Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2844: Kiếm Chi Chân Ý




Một màn không thể tưởng tượng nổi, lại thật phát sinh ở trước mặt mọi người, để cho tất cả mọi người ngây ngẩn, khó mà tin được.

Vốn cho rằng, Độc Mục Lão Nhân sẽ dễ như trở bàn tay đánh tan người bận trường bào Tử Kim, lại giết chết Lâm Bích Nhược, bức Sở Mộ ra, không nghĩ tới, lại là Độc Mục Lão Nhân bị người bận trường bào Tử Kim áp chế.

Liên quan tới tánh mạng, Sở Mộ tạm dừng tìm hiểu, nhìn chằm chằm vào Tử Kiếm cùng Độc Mục Lão Nhân chiến đấu.

Dùng tạo nghệ kiếm pháp của hắn, nhìn ra được, kiếm pháp của Tử Kiếm đích thật hơn Độc Mục Lão Nhân, nhưng chỉ hơn một ít mà thôi, không phải quá nhiều, như vậy chỉ có thể hơi chút áp chế Độc Mục Lão Nhân, muốn triệt để chiếm cứ thượng phong, căn bản là không có khả năng, chớ nói chi là giết chết Độc Mục Lão Nhân.

Hắn nhìn ra được, trạng thái của Tử Kiếm rất quỷ dị, dưới Thiêu Linh bí pháp, thân hình tựa hồ đang trở thành nhạt.

- Chẳng lẽ cái giá lớn của Thiêu Linh bí pháp, là thiêu đốt bản thân?

Đột nhiên Sở Mộ nghĩ đến cái này, không khỏi kinh hãi.

Tựa hồ, cũng chỉ có loại giải thích này, mới có thể nói rõ vì sao Thiêu Linh bí pháp cường đại như thế.

Thiêu đốt bản thân, một khi thiêu đốt hầu như không còn, bản thân cũng biến mất, tử vong.

- Ta phải đạt được thực lực càng thêm cường đại.

Sở Mộ hít sâu một hơi, tĩnh hạ tâm lai.

Tử Kiếm thiêu đốt bản thân, đổi lấy cường đại nhất thời, áp chế Độc Mục Lão Nhân, dựa theo tình huống trước mắt, có lẽ có thể kéo một thời gian ngắn, mình phải ở trong thời gian ngắn này, đạt được thực lực càng thêm cường đại.

Tĩnh hạ tâm lai, lần nữa tìm hiểu.

Có lẽ bởi vì áp lực ở ngoại giới, ý niệm của Sở Mộ tập trung trước nay chưa có, càng thêm rõ ràng.

Tử Kiếm cùng Độc Mục Lão Nhân chiến đấu kịch liệt, ảnh hướng đến bốn phía, nhóm Tu Luyện giả nhao nhao tránh lui, người né tránh không kịp liền bị liên lụy, mất mạng tại chỗ, chết cực kỳ oan uổng.

Lâm Bích Nhược phản ứng nhanh chóng, đã sớm tránh rất xa, thực lực kém quá xa, chỉ có thể tận lực không trở thành gánh nặng.

Kiếm của Tử Kiếm bá đạo đường hoàng, mỗi một kiếm mang theo lực lượng hết sức kinh người, thế tất dẫn động không khí bốn phía cộng minh, phảng phất vạn dân triều bái, ở dưới sự chỉ huy của hắn, hành quân bày trận, thống nhất giết địch.

Độc Mục Lão Nhân đối mặt kiếm pháp của Tử Kiếm, lập tức có một loại cảm giác như đối kháng Thiên Địa bốn phía, áp lực càng tăng.

Đây là Đế Hoàng chi kiếm, cũng là Đế Hoàng chi đạo.

May mắn hắn mài dũa lực lượng vài thập niên, nếu không đổi thành một Thánh cấp Cửu Tinh trung giai bình thường, rất có thể đã bị Tử Kiếm đánh bại.

Chiến đấu không ngớt, những người khác ngoại trừ đứng trong tế đàn, toàn bộ đều thối lui xa xa, tối thiểu cách hơn vạn mét.

Cả đám bọn hắn không chuyển mắt nhìn chằm chằm vào chiến đấu, đây là chiến đấu thuộc về cường giả Thánh cấp Cửu Tinh, cực kỳ khó gặp, đối với kiếm pháp cùng tu luyện của bọn hắn, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có một ít trợ giúp, cơ hội không thể bỏ qua.

Nếu bình thường, Sở Mộ tự nhiên cũng sẽ toàn tâm toàn ý quan sát, tìm hiểu hấp thu, nhưng giờ khắc này, hắn có chuyện càng thêm trọng yếu phải làm.

Tìm hiểu tia linh quang khi hiến tế Hắc Thần Cự Kiếm lấy được kia.

