Sở Mộ vận dụng tay phải chống đỡ. Tay trái đang trong lúc khôi phục, chống đỡ vô cùng miễn cưỡng.
Trên Bạch Ngân thần trang có một vết mờ, đó là dấu vết do trảo kình của Lâm Trấn Thông xé rách kiếm thức đánh tới gần lưu lại.
- Chậm, kiếm của ta thực sự quá chậm. Phải nhanh hơn, nhanh hơn nữa mới được.
Sở Mộ thầm nghĩ.
Chỉ là hắn đã toàn lực xuất kiếm, đem hết toàn lực đề thăng tốc độ xuất kiếm. Đây đã là cực hạn của hắn, căn bản không có khả năng tiếp tục tăng lên.
- Chẳng lẽ phải vận dụng keiems ý sao?
Kỳ thực trừ vận dụng kiếm ý ra Sở Mộ còn có một lựa chọn, đó chính là đào tẩu, bộc phát ra tốc độ của mình, một lòng đào tẩu.
Đương nhiên coi như đào tẩu, cơ hội cũng rất nhỏ. Dù sao hiện tại tốc độ của Lâm Trấn Thông này quá nhanh, hoàn toàn ở trên hắn.
Chẳng lẽ thực sự phải vận dụng kiếm ý sao?
Đột nhiên Sở Mộ nghĩ tới trận chiến với Huyền Diệu vương lúc ấy.
Song phương không có dùng lực lượng gì, chỉ dùng kiếm pháp đơn thuần chiến đấu mà thôi. Luận tốc độ của kiếm, Huyền Diệu vương không bằng Sở Mộ, nhưng mà lại gắt gao phòng ngự mỗi một kiếm của Sở Mộ, hơn nữa còn làm ra phản kích. Bất luận kiếm của Sở Mộ biến hóa thế nào, kiếm nhanh chóng thế nào thủy chung đều không thể thoát khỏi kiếm pháp của đối phương, chính thức đánh trúng Huyền Diệu vương.
Sở Mộ từng bỏ ra chút thời gian tìm hiểu đạo kiếm pháp của Huyền Diệu vương, nhưng mà bởi vì thiếu rất nhiều nhân tố mà khó có thể đạt tới nhập môn.
- Cảnh giới kiếm pháp của Huyền Diệu vương là nhân kiếm hợp nhất, là cực hạn. Chìm đắm bên trong mấy trăm năm, thậm chí là ngan năm. Kiếm trong tay và kiếm pháp hoàn toàn cùng một thể với bản thân.
- Ý niệm của hắn khẽ động là kiếm lập tức dựa theo ý niệm của hắn mà động.
Người bình thường luyện kiếm là lấy lực ngự kiếm. Cao thủ luyện kiếm là lấy khí ngự kiếm. Còn cường giả kiếm pháp chân chính là lấy ý ngự kiếm.
Lực, khí, thần, ba đẳng cấp biến hóa, là cấp độ tăng lên.
Ngự so với ngự cũng là hai cảnh giới khác nhau.
Kiếm pháp của Huyền Diệu vương, tuy rằng kiếm trong tay, nhưng mà thứ vận kiếm không phải là tay hắn, mà là ý niệm của hắn, là thần ý.
Nghĩ tới đây trong lòng Sở Mộ bỗng nhiên có cảm giác rộng mở.
Ngay sau đó hắn lại liên tưởng tới kiếm pháp Lâm Trấn Thông thi triển trước khi sử dụng Tà Long biến này. Tay chân cũng có thể coi là kiếm, thi triển kiếm pháp. Đây cũng là một loại thể hiện kiếm pháp.
Hiện tại Lâm Trấn Thông thi triển ra Tà Long biến, trong tay không có kiếm, nhưng mà móng vuốt của đối phương, mỗi bước đi của đối phương, cái đuôi cũng có thể coi là kiếm. Có phong mang của kiếm, có sắc bén của kiếm.
Cảm giác hiểu ra xuất hiện trong đầu Sở Mộ.
Giống như thả con tép bắn con tôm vậy. Tích lũy lắng đọng, lại thêm đủ loại lĩnh ngộ trước đó của Sở Mộ nối liền với nhau, trở nên nguyên vẹn. Lại so sánh với Kiếm thiên địa, lĩnh ngộ lại sâu hơn một bước.
Lập tức, Sở Mộ tiến vào trong đốn ngộ.
Ngườit uy rằng tiến vào đốn ngộ, nhưng mà tiềm thức thiên chuy bách luyện lại phát huy tác dụng, dùng song kiếm phòng ngự bản thân, kết hợp với Bạch ngân thần trang, chống cự công kích của Lâm Trấn thông.
