Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2893: Vô Song kiếm tinh (Hạ)




Lục vương khác như Bạch Ngân vương, sau khi cả đám biết rõ tin tức cũng cảm thấy kinh ngạc. Chợt lại có biểu hiện cao thâm mạt trắc.

Thất vương biết tin tức, Lục đại tinh thần cũng biết tin tức.

- Vô Song kiếm tinh. hắc hắc, không ngờ lại dùng hai chữ Vô Song làm tôn xưng, hắn coi mình là độc nhất vô nhị sao?

Hắc Tuyệt cười hắc hắc, hai mắt lóe lên quang mang thâm thúy mà u ám.

- Ta đợi, chờ ngày tu vi ngươi tăng lên, khiến cho ngươi biết cái gì gọi là chênh lệch.

Tuy rằng hắn nói như vậy, nhưng mà hắn đã tận mắt nhìn qua Sở Mộ chiến một trận với Bạch Thần. Tuy rằng Sở Mộ hơi thua kém một chút, nhưng mà hắn cũng hiểu rõ, đó là chênh lệch do tu vi mang tới.

Nếu như tu vi bằng, Sở Mộ còn có thể kém hơn Bạch Thần sao?

Mà thực lực của hắn và Bạch Thần cũng không khác gì nhau.

Cho nên hắn muốn đánh bại Sở Mộ dưới tình huống tu vi bằng nhau cũng không phải là chuyện dễ. Nhưng mà hắn cũng không sợ, có mục tiêu chẳng phải sẽ tốt hơn sao?

Hắc Tuyệt cho rằng như vậy, Đồ Thiên Quân cũng nghĩ thế. Long Thí, Nhan Thanh Nhã và Phong Phi Sa cũng không sai biệt lắm, đều có suy nghĩ như vậy.

Bọn hắn có kiêu ngạo của bản thân mình, không cho phép dưới tình huống tu vi kém như vậy, ỷ vào tu vi áp chế đối phương. Bọn hắn chờ tu vi đối phương bằng mình.

Loại kiêu ngạo này giúp cho bọn hắn không ngừng tiến bộ, không ngừng đề thăng, không ngừng đào bới tiềm lực của mình.

Sở Mộ và Bạch Thần chiến một trận. Lúc Lục đại tinh thần trở về, nghe được tin tức Sở Mộ trở thành Vô Song kiếm tinh cũng lập tức bế quan, muốn cố hết sức tăng thực lực của mình lên.

...

Bên ngoài Đồ Huyết thành, phi toa màu vàng dừng lại, bốn người Sở Mộ từ trong Phi toa đi ra.

Lực lượng của Sở Mộ hoàn toàn khôi phục, trong khoảng thời gian từ Long Thủ sơn về Đồ Huyết thành, hắn không ngừng nhớ lại trận chiến với Bạch Thần, từng ly từng tý một, đủ loại lĩnh ngộ dần dần hiện ra, bị hắn hấp thu, nắm giữ.

Bạch Thần trước sau thi triển ba loại kiếm pháp.

Kiếm pháp cơ sở, Ngân Quang kiếm quyết, Bạch ngân kiếm quyết.

Kiếm pháp cơ sở của Bạch Thần cũng có tạo nghệ rất là cao minh, rất vững chắc. Ngân Quang kiếm pháp của hắn ta một khi đánh ra, ngân quang đầy trời. Kiếm quang màu bạc giống như không nơi nào không có. Kiếm quang màu bạc đáng sợ, sắc bén vô cùng cương có thể cương, nhu có thể nhu. Thậm chí cương nhu cùng phát.

Mỗi một chiêu trong Bạch Ngân kiếm quyết, uy lực rất là mạnh mẽ. Loại phong mang kia kinh thiên động địa.

Huung hiểm như thế nào bản thân Sở Mộ cũng đã được tự mình trải nghiệm, lĩnh ngộ.

Thi triển Xuyên Vân kiếm thức, Quấn Tinh trụy kiếm thức cùng với Thiên Uy kiếm thức. Thi triển trong tình huống này, Sở Mộ lại cảm thấy như có một thể nghiệm mới lạ.

Bốn người lấy Sở Mộ dẫn đầu đi tới cửa Đồ Huyết thành. Sở Mộ lập tức phát hiện ra ánh mắt người khác nhìn mình khác với ngày trước.

- Mau nhìn, đó là Vô Song kiếm tinh Sở Mộ.

- Đệ thất tinh thần chiến với Bạch Ngân kiếm tinh mà không bại a. Vô Song kiếm tinh Sở Mộ, ta nhìn thấy chân thân của hắn rồi.

- Quả nhiên khí vũ hiên ngang, khí độ phi phàm a.

