Cả hai vốn không phải là cùng một cấp độ.
- Sao ngươi lại biết?
Đối phương có chút kinh ngạc, lại không có phủ nhận.
- Cảm giác.
Sở Mộ cười nói. Cho dù đối mặt với tuyệt thế cường giả Sở Mộ cũng không thất thố. Chỉ có điều người này đã từng giúp hắn, giúp hắn bớt đi cơ hội vận dụng bạch Linh. Đối với hắn, trong lòng Sở Mộ vẫn có cảm kích.
- Cảm giác rất tốt.
Người này cười nói, tương đương với việc thừa nhận thân phận của mình. Chợt, hắn liếc nhìn Sở Mộ thật sâu, lại lần nữa mở miệng.
- Sở Mộ, trong Lưu Phóng chi địa có thất vương, có lục đại tinh thần. Không, bây giờ là thất đại tinh thần. Trước đó Lục đại tinh thần sẽ kế thừa phong hào của Thất vương. Mà cả đời Huyền Diệu ta chưa từng thu đồ đệ, không phải là không thu, mà là không có người lựa chọn thích hợp.
- Đa tạ ý tốt của tiền bối, bất quá ta sẽ không ở lại trong Lưu Phóng chi địa này.
Sở Mộ nói.
Lời nói của Huyền Diệu Vương mặc dù mới chỉ nói một nửa, nhưng mà Sở Mộ có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, đó chính là muốn nhận Sở Mộ làm đồ đệ. Cuối cùng còn truyền phong hào Huyền Diệu Vương cho Sở Mộ.
Chỉ là Sở Mộ chí không ở Lưu Phóng chi địa, đây là điểm thứ nhất. Điểm thứ hai, nói cho cùng Huyền Diệu Vương cũng chỉ là một tuyệt thế cưỡng giả, cho dù có cường đại hơn đi chăng nữa cũng chỉ là tuyệt thế cường giả, không hơn.
Cũng không phải là Sở Mộ xem thường Tuyệt thế cường giả. Chỉ là Tuyệt thế cường giả tuy rằng là cảnh giới trên Vạn Cổ cảnh. Hiện tại cường đai hơn Sở Mộ, nhưng mà Sở Mộ tự thấy, trong khoảng thời gian ngắn sau này hắn cũng có thể đạt tới. Tuyệt thế cường giả còn không đủ tư cách để hắn nhìn lên.
Đây là một loại ngạo khí, là một loại ngạo khí phát ra từ tận đáy lòng, là ngạo khí từ bản chất, xương cốt. Là một loại ngạo khí từ khi hắn bước vào con đường Kiếm thuật sư, không ngừng tích lũy mang lại.
Thiên phú, thực lực... Đều là thứ mà Sở Mộ vượt xa đám người cùng thế hệ.
Luận kỹ xảo chiến đấu hắn có thể so với Tuyệt thế cường giả. Luận công pháp, Thần Hoang kiếm quyết vô cùng cao thâm, luận truyền thừa, hắn có Vạn Kiếm bi lâm của Chân thần kiếm tông truyenf thừa, có Kiếm Thiên địa truyền thừa.
Nếu như bái một Tuyệt thế cường giả làm sư phụ, trừ cho hắn thêm một ít tài nguyên tu luyện ra, còn có thể cho được Sở Mộ truyền thừa tốt hơn sao?
Hiển nhiên rất khó.
Huống chi bái sư cũng không phải là việc nhỏ. Môt khi bái sư, vận mệnh sư đồ sẽ buộc lại một chỗ với nhau.
Bởi vậy cường giả thu đồ đệ đều tương đối cẩn thận, sẽ không dễ dàng thu đồ. Một khi thu, vận mệnh sư đồ hơn phân nửa sẽ dính dấp lại với nhau.
Huyền Diệu Vương chưa từng thu đồ đệ, không phải là hắn không muốn thu, mà là không tìm thấy người thích hợp. Truyền thừa nhất mạch của hắn có yêu cầu tương đối đặc thù. Mà hiện tại Sở Mộ lại phù hợp với yêu cầu của hắn, đây là nguyên nhân khiến cho hắn muốn thu Sở Mộ làm đồ đệ.
Đáng tiếc Sở Mộ không đợi hắn nói hết đã nói rõ thái độ của mình, tránh cho Huyền Diệu Vương sau khi nói xong bị cự tuyệt, làm mất mặt Huyền Diệu Vương.
Sở Mộ không muốn vô duyên vô cớ đắc tội với một tuyệt thế cường giả như vậy.
Nghe được lời nói của Sở Mộ, Huyền Diệu Vương không có nói gì thêm nữa.
Hắn là tuyệt thế cường giả, một trong thất vương, có tôn nghiêm và kiêu ngạo của mình.