Nhiều khi, đối với rất nhiều người mà nói, đốn ngộ là thứ chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Thậm chí cả đời cũng khó có thể đốn ngộ được một lần.
Một lần đốn ngộ, thường thường có thể khiến cho mọi người nắm giữ được huyền diệu mà tu luyện mấy trăm năm, thậm chí là mấy ngàn năm mới có thể nắm giữ được, tất cả đều nắm giữ trong khoảng thời gian ngắn này.
Suy nghĩ rối loạn, đạo kiếm ảnh trong đầu cũng tản mát ra một tia quang mang, phù văn trên thân kiếm ảnh sáng lên.
Ngày càng nhiều lĩnh ngộ hiện lên, giống như là bay múa, đang bị Sở Mộ chỉnh hợp, hấp thu.
Lại một lần nữa hai móng vuốt của Lâm Trấn Thông xuất kích, cuối cùng cái đuôi còn vung lên, hoàn thành ba kích liên tiếp. Liên tục đánh ra ba kích, đánh bại phòng ngự của song kiếm Sở Mộ, đánh trúng Bạch ngân thần trang.
Oanh một tiếng, cả người Sở Mộ bay ngược ra, Bạch Ngân thần trang trước ngực trực tiếp sụp đổ, lực lượng khổng lồ trùng kích, làm cho xưng ngực Sở Mộ đứt gãy vài cái. Khí kình đáng sợ quanh quẩn trong người, trùng kích lục phủ ngũ tạng, muốn phá hỏng. Một ngụm máu tươi trào lên, không nhịn được phụt ra.
Một kích như vậy cũng cắt đứt dốn ngộ của Sở Mộ, cùng lúc đó Sở Mộ cũng hiểu ra.
- Tâm chỗ nào thì kiếm chỗ đó.
Phun ra một ngụm máu tươi, giống như áp lực không còn, Sở Mộ thì thào nói.
Có một câu nói gọi là tâm trí lớn bao nhiêu thì võ đài lớn bấy nhiêu. Cũng có hiểu thành nếu như tâm nhanh thì kiếm sẽ nhanh.
Nhân kiếm hợp nhất là người và kiếm hợp nhất, trọng điểm ở chỗ người hợp kiếm. Dùng người ngự kiếm mới gọi là nhân kiếm hợp nhất.
Trong lòng có kiếm là cảnh giới cao hơn nhân kiếm hợp nhất. Nhưng mà nếu như phân tích, trọng điểm ở ngay chỗ trong tâm có kiếm, trong lòng có kiếm, tâm có thể ngự kiếm, cũng như dùng thần ngự kiếm.
Tâm có thể gọi là tâm linh, là một loại lực lượng thần bí khó lường.
Trong lòng có kiếm mới có thể dùng tâm ngự kiếm, dùng tâm ngự kiếm mới có thể tâm kiếm hợp nhất được.
Dưới đốn ngộ lại hiểu ra, cho dù bị cắt đứt nhưng mà Sở Mộ cũng đã lĩnh ngộ ra được.
Lúc này tinh túy của cảnh giới trong lòng có kiếm, cảnh giới kiếm pháp ở trong bình cảnh đã lâu lần nữa tăng lên, đột phá.
Trong lòng có kiếm hậu kỳ.
- Dùng tâm ngự kiếm, tâm kiếm như một, tâm ta tức là kiếm, kiếm tức là tâm ta. Chỗ nào có tâm thì chỗ đó có kiếm. Tâm nhanh kiếm sẽ nhanh. Tâm xa bao nhiêu thì kiếm có thể xa bấy nhiêu.
Tinh túy của cảnh giới trong lòng có kiếm được Sở Mộ hiểu ra, nắm giữ. Sở Mộ cảm thấy trong cảnh giới trong lòng có kiếm không còn gông cùng nữa. Coi như là cảnh giới trong lòng có kiếm đỉnh phong cũng bất quá chỉ là lĩnh ngộ tăng lên một chút mà thôi.
Trong tích tắc Sở Mộ cảm nhận được khí khình màu đỏ đang tàn sát bừa bãi trong thân thể mình, cảm nhận lục phủ ngũ tạng bị phá hỏng, cảm nhận được xương cốt nứt gãy.
Chợt, kiếm nguyên khẽ động, mang theo Chân ý chi lực, đánh nát đám khí kình màu đỏ trong cơ thể.
Năng lực tự lành cường đại của Thánh thể cùng với sinh cơ bùng bừng ở trái tim kết hợp, bắt đầu chữa trị thân thể bị thương của hắn.