Sở Mộ có một loại cảm giác, chỉ cần mình hoàn toàn tìm hiểu thấu tia linh quang kia, ở Kiếm Lực chi đạo, tất nhiên sẽ có tăng lên về chất, hiện tại hắn phải ở trong thời gian ngắn nhất, triệt để tìm hiểu ra.

Cảm giác cấp bách, nguy cơ ở ngoại giới, cũng không có để cho Sở Mộ hỗn loạn, ngược lại tinh thần càng thêm tập trung, hiệu quả tìm hiểu rất cao.

Trong óc, bóng kiếm đua tiếng, càng có từng màn dẫn dắt, đó là quá trình Sở Mộ lần lượt luyện kiếm.

Từ kiếm thuật bắt đầu, dần dần, đến kiếm pháp, không ngừng sâu sắc, lĩnh ngộ từ tầng dưới chót.

Kiếm pháp cao thấp, cấp độ Kiếm đạo, cảnh giới kiếm pháp.

Bản chất của kiếm pháp, bản chất của kiếm, truy cầu của mình...

Hiểu ra, càng thêm khắc sâu, không ngừng xâm nhập, mạch suy nghĩ tầng tầng rõ ràng, đáp án gần trong gang tấc, ngay ở trước mắt.

Tàn ảnh của Độc Mục Lão Nhân vờn quanh, tránh đi đại kiếm của Tử Kiếm vung chém, trường kiếm huyết sắc đánh rớt, lập tức có từng đạo kiếm quang phá không, uyển như mũi tên từ trên trời giáng xuống, nhao nhao kích xạ.

Bạch Ngân thổ địa vô cùng cứng rắn, ở dưới một kiếm này lại bị kích phá, từng bóng kiếm huyết sắc đâm xuống mặt đất.

Đại kiếm vung ra, hai tay cầm kiếm, quét ngang, phảng phất lôi đình vạn quân, bá đạo tuyệt luân.

Dưới một chiêu bá đạo, huyết sắc kiếm quang bị đánh nát, kiếm quang tử kim sắc chặt đứt hư không.

Trong độc nhãn của Độc Mục Lão Nhân nổi lên một mảnh huyết sắc, sau lưng hiển hiện một biển máu chìm nổi, theo kiếm ba động, sóng cả mãnh liệt, bành trướng tầm đó, kiếm quang Tử Kim nghiền nát, tiêu tán, Huyết Hải sôi trào, một thân ảnh huyết sắc từ trong biển máu bay lên, cầm trong tay Cự Kiếm huyết sắc, nhô lên cao chém rụng.

Sát khí đầm đặc, thi hài chìm nổi, tàn sát muôn dân trăm họ.

Một kiếm khủng bố, Tử Kiếm có thể ngăn cản hay không?

Đại kiếm giơ lên, tử quang nồng đậm, kim quang như lửa, Tử Kim đan vào tầm đó, đại kiếm lập tức tăng vọt, hướng lên chém ra.

Song kiếm va chạm, phong bạo khủng bố tàn sát bừa bãi, Độc Mục Lão Nhân đưa tay điểm ra một ngón tay, huyết sắc quang mang giết ra, oan hồn quấn quanh.

- Toái!

Hai con ngươi của Tử Kiếm trừng lớn, trong mắt có Tử Kim chi quang lập loè, oan hồn tán loạn, huyết sắc quang mang trở thành nhạt, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Song kiếm va chạm, mặt đất cứng rắn xuất hiện từng vết rách, tràn ngập ra.

Phía trên đem hết toàn lực thi triển kiếm pháp, muốn đánh tan, giết chết đối phương, nhưng thực lực của đối phương cực kỳ cường đại, hơn nữa ương ngạnh, trong lúc nhất thời, người này cũng không thể làm gì được người kia, tạo thành giằng co.

- Thật mạnh!

- Thật đáng sợ.

- Sở Mộ kia, thậm chí có cường giả bực này bảo vệ, thật may mắn.

Bọn hắn chỉ, là Tử Kiếm.

Ai cũng thật không ngờ, vậy mà sẽ có một cường giả có được thực lực Thánh cấp Cửu Tinh theo sau hắn, bảo hộ hắn, còn nghe theo mệnh lệnh của Sở Mộ, đây mới càng làm cho người kiêng kị.

Có chút thiên tài, sẽ có cường giả đi theo bảo hộ, nhưng song phương là thuộc về quan hệ trưởng bối vãn bối, nhưng mà bên Sở Mộ, lại phảng phất là quan hệ chủ tớ.

Sở Mộ làm chủ, cường giả thần bí kia là bộc, nếu không như thế, sẽ không ở lúc Lâm Bích Nhược lâm vào nguy cơ sinh tử xuất hiện, tất nhiên là Sở Mộ hạ đạt mệnh lệnh, để cho hắn ra tay.