữ kiếm giả Thanh Lan kiếm phái, ánh mắt sáng ngời, không khỏi tán thưởng. Mà nét mặt Lý Hạ cũng hiện ra sự vui vẻ, gật gật đầu.

Giống như được cổ vũ, nét mặt nam kiếm giả hiện lên sự tự đắc, biến đổi kiếm chiêu càng thêm lăng lệ ác liệt.

- Đón thêm một chiêu Vô Biên Lạc Diệp Tiêu Tiêu Sát!

Bỗng nhiên, từng mảnh lá rụng xoay tròn, từng mảnh sát cơ cô đọng, rậm rạp chằng chịt, phảng phất bị gió lớn thổi đến, từng mảnh từng mảnh như là lưỡi đao mang theo lăng lệ ác liệt, hướng về phía Sở Mộ, mang theo sát khí khôn cùng vô tận, phảng phất trong tích tắc, tiết trời tiến vào cuối thu, khiến cho người ta rét lạnh.

Đập vào mắt là Vô Biên Lạc Diệp cuồn cuộn tập kích tới, không nhìn thấy thân ảnh đối phương, nhìn không thấy kiếm quang, không thấy kiếm, chỉ có vô tận lá rụng bay nhào đến, sát khí đập vào mặt, hàn ý đập vào thân.