Đủ loại tiếng nghị luận liên tục truyền vào trong tai bốn người Sở Mộ. Chỉ trỏ, phàm là nơi Sở Mộ đi qua, mọi người hết sức chủ động tách ra một con đường, giống như nghênh đón vương giả trở về.

Một màn như vậy khiến cho Sở Mộ giật mình. Hắn biết, trận chiến giữa mình và Bạch Thần, lúc đám người bọn hắn ở trên Phi toa thì tin tức đã truyền khắp Lưu Phóng chi địa, khiến cho rất nhiều người biết rõ.

Cũng có thể nghe ra được hắn được mọi người tôn là đệ thất tinh thần, còn có tôn xưng là Vô Song kiếm tinh.

Đồ Huyết kiếm tinh, Hắc Ma kiếm tinh, Trảm Long kiếm tinh, Thanh Sát kiếm tinh, Bạch Ngân kiếm tinh, Lưu Quang kiếm tinh. Vốn là lục đại tinh thần lúc này lại biến thành thất đại tinh thần, gia tăng thêm một Vô Song kiếm tinh.

Vô song tuyệt đại, tuyệt đại vô song.

Trong lòng Sở Mộ không khỏi vui vẻ.

Bất quá, đệ thất tinh thần, Vô Song kiếm tinh gì đó hắn không thèm để ý. Thực lực mới là quan trọng nhất.

Trận chiến với Bạch Thần, thu hoạch lớn nhất của hắn là lĩnh ngộ, cũng không có thứ gì khác hơn.

Nhưng mà Tàn Nguyệt kiếm thánh, Bàn Nham kiếm thánh và tiểu thị nữ Lâm Bích Nhược thì khác với Sở Mộ. Sở Mộ được công nhận là đệ thất tinh thần, được tôn xưng là Vô Song kiếm tinh. Bọn hắn có cảm giác có cùng vinh quang.

Công tử nhà mình là đệ thất tinh thần, được đặt song song với lục đại tinh thần a. Là Tôn sư Vô Song kiếm tinh.

Chủ vinh tôi tớ cũng vinh, đây chính là đạo lý này.

Một đường đi về phía trang viên, Lâm Bích Nhược, Tàn Nguyệt kiếm thánh, Bàn Nham kiếm thánh cười không khép miệng lại được. Rất cao hứng, quá hưng phấn, quá kích động. Loại cảm giác này giống như bọn hắn trở thành đệ thất tinh thần, trở thành Vô Song kiếm tinh vậy.

Sau khi trở về trang viên, Sở Mộ không có ra ngoài. Mỗi ngày đều tu luyện như thường lệ.

Hắc không vì chuyện nổi danh, trở thành Vô Song kiếm tinh mà bị ảnh hưởng, nên làm gì vẫn làm cái đó.

- Cách lúc Hắc Thần bí cảnh mở ra còn không tới chín năm nữa.

Ngoài tu luyện ra Sở Mộ cũng lấy ra ngọc bài đấu giá được để xem xét.

Đây là ngọc bài danh ngạch do ngũ đại phủ thành chủ chế tác ra. Trừ phân biệt danh ngạch ra không có tác dụng gì khác. Nếu như mất đi hoặc là bị hủy hoại, không có tư cách tiến vào Hắc Thần bí cảnh.

Hắc Thần bí cảnh là cái gì có không ít nhận định. Nhưng mà không có nhận định nào đủ sức thuyết phục. Chỉ là lại có một điểm có thể khẳng định, đó chính là Hắc Thần bí cảnh là một nơi tuyệt hảo để tăng thực lực lên.

Phàm là người tiến vào Hắc Thần bí cảnh, sau đó không chết rời khỏi. Thực lực đều tăng trưởng một bước dài.

Loại cách nói này được rất nhiều người tán thành. Chuyện này khiến cho Sở Mộ đối với việc tiến vào trong Hắc Thần bí cảnh lại càng thêm hiếu kỳ.

- Nếu như có thể đạt thêm được một ít danh ngạch mà nói, còn tốt hơn.

Sở Mộ thầm nghĩ.

Có thêm một danh ngạch thì hắn định để cho Lâm Bích Nhược vào bên trong, tăng thực lực một phen.

Bất quá danh ngạch rất là trân quý, muốn đạt được cũng không dễ dàng, Sở Mộ cũng chỉ có thể bỏ qua suy nghĩ này mà thôi.

Mỗi ngày đều luyện kiếm, tìm hiểu, hoàn thiện. Thời gian cứ như vậy trôi qua từng ngày.

Nhoáng cái là nửa năm trôi quia. Long Vân Không xuất quan. Vừa mới xuất quan hắn đã nghe được tin tức về Sở Mộ. Hắn vô cùng khiếp sợ, nhanh chóng chạy tới trang viên.