Nhìn Sở Mộ thật sâu, hai chân Huyền Diệu Vương khẽ động, thân thể chuyển dời, trở nên mơ hồ, giống như lại chui vào trong hư không, chui vào trong khe nứt không gian vậy, dần dần biến mất không thấy gì nữa. Thủ đoạn bực này, Sở Mộ chăm chú nhìn vào nhưng cũng không phát hiện ra được ảo diệu gì.
Thất vương đều có truyền thừa nguyên vẹn, hơn nữa lại là truyền thừa không tầm thường. Những truyền thừa này đều có chỗ huyền diệu, thâm ảo riêng. Lần đầu tiên Sở Mộ gặp mặt Huyền Diệu Vương cho nên cũng không có lý giải gì, đương nhiên sẽ không thể nào hiểu được huyền diệu bên trong.
Trên thực tế Huyền Diệu chi đạo của Huyền Diệu Vương liên quan tới thời gian và không gian biến hóa. Nhưng mà lại không có liên quan trực tiếp tới thời gian và không gian, là một con đường tu luyện rât kỳ diệu.
Huyền Diệu Vương xuất hiện rồi rời đi, tiểu thị nữ Lâm Bích Nhược ở bên cạnh kinh ngạc tới ngây người, đầu óc đông cứng, tư duy hoàn toàn không có cách nào vận chuyển.
Huyền Diệu Vương.
Không ngờ nàng lại nhìn thấy Huyền Diệu Vương, một trong thất vương, cũng là người điệu thấp, thần bí nhất trong thất vương.
Mà ý tứ trong lời nói của Huyền Diệu Vương vừa rồi dường như muốn thu công tử nhà nàng làm đồ đệ. Nhưng mà công tử nhà nàng lại cự tuyệt, tại sao phải cự tuyệt cơ chứ?
Lâm Bích Nhược chỉ cảm thấy trong đầu mình hỗn loạn, giống như trong đầu không có suy nghĩ gì, lại giống như trong đầu có vô số suy nghĩ đan xen.
Mãi một lúc lâu sau Lâm Bích Nhược mới bình tĩnh lại được.
- Công tử.
Nàng mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì.
- Không cần nghĩ nhiều, mang Liên Y bát pháp đi tu luyện đi.
Sở Mộ nói một câu rồi quay người rời đi, hắn định tĩnh tu một phen.
Tu luyện có thể chia làm hai loại là tĩnh và động. Tĩnh tu một phen, hồi tưởng lại lúc đấu kiếm với Huyền Diệu Vương, loại cảm giác huyền diệu này khiến cho Sở Mộ có cảm giác nếu như mình có thể tìm hiểu ra chút da lông, đối với tạo nghệ kiếm pháp của hắn nhất định sẽ tăng lên rõ ràng.
Huyền Diệu Vương xuất hiện trong trang viên, đấu kiếm với Sở Mộ, muốn thu Sở Mộ làm đồ đệ lại bị Sở Mộ cự tuyệt. Chuyện này trừ Lâm Bích Nhược và Sở Mộ cùng với Huyền Diệu Vương ra không có người thứ tư biết được.
Loại chuyện này Huyền Diệu Vương sẽ không nói ra, mà Sở Mộ cũng sẽ không nói ra. Như vậy Lâm Bích Nhược cũng không nói ra. Nếu không một khi tin tức vừa ra, nhất định sẽ tạo thành chấn động lớn lao.
Thời gian trôi qua, Sở Mộ trừ tìm hiểu, tu luyện ra cũng sẽ rút chút thời gian tới chỉ điểm kiếm pháp cho Lâm Bích Nhược tu luyện Liên Y bát pháp. Về phần Tàn Nguyệt kiếm thánh và Bàn Nham kiếm thánh thì lâu lâu Sở Mộ mới chỉ điểm một phen.
Một năm sau, Liên Y bát phám của Lâm Bích Nhược đã tới nhập môn, bắt đầu có thể thể hiện ra một tia uy lực của kiếm pháp.
Thời điểm Hắc Thần bí cảnh mở ra còn có hơn ba năm, thời gian không dài, chỉ có thể cố gắng tăng thực lực của mình lên.
Tu vi của Sở Mộ cũng đạt tới Vạn Cổ cảnh lục trọng thiên đỉnh phong. Chỉ là loại tinh nghĩa huyền diệu trong kiếm pháp của Huyền Diệu Vương Sở Mộ vẫn không thể nào lĩnh ngộ được. Bất quá hắn cũng không coi chuyện này là quan trọng. Dù sao đây là truyền thừa thuộc về Huyền Diệu Vương, hắn không tiếp nhận truyền thừa, thông qua một lần giao thủ mà muốn tìm hiểu ra, độ khó rất lớn.